''Cái con bé chết tiệt này, mỗi ngày trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy? Tỷ tỷ đây là một người đáng khinh đến như vậy sao? Hả?'' Nghe Lam Khiên Mạch nói, Lăng Vi bất mãn hỏi ngược lại. Cô đặt mông ngồi lên giường, đem cả người đè lên cặp đùi nhỏ gầy. Lam Khiên Mạch nghe hai chân mình phát ra tiếp ''crack'' thật giòn dã, cảm thấy chân mình sắp bị cô đè cho gãy.
''Lăng Vi, em biết chị lâu như vậy chị cho là mình đến giờ không biết mình đáng khinh đủ kiểu sao. Còn nữa, có phải chị vừa lên ký đúng không?''
''Mẹ kiếp, chị đây mà nặng sao? Lão nương cao 1.70m vừa đủ 100 cân (= 50kg), nặng chỗ nào chứ? Chị nghĩ không phải do chị nặng mà là do cưng nhẹ thì có. Nhưng mà, trên người thịt gầy đi không ít mấy lượng, nhưng chỗ này thịt lại nhiều thêm không ít a.''
Lam Khiên Mạch đẩy cái tay Lăng Vi còn đang sờ soạng trên người mình ra, chán ghét nhìn ngực cô chỉ có cỡ B. ''Lăng Vi, chị đừng có mà nói sang chuyện khác, em biết chị ghen tị vì ngực em to hơn chị, bất quá chỗ này là trời sinh. Giống như chị có lót thêm đệm nữa thì cũng không bằng cỡ C của em. Tối hôm qua chị và Tả Tĩnh Nhan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?''.
''Lam tốt nhất cưng đừng có mà ở trước mặt chị khoe khoang cái bộ ngực cup C của cưng, lỡ như chị đây nổi thú tính, thì cưng đang tự mình đưa dê vào miệng cọp. Chị đây cũng thừa biết chị không phải thiện nam tín nữ gì, chỉ là đối với Tả Tĩnh Nhan chị đây tạm thời còn chưa biết nên dùng thủ đoạn hèn hạ nào. Trò chơi bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu, chị không muốn nhanh như vậy đã dọa con mồi sợ mà bỏ chạy. Nếu nàng chạy rồi, sau này chị đây tìm ai mà vui vẻ chứ?''
''Ha ha, em thấy chị càng ngày càng âm hiểm. Vậy thì, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Thấy chị mới sáng sớm đã bốc hỏa như vậy, hẳn không phải chuyện tốt chứ?'' Lam Khiên Mạch cúi đầu nhìn cổ tay mình bị bóp đến đỏ, cau mày nói. ''Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là...'' nói đến chuyện này, tầm mắt Lăng Vi nhìn đến sàn nhà cách đó không xa, dường như đang nhớ lại chuyện tối qua.
Một cô gái muốn đặt chân lên bất kỳ nơi nào cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là Lăng Vi mở một nơi giải trí có ''tính'' quy mô lớn như vậy! Cha của Lăng Vi tên là Lăng Kha, là thương nhân cung ứng các mặt hàng xa xỉ cực kỳ nổi tiếng trong thành phố X. Dưới trướng của hắn có hơn 10 cửa hàng chuyên bán đồ cao cấp, vị trí trải rộng khắp cả nước, mà cửa hàng chính lớn nhất nằm trong thành phố X này.
Ngoại trừ thân phận bên ngoài ra, vài năm trước Lăng Kha còn là nhân vật đứng đầu trong giới hắc đạo thành phố X. Hắn là người sáng lập Lăng Vân Đường, cũng là Đường Chủ đầu tiên. Tuy chỉ vì sau đó phải thành gia lập nghiệp mà rủa tay gác kiếm, chuyển qua làm ăn trong sạch, nhưng đa số mọi người đều biết hắn làm vậy cũng chỉ để ngụy trang, trong tối thu nhập đen không ngừng chảy vào.
Lăng Kha có hai đứa con, một là con gái nhỏ Lăng Vi do người vợ hiện tại sinh. Một người con trai khác do vợ trước sinh, Lăng Long. Thường nói, việc làm ăn gia tộc nên giao cho con trai trưởng thừa kế, nhưng chuyện này ở Lăng gia lại khác. Nguyên nhân cũng do tài sản Lăng gia chia làm hai bộ phận hắc và bạch, nói về tiền thì bạch đạo thắng hắc đạo một nước, nhưng bàn về thế lực thì bạn bè trong giới hắc đạo mà Lăng Kha kết giao mấy năm qua vô cùng mạnh mẽ đếm không hết.
Vì vậy, Lăng Kha chuẩn bị cái gì cũng không quản, thời điểm hưởng hạnh phúc, thì vấn đề hắc bạch lưỡng đạo giao cho ai quản lý lại xuất hiện sự bất đồng. Tất cả mọi người luôn nghĩ Lăng Kha sẽ đem tất cả chuyện làm ăn của hắc đạo bên kia giao cho Lăng Long, rồi để cho con gái nhỏ Lăng Vi quản lý bạch đạo. Nhưng mà hắn lại làm ngược lại, đem Lăng Vân Đường giao cho Lăng Vi, đem Lăng thị giao cho Lăng Long.
Từ khi hiểu chuyện Lăng Vi vẫn luôn được Lăng Kha dẫn đến Lăng Vân Đường để huấn luyện làm người thừa kế, mặc dù mỗi ngày luôn cùng các học viên nam có cơ thịt vật lộn, rèn luyện thể năng từ sáng đến tối vô cùng mệt mỏi khổ cực, nhưng cô lại vô cùng hưởng thụ cảm giác được trở nên mạnh mẽ đó. Khi Lăng Vi vừa 18 làm lễ trưởng thành xong, Lăng Kha đưa cho cô một khẩu súng, để cho cô tự tay bắn chết một phản đồ của Lăng Vân Đường.
Đoàng, theo âm thanh tiếng súng vàng lên, đó là lần đầu tiên Lăng Vi giết người, cũng là lần đầu tiên để cho máu một kẻ đê tiện văng lên người mình. Sau đó, hơn một năm cô liên tục gặp ác mộng, cả người gầy đến trơ xương. Nhìn thấy con gái trở nê tiều tụy như vậy, Lăng Kha cảm thấy hối hận khi mình làm quyết đó, muốn đưa Lăng Vi ra nước ngoài tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị.
Một ngày nọ, Lăng Kha tìm đến Lăng Vi, hỏi cô còn muốn tiếp quản Lăng Vân Đường nữa hay không. Lúc đó hắn cũng đã hạ quyết tâm, chỉ cần cô nói chữ không, hắn sẽ đưa cô sang nước ngoài, đem tất cả sản nghiệp để lại cho con trai lớn Lăng Long. Nhưng điều khiến hắn không ngờ được là, Lăng Vi không hề nói lời nào, chỉ kiên định gật đầu một cái, từ đó lại trở lại làm một cô gái lanh lợi hoạt bát, thủ đoạn mỗi năm còn tàn nhẫn hơn mình.
Năm đó khi Lăng Vi 22 tuổi, cô thành công có được sự cho phép của các vị Đường Chủ trong Lăng Vân Đường, chính thức trở thành Đường Chủ đứng sau Lăng Vân Đường. Từ đó trở đi, Lăng Vi cũng ít ra ngoài, ít có au biết đến thân phận thật sự của cô, ngay cả tham tiệc rượu ở Lăng gia cũng rất ít. Khiến nhiều người luôn nghĩ Lăng Kha đã đem tất cả sản nghiệp giao cho Lăng Long, còn Lăng Vi đã sớm được gả đi còn không thì ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.
Lên cao trung lúc Lăng Vi nhận ra mình cũng thích con gái, nhưng ngại vì bị Lăng Kha quản thúc nên không dám hành động bậy. Sau khi thừa kế Lăng Vân Đường, cô bắt đầu kết giao với các cô gái ưu tú, rồi mở Tiêu Tương Các, còn kéo theo nhiều quán bar. Bên ngoài cô là mama san của Tiêu Tương Các, một người phụ nữ hay trăng hoa với các cô gái. Những người quen biết cô đều biết cô là người có sự nghiệp thành công, là nữ lão bản đứng sau hậu đài. Nhưng không ai biết được thân phận thật sự của cô, là Đường Chủ đứng sau Lăng Vân Đường.
Tính cách Lăng Vi ngang bướng, dễ nổi điên, tác phong xử sự lại cực kỳ hung dữ. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị thương, cũng không ai dám chọc cô. Mà hôm qua cũng là lần đầu tiên cô bị người ta đánh, nói đúng hơn là bị tát vô mặt. Nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua, cô không tự chủ mà sờ lên má trái của mình, trong đầu hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt cùng ánh mắt tuyệt vọng của Tả Tĩnh Nhan.
Tối hôm qua sau khi ra khỏi chung cư nhà Lam Khiên Mạch, tính đến quán bar nào đó lăn lộn một đêm, nhưng khi lái xe qua con đường vắng lại nhìn thấy một nam một nữ đang giằng co gì đó. Thị lực Lăng Vi rất tốt, khoảng cách còn khá xa nhưng vẫn nhận ra được người phụ nữ khiến mình ngày nhớ đêm mong, Tả Tĩnh Nhan. Còn có thêm một người đàn ông khác mặc âu phục đen, nhìn qua không giống người xấu.
Vì tò mò chứ không phải tốt bụng gì, Lăng Vi từ từ lái xe đến gần, dừng tại một chỗ gần đó đủ để nghe bọn họ nói chuyện mà không bị phát hiện.
''Tĩnh Nhan, tại sao em không thể chấp nhận tôi? Tôi thật sự yêu em a!''
''Thành Khang, tôi nói rồi, chúng ta không hợp.''
''Tại sao không hợp? Là bởi vì tôi nhỏ hơn cô 20 tuổi sao? Hay là do cô không bỏ được cái bao* trước kia?''
*bao: ý câu này thằng đó nói Tả tỷ vẫn còn được đại gia cũ bao nên không theo nó á.
''Đừng nói nữa...'' Tả Tĩnh Nhan vừa nói vừa muốn đi khỏi, nhưng người đàn ông kia không có ý buông cô ra, ngược lại còn ôm cô thật chặt. ''Thành Khang! Buông tôi ra! Nếu cậu còn dây dưa như vậy nữa, tôi sẽ biến mất trước mắt cậu!'' Tả Tĩnh Nhan dùng sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi ngực người đàn ông tên Thành Khang, nhưng mà cô có dùng nhiều sức hơn nữa thì, vẫn phải chịu thua đối phương.
''Tĩnh Nhan, tại sao cô không cho mình một cơ hội và cũng cho tôi một cơ hội chứ? Cô biết tôi đã yêu cô bao lâu rồi không? Từ lúc tôi hiểu chuyện tôi đã bắt đầu thích cô! 10 năm, suốt 10 năm, tôi yêu cô 10 năm! Không lẽ cái này còn không đủ chứng minh tôi yêu cô sao? Tôi đã nói rồi, tôi không ngại cô đã từng có con! Cũng không ngại những chuyện trước kia của cô, tôi chỉ muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi! Cầu xin cô, gả cho tôi đọc không?''
Nhìn thấy người đàn ông lấy ra chiếc nhẫn quý xuống đất, Lăng Vi kinh ngạc chuyện cẩu huyết thần kỳ như vậy lại có liên quan đến chuyện đã qua của Tả Tĩnh Nhan. Cô nhỏ giọng huýt sáo một cái, lấy một điếu thuộc ngậm lên miệng, tiếp tục xem cuộc vui.
''Thành Khang, tôi vẫn luôn coi cậu như em trai, chưa bao giờ tôi có tâm tư khác với cậu. Nếu cậu còn ép tôi nữa, tôi không thể làm gì khác hơn là... Ưm!'' Tả Tĩnh Nhan chỉ nó được một nửa, đôi môi bị cái miệng kia gắt gao chặn lại. Mùi rượu cùng mùi thuốc lá tràn lan trong miệng, khiến Tả Tĩnh Nhan chán ghét thiếu chút là nôn ra.
Quần áo trên người bị kéo qua loa, Tả Tĩnh Nhan muốn dùng hết sức đẩy Thành Khang ra, thân thể lại bị hắn ấn lên xe không nhúc nhích được. Nhìn thấy áo khoác ngoài bị làm cho xộc xệch, mà bên trong cô cũng chỉ còn chiếc áo mỏng. Tả Tĩnh Nhan hốt hoảng nhìn chung quanh, hy vọng có ai đó đi ngang qua.
"Thành Khang! Cậu nhất định phải làm vậy sao?" áo khác rơi xuống đất, hoàn toàn nói lên đã không chịu được. Tả Tĩnh Nhan nhìn người đàn ông đang đè mình, ánh mắt đầy hận ý cùng tuyệt vọng. Cô biết, "Tĩnh Nhan, tôi muốn cô, đừng cự tuyệt tôi! Tôi muốn cô!" váy mỏng không chịu được sức nặng tuột xuống, Tả Tĩnh Nhan nhắm mắt lại, cũng không vùng vẫy nữa. Ngay lúc này, liền có cái bóng trắng lướt qua, hai người bị tình huống bất ngờ hù dọa, quay đầu lại chỉ nhìn thấy một cô gái đang cầm điện thoại đứng ở đó.
"Chậc chậc... không ngờ tối không ngủ được ra đây hóng gió lại có thể thấy được một màn đầy cảm xúc như vậy. Nếu tôi phát cái này lên mạng, ngày mai sẽ không xuất hiện tin tức minh tinh điện ảnh Tả Tĩnh Nhan muốn tìm bất mãn, cùng bạn trai đứng ngoài đường giao hoan chứ?' vốn nghĩ thấy có người ngang qua trong lòng Tả Tĩnh Nhan thấy mừng rỡ, nhưng khi cô nghe thấy âm thanh quen thuộc lời lẽ châm chọc kia, hy vọng vừa lóe lên liền biến mất.
"Cô là ai?" phát sinh một đoạn ngắn ngủi Thành Khang tất nhiên không còn tâm tình tiếp tục chuyện khi nãy, hắn lấy áo khoác của mình che lên cho Tả Tĩnh Nhan, nhìn thấy người kia ném xuống đất cũng không nói gì, chỉ nhìn Lăng Vi đánh giá. "Tôi là ai? Mấy người không xứng để biết." Lăng Vi vừa nói, tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan còn đang quỳ trên đất, trong lòng nảy sinh cảm giác muốn đem người phụ nữ này ôm vào lòng.
"Muốn thế nào mới đưa di động? ra giá đi." Thành Khang vừa nói, vừa nhìn kỹ mặt Lăng Vi, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc cùng kinh diễm. Dĩ nhiên Lăng Vi thấy được rõ ràng phản ứng của hắn, nhất thời trong lòng muốn ói, không suy nghĩ liền xua đi, tát vào mặt Thành Khang.
Phải nói lực đạo này tuyệt đối không đơn giản như con chó con mèo cào. Thành Khanh sờ miệng mình đầy máu, liền nhỏ một bãi máu. Nhìn ba cái răng rớt dưới đất, hắn đứng dậy lao đến chỗ Lăng Vi. "Con mẹ mày rốt cuộc là đứa nào! Mày biết ba tao là ai không?"
"Con mẹ nó, tao không thèm quản ba mày là Lý Cương hay Lý Song Giang, tao muốn mày chết!" Lăng Vi vừa nói, vừa đến chỗ Thành Khang. Thấy ánh mắt cô đầy sát ý, Thành Khang mới biết lúc này Lăng Vi không có đùa, mà thật sự muốn giết chết mình. Nghĩ đến lại lịch của cô không rõ xuất thủ tàn nhẫn, hắn thấy lạnh sống lưng, tà ra quần chạy ra sau lưng Tả Tĩnh Nhan.
"Lăng tiểu thư, đủ rồi." lúc này, Tả Tĩnh Nhan đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, váy áo còn lộn xộn không chịu nổi.
"Sao vậy? sợ tôi làm tiểu tình nhân bị thương? Tả tiểu thư a, thật không ngờ chúng ta gặp lại lần thứ hai lại trong tình cảnh như vậy. Cô nói lần trước tôi đến làm gì? À, đúng rồi, tôn trọng, một người đến cả tự trọng cơ bản nhất cũng không có, làm sao có thể được người khác tôn trọng chứ? Những lời này, tôi thật là muốn đúng lúc trả lại cho cô."
"Phải, tôi nhận là được." Tả Tĩnh Nhan vừa nói, dắt tay Thành Khang đứng sau lưng còn đang phát run đi vào trong xe. Nhìn hai người nắm tay nhau, Lăng Vi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu bực bội. Cô chợt đá một cước vào mông Thành Khang, không có đề phòng người kia chợt té như một con chó □, đầu đập vào nền đất, hôn mê bất tỉnh.
"Lăng Vi! Cô đừng có mà quá đáng!" Tả Tĩnh Nhân nhìn Thành Khang nằm dưới đất, lạnh lùng nói với Lăng Vi.
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy mình thật quá đáng. Cô nói xem nếu tôi đá người này đến ngu, thì còn ai lấy cô chứ?" Lăng Vi nói xong, mắt thấy thân thể Tả Tĩnh Nhan khẽ run lên, nàng phát giác trong lòng không có quá nhiều hưng phấn, ngược lại có thêm vài phần phiền muộn không nên.
"Cảm giác đùa giỡn người khác vui lắm sao?"
"Cũng không tệ lắm." nghe Tả Tĩnh Nhan hỏi, Lăng Vi cố làm bộ dạng ung dung nói. Không phải là cô không thấy hốc mắt đối phương đang ửng đỏ, càng không chú ý đến kẽ tay cô ấy đang chảy máu, đó là do móng tay găm vào da thịt nên mới có vết thương, rốt cuộc dùng khí lực lớn bao nhiêu, mới có thể làm được như vậy?
"Có lẽ cô chưa từng bị kẻ khác đùa qua, cho nên cảm thấy chơi rất vui. Có lẽ cô chưa bao giờ trải qua sinh tử, mới cảm thấy giết một người cũng đơn giản như vậy. Lăng tiểu thư, sau lưng cô mọi thứ không hề đơn giản. Nếu cô còn để ý chuyện ở nhà hàng lần trước, tôi sẽ nói xin lỗi với cô. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, tối hôm đó tôi không có bất kỳ ý nào muốn làm nhục cô hay bạn cô, chẳng qua chỉ mong cô hiểu cho người khác một chút tôn trọng."
"À? là như vậy a, vậy thật là xin lỗi. Tôi không biết cùng một người đàn ông trên đường lớn làm chuyện bậy bạ, rõ ràng đã hơn 40 tuổi còn dám nói dối tuổi tác để vào giới giải trí, ngay cả con cũng đã sinh phụ nữ không kết hôn có tư cách gì nói tôi như vậy."
"Chát!" cái tát thanh thúy vang dội giữa góc phố không người, Lăng Vi sững sờ, sờ lên khuôn mặt nóng rát của mình, vốn định đưa tay đánh trả, nhưng đã nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan đứng đó mặt đầy nước mắt. Cô cứ như vậy đứng trước mặt mình, nhắm hai mắt chờ mình đánh cô, không sợ cũng không tránh.
Trong lòng thoáng qua một tia vô cùng chua xót, khiến Lăng Vi muốn ôm ngực. Cô không biết mình tại sao lại như vậy, vốn muốn mượn cơ hội này làm nhục Tả Tĩnh Nhan một phen, để cô ấy biết chọc mình giận kết quả sẽ ra sao. Nhưng mà nhìn thấy cô ấy cố nén thống khổ như vậy, trong lòng cũng không có chút nào thấy sảng khoái, ngược lại dường như thêm đau thắt hơn.
Lăng Vi không biết Tả Tĩnh Nhanh đang nghĩ gì, rõ ràng là mình giúp cô ấy, tại sao còn mắng mình giúp Thành Khang? không lẽ mình làm hư chuyện tốt của cô ấy? cô ấy thật sự muốn gả cho thằng oắt con nhỏ tuổi vô dụng hơn mình ư? nghĩ vậy, Lăng Vi nhíu chặt mày.
"Không đánh sao?" lúc này Tả Tĩnh Nhan mở mắt hỏi mình. Nhìn thân thể cô ấy run rẩy đôi mắt cố nén nước mắt là hồng lên Lăng Vi vô lực thả tay xuống. Người phụ nữ này lúc bị làm □ cũng không hề khóc, nhưng lại vì một câu nói của mình mà khóc...
"Cô không đáng." vì che dấu đi sự không đành lòng, Lăng Vi thuận miệng nói.
"Ha ha... đúng vậy, tôi không đáng... tôi không đáng..." Tả Tỉnh Nhan thấp giọng nỉ non, liên tục lặp lại mấy chữ kia, dùng hết sức đỡ Thành Khanh lên xe. Mái tóc nhu thuận của cô đã sớm rối tung, y phục dính đầy bụi. Hiện tại Tả Tĩnh Nhan nhìn không giống như một minh tinh xinh đẹp, ngược lại giống như một xác chết biết đi, chỉ biết lầm bầm vài chữ gì đó.
Mắt thấy chiếc xe kia lái đi với tốc độ cực nhanh, Lăng Vi cúi đầu nhìn máu dưới chân mình, xoay người quay về xe.
Cô, có chút hối hận rồi.