*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có những ngày nắng thì buồn tênh, đời thì chán ngắt, còn con người thì tẻ nhạt.

----------

Sẽ có những ngày buồn hắt hiu như thế đấy - những người trần mắt thịt ngước lên nhìn trời xanh. Hôm nay bầu trời quang đãng không một gợn mây, cũng bởi thế nên nắng hạ chói gắt, ướt đẫm cả tấm lưng ai hao gầy. 

Những lúc thế này thật chỉ muốn bắc một cái võng dưới một mái râm nào đó, nằm thiu thiu ngủ cho đến tận hoàng hôn.

Có điều, dù thời tiết trên thượng thế có ra làm sao thì hầu như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bầu không khí lạnh tanh nơi mây phủ. Bến Giã Từ còn đông đúc hơn mọi khi, bởi lẽ đông và hạ là hai tiết rất dễ mắc phải những căn bệnh khó chữa. Thường thì ngày chỉ có hai chuyến xe chạy vào khoảng thời gian chênh nhau giữa mặt trăng và mặt trời, tuy nhiên hôm nay đám quỷ sai phải huy động đến ba chuyến mới kịp giờ xét xử của lũ quỷ thư. 


Tiếng tiêu ở bến Giã Từ không vọng tới âm phủ. 

Đã là ngày thứ chín kể từ khi Diêm Vương say giấc. Cũng đã là ngày thứ tư kể từ khi vị sứ giả đến từ thiên đường kia ngồi thẫn thờ tại mái đình phong vân.

Chẳng con quỷ nào hay biết vương hậu của mình đang mơ thấy cái gì, và vị sứ giả kia đang suy nghĩ điều chi. Làm tốt phận sự của mình, chúng nghĩ. 

Phận sự của quỷ là đày đọa người trần gian. Tân Thế liếc mắt nhìn về phía dòng Vong Xuyên rầu rĩ; thật hả hê khi được tận mắt thấy có những kẻ khác cũng phải gánh chịu chung số phận với mình, ai cũng vậy cả thôi. 

Tân Thế đánh mắt sang cánh cửa sổ dẫn tới phòng của Diêm Vương.

Không ai đánh thức được nàng.

Không ai dám đánh thức nàng. 

Diêm Vương ngủ quá đỗi yên bình, ngay cả Tân Thế cũng không dám phá vỡ sự an ổn ấy. Vậy nên mấy ngày nay nàng vẫn đờ người ngồi dưới mái đình nơi sát bên vườn hoa bỉ ngạn nọ, để suy nghĩ thả trôi theo làn gió, để thời gian xuôi dòng về hư vô. Từng giây từng phút chợt rút ngắn lại, Tân Thế dần cảm thấy mình lại sợ hãi như lúc xưa, sợ hãi một khoảnh khắc nào đó, cái chết lại đột ngột bao trùm.


Song nàng bình tĩnh tới lạ thường, bình tĩnh đủ để lặng im ngồi dựa vào lưng ghế, ngẩng mặt nhìn trời.

Bầu trời trong xanh vô cùng.

Những tia nắng bắt đầu nhỏ giọt xuống từng tấc đất, trải lên những bóng hình đen thui gầy guộc đang rít gào chí chóe hòng phản đối cuộc tập kích bất ngờ của ánh sáng. Cảm giác lạnh tanh dần được thay thế bởi sự oi bức và ngột ngạt, nóng rát tới mức con người ta sẽ muốn quên cả thở, mồm miệng khô rang.

Đám quỷ sai gào thét.

Đám quỷ thư ôm đầu.

Đến Diêm Vương cũng đã phải tỉnh giấc.

Lần này Diêm Vương liên tưởng tới thiên đường.

Hình như ngày đầu tiên nàng rời thiên đường để xuống âm phủ vào đúng tiết hạ chí. Hạ giới nóng đến đỉnh điểm, và nàng thì phải rời xa xứ sở tươi sáng đẹp đẽ kia để về với vương quốc của mình.


Cảm giác râm ran khi ấy rất thật, khác hẳn với luồng khí nồng đậm thoát ra từ Địa Ngục Môn, khi ấy nàng có thể cảm nhận được vị tanh chua bên khóe miệng, hay giọt mồ hôi đọng lại trên mi mắt.

"Bé Diêm Vương có lẽ là đứa con hoàn thiện nhất của ta đấy." Quân Thượng ngồi bên cạnh nàng, giọng của người vang lên từ trên cao. Diêm Vương ngửa đầu, song những gì nàng trông thấy chỉ là bộ lông màu nâu cam của con hồ ly đang cuốn chặt lấy cổ Quân Thượng.

"Sao Quân Thượng lại nói thế?" Diêm Vương của năm ấy đã từng sở hữu giọng điệu non trẻ thơ ngây, khác hẳn với sự nhạt nhẽo lạnh giá của hiện tại.

"Con thích nắng chứ?" Quân Thượng không lập tức trả lời.

"Con thích nắng, thích cả mưa."

"Nhưng âm thế sẽ không có nắng, cũng không có mưa. Đó sẽ là một vương quốc không hoàn hảo, nhưng sẽ là nơi thuộc về duy chỉ mình con, con thích chứ?" 
Diêm Vương bấy giờ đã ngước ra bên ngoài cỗ xe trắng muốt tựa mây bay, đưa một bàn tay chạm tới nắng vàng, "Con thích nắng... con cũng thích cả mưa. Xuân hạ thu đông, mùa nào con cũng thích."

Quân Thượng xoa đầu nàng.

"Con đừng bao giờ quên..."

Đây là sự trừng phạt dành cho con.

Bởi thế mới nói, có lẽ từ ngày hôm ấy, Diêm Vương đã bất giác rất ghét nắng, ghét lây sang cả mùa hạ.

Tân Thế nhắm mắt tĩnh dưỡng một lúc, đột nhiên nàng cảm thấy thời gian như đang lặng trôi quá chậm rãi rồi, ngồi cũng lâu mà sao chưa thấy bên kia có động tĩnh gì. Nghĩ thế, nàng mở mắt, đứng dậy, phủi hết thứ bụi vô hình ở trên thân áo sau đó sải bước chân đi về phía cánh cửa sổ phòng ai kia. 

Nhìn vào trong, Tân Thế trông thấy Diêm Vương đã mở mắt, song nàng vẫn nằm nguyên, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Dậy rồi sao?" Tân Thế nhảy một cái qua bệ cửa sổ rồi vui vẻ tiến lại gần chiếc giường.

"Tư thế nhảy không thanh lịch chút nào." Diêm Vương liếc nhìn nàng, "Mở cửa toang hoang, sáng như vậy bảo ta ngủ kiểu gì?"

"Nàng đã ngủ hơn tuần rồi." Tân Thế khoanh hai tay lại.

"Nếu ngươi tính theo giờ ở trần gian thì còn lâu hơn thế đấy, ở âm giới thì làm gì có sáng chiều, vô nghĩa cả thôi." Diêm Vương ngồi dậy, tiện thể đạp chăn tung xuống dưới cuối giường. "Ngươi lại làm trò gì với nơi này thế?"

"Hôm nay thật là một ngày hè nóng bức, phải không? Vào những lúc thế này, ta thực sự chỉ muốn được biếng nhác mà thôi." Tân Thế ngã nằm lên giường. "Còn nàng?"

Diêm Vương trầm mặc chốc lát. Giữa hai người đột nhiên bị ngăn cách bởi tiếng ve sầu râm ran, đợi đến khi Tân Thế chuẩn bị mở lời để phá vỡ bầu không khí đáng lúng túng ấy, Diêm Vương mới nhỏ giọng thổ lộ.
"Ta ghét những ngày trời nắng."

"Ồ... vậy sao?" Tân Thế tỏ ra ngạc nhiên, "Nàng không thích nắng à? Ta hơi bất ngờ đấy."

"Chẳng có gì đáng bất ngờ hết..." Diêm Vương nhíu mày, "Thời tiết thế này do ngươi mà ra phải không? Hãy thu hết những thứ chói lóa ngoài kia đi đi."

Tân Thế lấy hai tay gối sau đầu, nhắm nghiền mắt lại, vẻ mặt bất cần, "Nếu đời có thể dễ dàng thay đổi theo ý nàng thì không phải sẽ rất vô nghĩa hay sao? Nàng không cảm thấy cuộc sống vốn dĩ cũng sẽ có những ngày mọi chuyện không hề đi theo ý nàng, hay đi ngược lại với mong muốn của nàng thì nó sẽ thực hơn nhiều hay sao? Ít nhất nàng vẫn có thể thử, ý ta là, hôm nay dù nắng gắt, nhưng nó vẫn có thể là một ngày tốt lành."

Diêm Vương lấy chân đạp Tân Thế một cái thật mạnh, may thay Tân Thế vẫn chưa bị bật ra khỏi chiếc giường, nàng ngồi dậy, nhướng mày, Diêm Vương lại trừng mắt lên nhìn, giọng chua chát, "Tức ngươi sẽ không làm, đúng không? Được thôi, hôm nay ta cũng không muốn ra khỏi phủ."
"Thế nàng định làm gì hôm nay? Trời vẫn còn sáng, có rất nhiều việc mà nàng có thể làm mà." Tân Thế thoạt trông tràn đầy năng lượng.

Diêm Vương trầm ngâm suy nghĩ. Nàng ngủ đã nhiều ngày, đây hẳn là một việc không hề hay ho nếu đối chiếu với quyết tâm thay đổi lại cách cai trị hờ hững của nàng cách đây không lâu. Nàng không muốn bị Tân Thế cười đùa, như đã nói, nàng muốn trở thành người cười cuối cùng, cũng muốn nắm trong tay thứ quyền lực vĩnh cửu cùng một sự trung thành tuyệt đối. Nàng đang dần đánh mất niềm tin với những kẻ hầu cận, có thể thấy rõ điều đấy khi lấy ví dụ về Ty Mệnh và Mạnh Bà. Sau lưng nàng, họ đã làm những chuyện tày trời tới mức nào cơ chứ.

... Phải kể đến cả chuyện bọn họ là con người...

"Sao bọn họ có thể chứ?" Diêm Vương buột miệng.
"Có thể gì? Bọn họ nào?" Tân Thế chăm chú theo dõi Diêm Vương, "Nàng đang nghĩ gì vậy?"

"Ty Mệnh và Mạnh Bà. Ngươi có tin nổi không, họ là người trần mắt thịt!" Diêm Vương như mới vỡ lẽ ra việc gì đó ghê gớm lắm, biểu cảm kinh ngạc của nàng lại khiến cho Tân Thế vừa muốn phì cười, vừa muốn âm thầm ủ rũ. 

"Đúng... đúng là khó tin thật. Bọn họ là con người, vậy mà bấy lâu nay bọn họ đã làm được những việc hơn người, tỷ như quản lý một chuỗi những cách thức vận hành hoàn toàn siêu nhiên." Tân Thế lẩm bẩm, dường như được một lúc, nàng lại đắm chìm trong dòng suy ngẫm của chính mình, "Không những thế... nàng còn không nhận ra."

Diêm Vương thì lại có ý tưởng của riêng Diêm Vương. Nàng cứ mải mê với những giả thiết của mình, cho nên nhất thời không hề đoái hoài đến vướng bận của Tân Thế. Diêm Vương bắt đầu nhấc những ngón tay lên không, cử động từng chiếc một, "Cả Ty Mệnh và Mạnh Bà đều có thể sử dụng thần lực, đó mới là điều đáng nói. Không con người nào có thể sử dụng thần lực! Quân Thượng từng nói, người duy nhất có thể sử dụng thần lực vào thời tiền cổ chỉ có Phụ Thiên Mẫu Địa. Sau đó hai người mới hình thành ra bầu trời, mặt đất và đại dương, rót vào đó những dòng thần lực đầu tiên để duy trì hình dáng đại lục. Đất đai, cỏ cây, hoa lá, tất cả chúng đều chứa ít nhiều thần lực, song tuyệt đối không phải con người. Ngươi thấy có kỳ quái không cơ chứ? Sao con người lại có thể sở hữu thần lực được?"
Tân Thế ngoẹo đầu lắng nghe những gì Diêm Vương nói với vẻ mặt vô cùng tập trung, khi thấy dường như Diêm Vương đã chấm dứt chuỗi tiền đề bằng một câu hỏi hướng về phía mình, nàng mới nhẹ lắc đầu, "Chuyện này thì quả là kỳ lạ." Tuy nhiên, nếu Diêm Vương để ý kỹ, hẳn là nàng đã nhận ra khi nói đến chữ kỳ lạ, Tân Thế tránh không nhìn nàng mà nhìn ra bên ngoài, cặp mắt chất chứa đầy tâm sự.

Giữa hai người bọn họ lúc nào cũng vậy, luôn có một bức màn ngăn cách tưởng mỏng mà lại dai dẳng vô cùng, khi Tân Thế muốn phá vỡ rào cản ấy, nó lại luôn dính chặt lấy từng thớ thịt của nàng, ép nàng phải lùi lại, phải tránh xa nếu không muốn tiếp tục bị quấn quít mãi chẳng tài nào thở nổi. Điều Tân Thế nghĩ, Diêm Vương lại chẳng bao giờ chịu tìm hiểu; điều Diêm Vương nghĩ, Tân Thế lại chưa từng dám thẳng thắn tò mò qua. Với Tân Thế, sự hiếu kỳ của nàng có thể vô tình lột trần bản chất trần trụi nhất của nàng, xé rách mọi lớp vỏ bọc mà nàng luôn cố gắng kiên trì gìn giữ, mặc dù nàng chẳng thể dám chắc có thể bảo vệ chính mình được bao lâu.
Bảy tháng, đó là quãng thời gian ước tính của Tân Thế, cũng là quãng thời gian nàng mong có thể mang về cho mình chút gì đó để níu kéo mạng sống mong manh. Ở bên cạnh Diêm Vương, trở thành người bạn thân tri kỉ của Diêm Vương, sẽ là con đường an toàn nhất dẫn đến mục đích đó, Tân Thế thầm nhủ, với cảm giác khó chịu đang dần nhen nhóm tự sâu thẳm trong thâm tâm.

Bởi vì, với Tân Thế, Diêm Vương, ở một khía cạnh nào đó mà nàng vô cùng thiết tha, chỉ là một thân gỗ trôi sông mà nàng cần phải bám lấy thật chặt sau khi đã sát nhập chốn địa ngục trần gian - một quân vương bạc nhược trên bàn cờ thất thế mặc nàng lợi dụng. Vậy mà bây giờ đây, chẳng hiểu vì lí do gì, chỉ cần vị vương hậu cõi mây phủ quay sang nhìn nàng, nụ cười nở rộ thay cho hàm ý ngài vừa nảy ra một ý định thú vị nào đó, trái tim thiếu nữ bỗng chốc lại lâng lâng tựa như đang trôi dạt theo chiều gió, bay vút lên tận chín tầng mây.
----------------

Nhân dịp Năm mới xuân Mậu Tuất, Thiên Hộ đa tài xuất chúng của chốn mây sương xin được chúc mọi người mọi nhà được an lành bên người thân và bạn bè nhe O(≧▽≦)OChúc Diêm Vương và Ma Vương mãi mãi ở bên nhau, chúc Thiên Hoàng và Thiên Hộ Cũ Rỉ chu du thiên hạ vui vẻ, chúc Hải Đế sớm làm lành với người yêu, chúc toàn dân thiên hạ ấm no hạnh phúc O(≧▽≦)OCũng chúc bản thân tui sẽ không còn bị hành hạ quá nhiều như năm trước nữa, cảm ơn Thiên Đình đã cho tôi công ăn việc làm O(≧▽≦)O Tết này có lương mang về quê sắm sửa tìm dzợ rồi O(≧▽≦)O[BHTT][Đang Viết] Bảy điều ước của tân Ma Vương. - Chương 16. Nắng hạ buồn tênh, con người tẻ nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play