Sự sống xung quanh như một vòng lặp liên hồi vậy. Ta mở đầu, ta chấm dứt rồi bắt đầu thứ mới, xong khi kết thúc lại đón chào khởi đầu. Đó là một vòng lặp ác tính, luẩn quẩn mãi không có điểm dừng. Ta với ngươi cũng như vậy. Rõ ràng chỉ là hai người độc lập chẳng liên quan gì tới nhau mà rốt cuộc vẫn rơi vào cùng một mối quẩn quanh rối rắm. 

Chi bằng cả ta lẫn ngươi cùng san đều cơ hội đi?

Khởi đầu đó sẽ là một bước ngoặt hoàn toàn mới mẻ mà khi đấy trong chúng ta chỉ nên có một người được phép tiếp tục tiến bước mà thôi.

Có lẽ chỉ khi như vậy, vòng luẩn quẩn này mới có thể chấm dứt.

----------------------

Đến cả công chúa Âm Thổ cũng bị chặn ngoài ngự cung, lính canh kiên quyết giữ vững mệnh lệnh của vua, không cho phép ai đặt chân vào ngoại trừ các y sĩ. Đương nhiên đâu chỉ mình vị hôn thê của Diêu Vương, mà ngay cả văn võ bá quan đại thần trong triều xếp thành hàng dài cũng chỉ đành chầu chực dưới tiết trời ảm đạm sau cơn giông, tiếng ca than ai oán tựa hồ có thể xuyên phá những vụn mây.


Diêm Vương không nán lại lâu. Lòng nàng không yên nổi, vừa rời khỏi ngự cung nàng đã quay sang hỏi Tạ Ân, "Cung phân phó cho đại tướng ở đâu? Ta đến đó được chứ?"

Tạ Ân sửng sốt, nối tiếp là vẻ hoang mang, "Thần không  rõ, thần cũng mới nhập cung cùng công chúa hôm qua mà thôi."

"Công chúa muốn gặp đại tướng ư?"

Diêm Vương quay đầu lại, bắt gặp A Ôn. Vẫn bộ trang phục thanh thuần, vẫn gương mặt dịu dàng đã thiếu đi nét tinh nghịch trẻ trung, thay vào đó là sự điềm đạm bình ổn hết sức phù hợp với tình trạng hiện tại. Có điều đây là người ngay lúc này Diêm Vương chẳng muốn chạm trán chút nào.

Diêm Vương không đáp, A Ôn bèn nghiêng đầu bổ sung, "Thứ cho ta thắc mắc, chẳng lẽ công chúa cho rằng sơ suất đáng tiếc xảy ra đêm qua liên quan gì đến đại tướng hay sao?"


Diêm Vương nheo mắt nhìn cô ta, "Cô đang dò xét ta ư?"

A Ôn vội lắc đầu. Những cung nữ đứng sau lưng nàng ta cúi gằm mặt xuống đất, trông họ chẳng có vẻ quan tâm đến cuộc đối thoại giữa hai người. Diêm Vương tự dưng thấy may mắn vì thị nữ tùy thân của mình là Tạ Ân, chí ít biểu cảm của Tạ Ân cũng phong phú hơn đám vô danh tiểu tốt bọn họ. "Xin công chúa Âm Thổ hãy thông cảm. Ấy là điều ta lo sợ mọi người đoán mò thôi. Suy cho cùng hôm qua cũng là ngày đại tướng khải hoàn, còn những kẻ ám sát thì mất tăm mất tích." A Ôn rũ mi mắt, hạ thấp âm giọng, "Hơn nữa cũng không thể có chuyện tối qua đại tướng rời khỏi cung Diêu Vương cấp cho ngài, bởi vì ta đã ở bên đó bầu bạn với đại tướng cả đêm mà."

Diêm Vương hoảng sợ trước lời thú nhận của A Ôn. Gì vậy? Tại sao nghe lại mờ ám như vậy? "Ta đã bảo ta không nghi ngờ gì đại tướng của các người." Nàng bực dọc giải thích, "Lòng ta có khúc mắc, ta muốn tìm gặp đại tướng của các người để hóa giải, chỉ thế thôi."


A Ôn thở phào nhẹ nhõm trước lời giải thích của Diêm Vương, cô nàng quay về với nụ cười lễ phép treo đầu môi, nhẹ gật đầu một cái, "Nghe công chúa nói vậy ta cũng an lòng. Nếu công chúa muốn gặp mặt đại tướng thì ta có thể giúp." A Ôn cẩn thận quan sát nét mặt Diêm Vương, dè dặt đề nghị, "Nếu công chúa không ngại..."

Ngại. Diêm Vương nhíu mày, nhưng nghĩ bụng sĩ diện hão ở đây chẳng giải quyết được gì liền lẳng lặng ra hiệu A Ôn dẫn đường.

"Liệu công chúa Âm Thổ quen biết đại tướng chăng?" A Ôn thả nhẹ bước chân, hỏi.

Diêm Vương lắc đầu. A Ôn đi phía trước đâu thể thấy, vậy nên nàng ta ngoái lại, thắc mắc nhìn Diêm Vương. "Không." Diêm Vương đáp.

"Vậy ư." A Ôn thả tiếng thở khẽ khàng vào thinh không, không hiểu sao Diêm Vương cảm giác A Ôn chẳng hề tin lời mình nói. "Vì lãnh địa Âm Thổ khá gần trại quân của đại tướng nên ta những tưởng có lẽ hai người sẽ quen nhau." A Ôn giải thích. "Một phần do ta suy đoán vô cớ nữa."
Diêm Vương nhếch mép, "Để ngươi thất vọng."

"Vâng, có chút hụt hẫng đấy ạ." A Ôn thế mà cũng thật thà đáp. Nàng lại quay đầu nhìn Diêm Vương. "Ta luôn cảm giác công chúa rất quen thuộc. Trước khi gặp công chúa, ta không ngờ sẽ như vậy, vì người Âm Thổ đối với ta luôn là những người ở vương quốc vô cùng xa xôi. Vậy mà khi gặp công chúa, ta lại như đã biết đến công chúa từ rất lâu rồi. Lạ lùng lắm phải không?"

A Ôn là một quỷ thư. Điều nàng ta vừa nói có thể vô lý nhưng lại thuyết phục lạ thường.

Một con quỷ thư lẫn trong giấc mơ hỗn loạn này. 

Nực cười.

"Có lẽ chúng ta từng gặp." Diêm Vương nói. Có thể lắm chứ, nếu A Ôn thật sự là quỷ thư tại âm phủ. Vậy thì Tân Thế hẳn trân trọng người bạn "đầu tiên và duy nhất" này lắm, có khi còn quen biết người ta thuở sinh thời ấy chứ.

"Vâng, có thể. Đại tướng dường như cũng đồng quan điểm với ta."

"Đại tướng ư?" Diêm Vương khựng bước. Nàng không rõ bọn họ đã đi được bao lâu hay bao xa, xung quanh bốn bề nơi nào cũng na ná tương đồng, nàng chẳng tài nào phân biệt nổi. "Ngươi cho rằng đại tướng cũng cảm thấy như ngươi?"

A Ôn gật đầu, nàng ta vẫn tiếp tục bước chân nên Diêm Vương đành phải mím môi đuổi theo. "Công chúa thấy Diêu thế nào ạ?"

Diêu Mục Du? Tự dưng chuyển chủ đề vậy? Diêm Vương cáu kỉnh. "Ngươi hỏi làm gì?"

"Diêu là người giàu tình cảm. Người như vậy nắm quyền kiểm soát sẽ vấp phải rất nhiều mâu thuẫn." Nhịp chân của A Ôn đều tăm tắp, ngay giọng điệu cũng vậy. Diêm Vương muốn nhìn vẻ mặt đối phương, song A Ôn lại không chừa cơ hội cho nàng thực hiện ý đồ. "Sẽ rất mệt mỏi và đau khổ. Diêu mà không vượt qua thì sẽ tuyệt vọng lắm."
"Ngươi nói với ta những điều ấy có ý gì?" Diêm Vương đanh giọng. 

Tâm trí nàng đang vô thức bài xích nữ nhân này. Bài xích sự hiểu biết của cô ta, bài xích những lời lẽ và có lẽ bài xích cả sự tồn tại của cô ta nữa. Diêm Vương chưa từng cảm thấy khó chịu trước một ai đến vậy, hoặc chí ít trong quãng thời gian dài đằng đẵng đổ lại, nàng không có cảm xúc chán ghét mãnh liệt như thế. 

"Công chúa, ta chỉ tâm sự thôi." A Ôn cười với nàng, nụ cười xoa dịu đó chẳng thể lay động dù chỉ một tia cảm xúc nhỏ nhoi đầy keo kiệt của Diêm Vương. "Nếu không có gì thay đổi thì chẳng phải công chúa sẽ sớm trở thành một phần gia đình chúng ta hay sao. Vậy sẽ tuyệt vời vô cùng." A Ôn cười thành tiếng. Tiếng cười giòn giã của cô nàng bất ngờ thay lại khiến ác ý trong Diêm Vương vơi bớt.
Bởi nó trong ngần và hoàn toàn sạch sẽ.

"Ta luôn nghĩ đến một lúc nào đó ta nhất định sẽ chỉ còn một mình. Nó có thể là tương lai xa, cũng có thể là tương lai gần, có thể là ngày mai, cũng có thể là trăm triệu năm nữa. Chúng ta chẳng ai biết trước được số mệnh, phải không? Nên ta cảm thấy hiện tại được sum vầy thật tốt đẹp." A Ôn rũ mi mắt, nụ cười chợt chuyển thành khóe môi cong chất chứa ưu phiền, "Ta thì không sợ cô độc đâu, nhưng ta chẳng thể an tâm nếu để họ một mình. Bất kể ai trong hai người bọn họ."

Diêm Vương không hỏi hai người đấy là ai, nàng nghĩ nàng tự đoán được. Cổng cung đỏ thẫm đã hiển hiện trước mắt, không có biển hiệu nhưng dường như từng tốp lính canh toàn thân diện hắc phục với những họa tiết trang phục cành trúc bắt mắt xếp thành hàng bên ngoài đã thay cho đáp án. A Ôn dừng bước. Nàng ngửa đầu lên nhìn trời, hai tay chắp trước bụng. Trông nàng ta như không hề có ý định tiến thêm bước nào.
"Mệnh lệnh của Diêu là công chúa được toàn quyền đi lại trong cung, bất kể cung có chủ hay vô chủ. Có điều ta nghĩ vẫn nên phái người vào báo đại tướng một tiếng." A Ôn ngừng một chút trước khi tiếp tục, "Ta phải đi đây. Ta sẽ chờ ở ngoài ngự cung Diêu Vương để theo dõi tình hình. Nếu có gì chuyển biến, nhất định ta sẽ cho người báo công chúa."

*

Phải có đến hàng trăm chiếc mặt nạ xếp dọc theo lối vào chính thất. Cung xây theo lối kín cổng cao tường, mô hình khép không để lọt ánh sáng thành thử khiến bầu không khí trở nên âm u tăm tối. Có người hầu dẫn Diêm Vương băng qua sân trước, hai bên là tốp binh lính tranh thủ luyện kiếm múa gươm. Bốn bề gần như chỉ tồn tại âm thanh vun vút khi lưỡi thép quét gió, còn không thi thoảng có tiếng người khẽ kêu.

Tại sao lại có thể im lặng tột độ như vậy?
Diêm Vương nhướng mày. Đến khi thấy những chiếc mặt nạ treo trên tường trong khách thất, tâm trạng của nàng dường như trầm xuống đỉnh điểm. 

"Những chiếc mặt nạ tuyệt vời lắm phải không ạ?" Đột nhiên viên phó tướng bắt chuyện với Diêm Vương. Nụ cười trên gương mặt sương gió rạng rỡ sinh động. "Đại tướng đã đích thân đẽo gọt rồi tô vẽ chúng trong lúc rảnh rỗi từ hồi còn thơ bé, ngay cả khi rời khỏi Diêu thành để hành chinh ra biên giới, ngài vẫn giữ những thói quen thuở nào."

Diêm Vương nhướng mày. Nàng thẳng thắn đáp, "Ta không thích những chiếc mặt nạ."

"Vậy sao. Thần nghĩ công chúa hẳn cũng có lý do cho sở ghét của mình. Thật ra thần cũng hiểu. Mặt nạ đôi khi đem lại cảm giác lạnh lùng giả tạo thật đó." Viên tướng mời Diêm Vương ngồi xuống bộ trường kỷ, nhanh tay châm trà. "Nhưng biết sao được, đại tướng gặp phải chuyện vạn bất đắc dĩ mà thôi. Không cũng chẳng ai muốn thời thời khắc khắc che giấu gương mặt của mình." Trầm ngâm chốc lát, viên tướng hít một hơi, đưa mắt nhìn Diêm Vương, dáng vẻ thận trọng. "Công chúa... lý do công chúa muốn gặp mặt đại tướng liệu có liên quan tới Diêu Vương hay không?"
Diêm Vương bèn chép miệng một cái. "Ngươi lo gì chứ?"

Viên tướng nhẹ lắc đầu, "Không phải lo. Thần sợ thì đúng hơn. Diêu thành là quê hương của đại tướng mà lúc trở về, đối với ngài mọi thứ lại quá đỗi xa lạ. Còn Diêu Vương..." Y siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, hàng lông mày nhíu lại tạo thành những vết nhăn dọc trán, "Ngài vừa khải hoàn thì Diêu Vương gặp nạn. Mật thất dưới lòng đất cháy, Diêu Vương mất mắt phải. Còn gì trùng hợp hơn? Nếu tất cả mọi người đều nhằm mũi giáo về phía đại tướng_"

"Thì sẽ chằng sao cả."

Thanh âm quen thuộc vang lên.

Kẻ mới tới bước nửa người ra khỏi khoảng tối trong khách thất, toàn thân che kín mít chỉ để lộ con mắt trái, trên người giảm bớt trọng lượng của lớp áo giáp nên trông cũng nhẹ nhàng hơn. Mái tóc đen dài buông thả đằng sau dường như đã hòa vào cả không gian u ám, cũng như ánh mắt của ngài vậy.
"Chẳng ai lộ liễu như thế."

Ngài nói tiếp, chắp hai tay sau lưng. Nửa ánh sáng, nửa bóng tối tựa hồ khiến ngài trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết.

Đại tướng của nước Diêu, người bảo vệ cho vương quốc này.

Diêm Vương nhướng mày, khóe miệng khẽ nâng. "Ngươi là đại tướng?"

"Ta nghĩ chúng ta không cần phải giới thiệu dài dòng." Đại tướng không hề bộc lộ cảm xúc qua giọng điệu hay ngữ khí. Chẳng thể nghe ra tâm trạng của ngài nếu chỉ nghe không, song thấy rõ ngài nhìn Tạ Ân như gặp người quen cũ, khóe mắt cong lên. "Tạ Ân, lâu không gặp."

Tạ Ân vội cúi mặt xuống như tránh né cả ánh nhìn thân thiện của đại tướng lẫn vẻ nghi hoặc đến từ Diêm Vương. Cô ta lắp bắp trả lời. "Vâng, đã lâu không gặp. Thanh danh đại tướng vẫn vẻ vang tứ xứ như xưa, người người đều kính trọng."
"Ngươi không cần phải xa cách với ta như vậy." Đại tướng bật cười trước sự ngỡ ngàng của Diêm Vương. Ngài rời khỏi góc tối, tiến đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh viên phó tướng, đối diện Diêm Vương. "Cả công chúa Âm Thổ nữa. Tuy không thể nối lại duyên cũ nhưng chúng ta dù sao cũng sắp sửa trở thành người một nước, nghĩa tình sâu cạn thế nào cũng nên chào hỏi nhau vài câu."

Diêu Vương thôi không lườm Tạ Ân, nàng quay về phía đại tướng, mắt trợn trừng. "Ta luôn cảm thấy ngươi có ý cố tình nhìn ta, quả nhiên. Thay vì vòng vo luẩn quẩn chẳng giải quyết được gì, sao ngươi không thẳng thắn nói ra điều mình đang suy nghĩ đi?"

Đại tướng lẳng lặng nhìn nàng, lúc bấy giờ viên phó tướng bên cạnh mới chần chừ lên tiếng. "Công chúa quả nhiên không còn nhớ. Chúng ta dù sao cũng từng sát cánh bên nhau một thời gian, kể cả khi bây giờ tương phùng ở tình thế khó xử như thế này thì chí ít cũng đừng nên quá tuyệt tình chứ. Hơn nữa, chuyện hôn lễ giữa công chúa và Diêu Vương..."
"Là hoàn toàn hợp lý nếu cả hai bên đều đồng tình chấp thuận." Đại tướng xen ngang lời chiến hữu. Ngài chỉ nhìn công chúa một hồi trước khi rũ mi tự rót trà ra chén. "Âm Thổ và Diêu Quốc trước đây xích mích kéo dài, nếu có thể tiến thêm một bước gia tăng hữu nghị thì còn gì đáng mừng hơn. Đây không phải mối nhân duyên bị cưỡng ép. Nhân danh bạn bè, ta cảm thấy mừng thay công chúa." Ngài nâng chén trà lên ngang tầm mắt, "Lấy trà thay rượu, kính công chúa một ly." Sau đó xoay đi vén mạng che mặt lên, một hớp cạn sạch.

Quả nhiên, dù chỉ trông thoáng qua, đó vẫn là gương mặt Tân Thế.

Diêu Vương cầm tách trà ban nãy viên phó tướng châm cho mình, trước vẻ bàng hoàng của tất cả mọi người có mặt trong phòng bất thình lình thả nó xuống đất.

Chiếc tách vỡ tan tành. Rõ ràng rơi từ độ cao vô cùng bình thường, thế mà nó lại nứt thành vô số mảnh nhỏ, tán loạn khắp mặt đất, dưới gầm ghế hay thậm chí có những miếng li ti bám vào mũi giày đại tướng.

Đại tướng vẫn giữ tách của mình trên tay, chằm chằm nhìn nàng.

Diêm Vương nở nụ cười đáp lại.

"Xin lỗi nhé. Nhưng ta không nhận đâu. Hãy cứ giữ lấy niềm vui đấy về mình đi."

Khi chỉ còn sót lại một con mắt lành lặn, thế giới qua lăng kính sẽ trở nên như thế nào? Đương nhiên màu trắng không thể nhuốm bụi trở thành nâu, cũng như màu vàng chẳng thể chảy ra để thành áng cam trôi dạt, tán cây, ngọn cỏ, bầu trời rồi mặt đất, chúng vẫn y nguyên, nhưng rồi lại khuyết thiếu chăng?

Một thế giới qua lăng kính của ngươi sẽ thế nào đây?

Ta nghĩ ngươi sẽ không trả lời ta đâu.

Vẫn luôn luôn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play