Tịnh Kỳ vừa mới tìm thấy một nơi cực kỳ đẹp và lãng mạn, cô muốn dẫn người đầu tiên đến đó là Nghi Thư
Cô hẹn Nghi Thư trước cổng kí túc xá rồi tự mình lái xe đến đón. Nàng tò mò muốn biết cô dẫn đi đâu, có hỏi nhưng cô không nói, bảo là bí mật không thể bật mí
Tới nơi, Tịnh Kỳ xuống xe trước rồi nhanh chân chạy qua mở cửa cho Nghi Thư.
Trước mặt hai người là một khung cảnh tuyệt vời và vô cùng yên tĩnh. Đó là một con đường nhỏ cạnh dòng sông lớn, ở đây trồng khá nhiều cây hoa anh đào. Dưới mỗi cây đều có một cái ghế đá
Gió thổi nhẹ nhàng làm lay động những tán cây và những cánh hoa ấy bay trong gió. Hoà cùng hoàng hôn buổi chiều tà, ánh nắng mỏng manh chiếu xuyên qua từng chiếc lá
Nghi Thư ngạc nhiên lắm, đôi mắt biết cười nhìn quanh. Nơi đây thật đẹp, nàng chưa thấy nơi nào đẹp như nơi này
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Nghi Thư cũng đủ khiến con tim của Tịnh Kỳ đập loạn nhịp. Cô đứng nghiêng đầu nhìn nàng và thấy bản thân thật tài giỏi khi tìm được địa điểm này
Không những có hai người mà còn có nhiều cặp đôi yêu nhau, họ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện rồi ngắm cảnh
"Sao chị biết được chổ này hay vậy?"- Ánh mắt Nghi Thư hào hứng hỏi Tịnh Kỳ
"Bí mật! Em thích không?"- Tịnh Kỳ mỉm cười tinh nghịch
"Rất thích!"
"Đi, chúng ta xuống đó ngồi nha"
Cả hai ngồi xuống ghế đá dưới tán cây anh đào, Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Lúc nào cũng bất ổn khi ở cạnh Nghi Thư. Nhất là tim không bao giờ chịu nghe lời mà đập nhẹ được
Phong cảnh ở đây giống như thiên đường dưới trần gian. Nó làm xua tan những mệt mỏi và áp lực trong người. Đến đây chỉ để cảm nhận sự yên bình cách biệt với cuộc sống bộn bề ngoài kia
Tịnh Kỳ lén lút nhìn sang Nghi Thư, xem tâm trạng của nàng như thế nào. Ôi góc nhìn này dễ dàng nhìn được khuôn mặt xinh xắn của nàng
Cô u mê nàng không lối thoát, u mê đến mức chỉ cần có nàng ở bên cạnh, mọi thứ xung quanh đều không quan trọng
"Sao chị nhìn em dữ vậy?"- Nghi Thư nghi ngờ hỏi
Tịnh Kỳ giật mình, cô ngượng ngùng gãi cổ rồi dời ánh mắt sang nơi khác: "Có. . .có đâu. Chị nhìn hai người bên kia thôi à"
Nghi Thư gật đầu tin tưởng, nàng cũng tò mò xem hai người bên kia có gì mà Tịnh Kỳ nhìn đến đơ người.
Tịnh Kỳ cũng đưa mắt nhìn theo nàng, chứ cô không biết hai người đó là ai và có gì để nhìn. Chỉ là cô kiếm cớ để nói thôi
Cùng lúc nhìn sang bên cái ghế cách đó không xa, cả Tịnh Kỳ và Nghi Thư đều đỏ mặt tía tai, trên trán hiện lên ba dấu gạch đen
Có lộn không đó. Hai người đó đang hôn nhau thắm thiết như đang ở nhà. Mặt của Nghi Thư đỏ lên tới tận lỗ tai, đầu óc trống rỗng
Tịnh Kỳ nhăn mặt khi chứng kiến một màn hôn môi tình cảm của cặp đôi trẻ kia. Rồi xong, lỡ miệng nói nhìn bọn họ rồi Nghi Thư sẽ nghĩ cô là người như thế nào đây
Hai người kia, hai người gϊếŧ chết tôi rồi đây nè!
Nội tâm Tịnh Kỳ gào thét trong bất lực, còn mặt mũi gì nữa đâu mà nói chuyện
"Đừng nhìn nữa"- Tịnh Kỳ xoay mặt Nghi Thư nhìn qua bên mình
"Gì vậy?"- Nghi Thư biết cô đang xấu hổ, thế là tìm cách trêu chọc, nàng híp mắt cười đen tối: "Không phải chị nói nhìn hai người họ hôn nhau sao, sao lại không cho em nhìn?"
"Thật. . .thật ra chị không nhìn hai người này mà. . .mà nhìn. . ."- Tự nhiên bị cà lâm đột ngột, nói cũng không xong
Nghi Thư bất ngờ dùng ngón tay chặn trước môi Tịnh Kỳ lại, không cho cô nói tiếp. Nàng cười tươi rồi ngồi xích lại gần một chút
"Chị có muốn thử không? Giống hai người đó"
Tịnh Kỳ lắc đầu lia lịa, lấy tay nàng đang ở trên môi ra: "Ở đây nhiều người thấy lắm, mấy chuyện này. . .đừng làm ở nơi công. . ."
Cô nói quá trời nói nên bị Nghi Thư chặn lại bằng môi của nàng, Tịnh Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc. Sao Nghi Thư lại bạo đến vậy, bộ nàng không thấy ngại hả
Chỉ cần nàng không ngại, người ngại là người khác
Nụ hôn không quá lâu, chưa tới một phút là Nghi Thư chủ động tách ra. Nàng còn cắn môi Tịnh Kỳ một cái cho đã
Sau đó Nghi Thư bật cười khi thấy sắc mặt ửng hồng của Tịnh Kỳ, chị ấy hình như còn rất sốc, tay sờ lên môi nhìn nàng không chớp mắt
"Làm sao hả, đã nghiện rồi mà còn ngại"
"Chỉ có bấy nhiêu thôi á, chị muốn thêm nữa"- Tịnh Kỳ nũng nịu đòi thêm, cô tiến lại gần rồi ôm lấy Nghi Thư vào lòng
"Ủa vậy à, vài phút trước ai đã nói ở đây nhiều người, rồi ngại nữa, là ai vậy ta"
Tịnh Kỳ chui vào hổm cổ của Nghi Thư để hít lấy mùi hương trên người nàng, giọng mè nheo: "Ai chứ không phải chị"
Vài phút sau cả hai cùng ngồi lại đàng hoàng, hai tay đan vào nhau không muốn buông. Cùng ngắm hoàn hôn và khung trời bình yên
Nghi Thư tựa đầu lên vai Tịnh Kỳ, đây là bờ vai vững chắc nhất của nàng, nơi sẽ chia mọi câu chuyện buồn vui trên đời
Chỉ bấy nhiêu đây thôi cũng đủ làm cả hai hạnh phúc, mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn khi cùng người mình yêu thực hiện. Không quá phô trương ồn ào, không cần phải thông báo cho tất cả biết mối quan hệ này
Không công khai, không lố bịch, chỉ cần cả hai chân thành là đủ
.
.
.
.
.
Một buổi tối nhẹ nhàng ngày cuối tuần, một giấc ngủ dài tới tận 7 giờ tối mới thức dậy. Tịnh Kỳ tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi xuống dưới để ăn tối cùng với bà nội
Chưa đến nơi là cô đã nghe tiếng nói chuyện rôm rả của hai giọng nói khác nhau. Tịnh Kỳ nghi hoặc, không biết là ai nữa, giọng nói kia. . . hình như đã nghe qua rồi
"A Tịnh Kỳ, lại đây bà nội nhờ con một chút"
Bây giờ mới nhìn thấy chính diện của người kia, đó không ai khác là Cung Nhã. Cô ta lại đến đây vào giờ này thì chẳng có gì tốt lành
Tịnh Kỳ thấy bà nội lại vui vẻ đến vậy, trong lòng thầm nghĩ Cung Nhã đã nói gì với bà ấy rồi. Nhìn gương mặt thảo mai kia đúng thật là không ưa nổi.
Biết bao nhiêu người đẹp trong trường lại không nhắm tới, sao phải là cô mới chịu vậy.
"Có chuyện gì hả bà nội? Bà ăn tối chưa, vào ăn chung với con luôn"
"Không cần"- Bà nội cười hiền hậu, bà nhìn Cung Nhã toe toét miệng cười rồi nhìn Tịnh Kỳ: "Con dẫn Cung Nhã ra ngoài ăn tối được không?"
"Hở?!"- Cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu
"Đi mà, con bé cất công tới đây chỉ muốn cùng con đi ăn tối thôi đó. Cung Nhã ngồi đợi gần cả tiếng đồng hồ, đừng làm con bé thất vọng"
"Con. . ."- Tịnh Kỳ ngập ngừng, cô không muốn đi chung với Cung Nhã dù chỉ một chút. Nhưng ánh mắt hy vọng của bà nội khiến cô không thể từ chối, cô thở dài
"Dạ"- Tịnh Kỳ liếc mắt nhìn Cung Nhã, mặt lạnh tanh mà nói: "Đợi tôi chút"
Thật sự không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà ăn bữa cơm đơn giản rồi nằm phè phỡn xem phim.
Tịnh Kỳ không hứng thú hay cảm thấy vui vẻ trong lòng, ngoài mặt luôn trưng gương mặt lạnh như băng
Chọn đại nhà hàng gần thành phố, ăn nhanh nhất để về nhà. Nhưng tất cả những suy tính ấy của Tịnh Kỳ bị Cung Nhã phá tan, không đi đúng như dự định
Cung Nhã nằng nặc đòi đi chơi, lôi kéo Tịnh Kỳ đi cùng nếu không thì nằm ăn vạ tại chỗ. Lúc đầu Tịnh Kỳ ngó lơ, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm
Bỏ đi không thèm đợi, nhưng Cung Nhã nào chịu bỏ cuộc. Nàng làm thật, ngồi uỵch xuống giữa đại lộ đi bộ. Mặt mày mếu máo làm bộ đáng thương
Người qua đường nhìn chăm chăm vào Cung Nhã, họ không biết cô gái này có vấn đề gì. Ngồi giữa nơi đông đúc như vậy không sợ bị nói này nọ sao
Đi được một đoạn, Tịnh Kỳ cảm giác không thấy Cung Nhã đi bên cạnh nữa. Cô xoay người lại nhìn ra phía sau, thấy Cung Nhã như vậy khiến cô đau đầu như muốn câm điếc
"Chị là cái đồ vô tâm, còn đứng đó nhìn nữa"- Cung Nhã nói lớn tiếng, chủ yếu tạo sự chú ý cho tất cả người xung quanh
Những người họ bắt đầu nhìn Cung Nhã rồi nhìn Tịnh Kỳ rồi nói thầm cho nhau nghe.
Không còn cách nào khác, tình cảnh này bắt buộc Tịnh Kỳ đến đó nói lời ngon ngọt cho ai kia nghe theo. Chứ bị nhiều ánh mắt dòm ngó, thật là khó chịu
Cuối tuần lần này Nghi Thư không trở về nhà thăm mẹ, thế nên bây giờ có thời gian rảnh, nàng muốn đi ra ngoài mua thêm đồ ăn vặt.
Nếu muốn có đồ ăn ngon và phù hợp với khẩu vị của mình, Nghi Thư phải đi xe buýt tới trung tâm thành phố. Nói chung là không quá xa, đi dạo buổi tối cũng vui và thư giãn
Đi từ 7 giờ cho đến gần 9 giờ mà Tịnh Kỳ và Cung Nhã vẫn còn lang thang trên phố. Cô chịu hết nổi rồi, sức chịu đựng của con người có giới thiệu nha nha nha!
Nài nỉ ỉ ôi lần cuối, Cung Nhã muốn vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ. Tịnh Kỳ nhịn xuống, cô ngồi ở ngoài đợi, lần này mà Cung Nhã dây dưa không về thì cô bỏ luôn, ai có lòng nhân hậu thì hốt dùm
Cung Nhã hí hửng đi ra, nàng chạy lại đứng trước mặt Tịnh Kỳ nhưng bị cô phớt lờ. Giống như sự sắp đặt của ông trời, Nghi Thư lại có mặt tại đây
Nàng đang đi lại, cũng sắp gần tới rồi.
Cung Nhã nhận ra người con gái ấy, gặp đâu đó nhiều lần và còn biết cô ta yêu Tịnh Kỳ nữa. Cơ hội đến rồi, Cung Nhã nghĩ ra một ý tưởng táo bạo
Nàng sẽ làm chuyện mà ai cũng sẽ bất ngờ và không đoán được
Cung Nhã nhanh chóng chặn đường Tịnh Kỳ, nàng nhìn cô rồi nhếch mép cười làm cô ngơ ngác không hiểu
Nhưng rồi một giây sau đó quả thật là Tịnh Kỳ không biết trước. Cung Nhã giữ đầu cô lại, nhón chân lên và hôn vào môi
Tịnh Kỳ hoảng hốt đến bàng hoàng kinh ngạc. Cô trợn tròn mắt khi bị Cung Nhã cưỡng hôn giữa nơi công cộng
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, Nghi Thư lúc đầu thấy hai người nữ hôn nhau cũng khá ngại ngùng. Nàng ngại vì họ có thể hôn giữa chốn đông người thế này sao
Nàng né tránh, muốn lướt ngang qua thật nhanh để khỏi xấu hổ. Nhưng không, chỉ mới bước thêm một bước thì Nghi Thư sửng sốt khi nhận ra người quen
Cung Nhã đưa lưng về phía Nghi Thư nên không thấy được mặt nhưng người con gái kia thì nàng thấy rõ từng chi tiết
Cảnh tượng gì đang diễn ra trước mắt nàng vậy, nàng thấy Tịnh Kỳ đang hôn người con gái khác. Điều này khiến nàng đau đớn tột cùng, giống như có một con dao đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé này
Một tay che miệng, khoé mắt dần đỏ lên. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt đi, chỉ thấy Tịnh Kỳ làm chuyện khiến nàng tổn thương.
Sao lại có thể
Vừa hay lúc này Tịnh Kỳ kịp thời đẩy Cung Nhã ra, phẩn nộ đến mức đỏ mặt. Định mở miệng mắng Cung Nhã một trận thì đôi mắt này vô tình nhìn thấy Nghi Thư đứng bất động phía sau
Cô như không dám tin sự xuất hiện của nàng ở đây
Nghi Thư!?
Thôi không xong rồi, Tịnh Kỳ bối rối, tay chân lọng cọng. Chẳng lẽ Nghi Thư đã thấy hết rồi sao, mọi chuyện không phải như những gì mà nàng chứng kiến
Không đủ can đảm để ở đây, Nghi Thư xoay người bỏ chạy, nước mắt cũng đã rơi ra. Tịnh Kỳ muốn giải thích mọi chuyện cho nàng hiểu
Cô vội vàng chạy theo sau, bỏ mặt Cung Nhã ở lại.