Không thể đợi chờ thêm một phút giây nào nữa, Tịnh Kỳ không chần chừ mà nhắm thẳng đến môi của Nghi Thư. Cô mút nhẹ nhàng để cảm nhận được vị ngọt nơi đầu môi
Nghi Thư cũng thuận theo, nàng phối hợp nhịp nhàng. Cơ thể dâng trào cảm xúc vô cùng suиɠ sướиɠ đến lạ kỳ
Tịnh Kỳ luyến tiếc rời khỏi môi Nghi Thư, sau đó bước lên giường rồi đè lên người nàng mà hôn tới tấp
Từ môi dần trở xuống cần cổ kia, Nghi Thư ưỡn cong người để lộ phần cổ ra cho Tịnh Kỳ thuận tiện. Cảm giác như có dòng điện chạy qua người, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện ấy
Bàn tay của Nghi Thư yên vị trên lưng của Tịnh Kỳ, nàng thấy cô còn bận đồ trên người nên không đành lòng. Mặc kệ cô đang hôn nàng cỡ nào, nàng muốn cởϊ áσ cô ra cho giống mình
"Em muốn cởϊ áσ của chị?"- Tịnh Kỳ phát hiện bàn tay của Nghi Thư dò xét khắp người cô để cởi bỏ áo. Cô nhếch môi cười ma mị, nói nhỏ bên tai nàng
Nghi Thư xấu hổ che miệng gật đầu, đúng vậy, nàng muốn cả hai công bằng. Tịnh Kỳ ngồi thẳng lưng trên người nàng, hai tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy trên ngay trước mắt
Vậy là hài lòng rồi, thế là Tịnh Kỳ lại tiếp tục hôn xuống môi, rồi lại xuống cổ và ngực. Mỗi nơi đi ngang qua đều để lại dấu ấn, bàn tay của cô không yên phận
Cứ sờ soạng khắp người Nghi Thư, xoa nắn cặp đào to tròn rồi bóp nhẹ nhàng. Cảm giác này thật suиɠ sướиɠ, không biết tại sao Tịnh Kỳ lại có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này ấy nhỉ
Nghi Thư có chút băn khoăn trong đầu, chị ấy rất thành thạo từng động tác tới cả cách làm người khác thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Rồi không biết từ khi nào bàn tay của Tịnh Kỳ đã xuống tới vùиɠ ҡíи. Cô luồn tay vào chiếc qυầи ɭóŧ của Nghi Thư, từ từ tiến sâu
Nơi nhạy cảm nhất bị người khác xâm chiếm, cơ thể Nghi Thư bắt đầu phản ứng mạnh mẽ. Nàng ưỡn người, hai chân khép hờ lại
Nhột quá, nàng không chịu được nữa, chỉ chưa vào sâu nơi đó mà đã như vậy rồi. Tịnh Kỳ thấy vậy liền nhếch môi cười đắc ý
"Thả lỏng một chút. . .sẽ không sao"
"Em. . .em sợ đau"- Giọng nói yếu ớt lên tiếng
"Không đau, em cứ nằm yên"
Nghe Tịnh Kỳ nói vậy, Nghi Thư cảm thấy yên tâm được phần nào, nàng thả lỏng cơ thể một chút, không gượng ép để được cảm giác tuyệt vời nhất
Tịnh Kỳ thấy đây là cơ hội, cô vân vê hai bên mép thịt. Cơ thể Nghi Thư phản ứng, run lên bần bật, nàng quắn quéo. Hai ngón tay thon dài của bắt đầu tiến sâu vào trong
Cứ ra vào ra vào liên tục, ngày một nhanh hơn.
"Chị. . .chậm thôi~"- Nghi Thư bấu chặt lấy vai của Tịnh Kỳ rồi cào mạnh
Hình như là dấu hiệu chậm không thấy đâu nhưng nó ngày một nhanh hơn ban đầu. Nàng bậm môi chịu đựng, hai tay chuyển xuống nắm chặt lấy ga giường. Đôi mắt nhắm nghiền, cảm giác khoái lạc khi sắm đến đỉnh điểm
Tịnh Kỳ tách hai chân nàng ra rồi ngắm nhìn nơi đó đang chảy dịch thủy như suối. Trông thật là dễ thương, nó ửng hồng lên do tay cô lúc nãy ra vào khá nhanh.
"Tịnh Kỳ. . .đừng nhìn nữa. . .em muốn"
Đưa mặt sát lại gần, dùng tay xoa nhẹ hạt đậu nhỏ mẫn cảm ấy, rồi vuốt ve nhẹ nhàng. Nghi Thư bên trên rùng mình, nàng muốn chết đi sống lại vậy đó. Cảm giác thật rất nhột nhạt
Tịnh Kỳ hôn trực tiếp lên cô bé nàng, dùng lưỡi để làm nàng suиɠ sướиɠ.
"Ưmmm~"
Tiếng rêи ɾỉ cứ từng đợt vang lên khắp căn phòng lớn, cứ chạm đến những nơi nhạy cảm là nàng sẽ phát ra âm thanh khiến người khác đỏ mặt
Nãy giờ chỉ là màn dạo đầu thôi, vẫn chưa vào vấn đề chính. Tịnh Kỳ bò lại lên người nàng, hôn lên khe ngực của nàng. Miệng cô ngậm lấy nhũ hoa đã cương cứng
Tay vẫn đặt ở phía dưới
"Chị đang giỡn. . .với em đó sao"
"Không có nha, chị đang làm cho em thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn thôi mà
"Vào trong đi. . .em muốn chị vào bên trong"
Bên ngoài Nghi Thư đâu có đến mức phải lên giường cầu xin người khác vào trong. Tịnh Kỳ khá bất ngờ sau câu nói đó, em ấy thoạt nhìn trong sáng nhưng tâm hồn lại đen tối hơn cô tưởng
Lần hai chạm vào nơi tư mật, Tịnh Kỳ không làm tốn thời gian nữa. Cô dùng hai ngón tay đâm thẳng vào bên trong, nhịp nhàng ra vào khiến Nghi Thư rạo rực, nàng cử động hai chân ma sát vào nhau
Ngón tay của Tịnh Kỳ đã chạm tới màng trinh, cái quý giá nhất của đời con gái. Một phát đâm thẳng vào
Nghi Thư khóc thét vì đau và quá bất ngờ, Tịnh Kỳ hành động mà không báo trước với nàng một tiếng
Nơi đó máu bắt đầu chảy ra và thấm vào ga giường màu trắng, nó nhuộm đỏ một vùng. Nàng thở gấp, tay xiết chặt ga giường hơn.
Quá đau, không ngờ là đau đến chảy nước mắt
Bị đâm như vậy thì tâm trí nàng bấn loạn, hai chân khép chặt lại, không muốn dang rộng ra nữa
"Tịnh Kỳ. . .chị làm em đau quá"
"Chị xin lỗi. . .nhưng em có thể mở chân ra không vậy, tay chị vẫn còn trong đó"
Nghi Thư lắc đầu không muốn, giờ mà mở ra thì cơn đau sẽ ập đến. Nàng không muốn đâu, muốn dừng lại
Giờ rút tay ra không được nên Tịnh Kỳ liều lĩnh một lần, cô đẩy mạnh vào trong hơn. Càng sâu càng chạm đến điểm G
"Ưm~ chết em mất. . .chậm thôi Tịnh Kỳ. . .xin chị dừng lại đi mà"
Bỏ qua lời nói cầu xin kia, Tịnh Kỳ vẫn tiếp tục cho tay ra vào nơi đó của nàng. Bên trên, cô chặn miệng nàng bằng nụ hôn, không cho lên tiếng
Nghi Thư vặn vẹo người, cơ thể không thể chịu đựng được sự tấn công bên dưới nữa. Nàng dùng tay bấu chặt vào lưng của cô mà cào cấu kìm nén cơn đau.
Rồi cuối cùng mọi chuyện cũng dừng lại, cơ thể của Nghi Thư mỏi mệt và mềm nhũn ra vì không còn sức lực. Nàng thiếp đi trên người Tịnh Kỳ từ lúc nào cũng không hay
Nàng mệt quá rồi, bị hành như vậy thì làm sao cơ thể yếu đuối này chịu nổi. Tịnh Kỳ mỉm cười hài lòng, cô vuốt ve gương mặt của Nghi Thư trong mãn nguyện
Kéo mền từ phía dưới lên để che cho Nghi Thư không bị lạnh. Nhớ lại cảnh tượng nàng bất lực cầu xin mình dừng lại, bây giờ thấy có lỗi quá đi mất.
Tại lúc đó bản thân cô không nhịn được nữa, con tim đánh mất lí trí rồi. Cô hôn lên mái tóc nàng, cất giọng: "Chị xin lỗi vì làm em đau, sau này sẽ nhẹ tay hơn"
Đêm nay, em ấy chính thức là của cô, sẽ không ai có thể chiếm đoạt được.
*
Sáng hôm sau. Nghi Thư tỉnh dậy trong tình trạng cả người ê ẩm, đau nhứt. Cô mơ màng nhìn xung quanh và nhận ra đây là phòng của Tịnh Kỳ.
Cứ tưởng hôm qua cô đưa mình về lại kí túc xá rồi chứ, ai ngờ lại qua đêm ở đây. Cơ thể trống trơn, da thịt được bao phủ bởi cái chăn dày.
Nghĩ tới chuyện đêm qua khiến Nghi Thư xấu hổ hơn, nàng không thể tin là đều đó đã xảy ra. Cơn đau từ phía dưới ập đến, nàng nhăn nhó mặt mày vì không thể cử động
Lòng thầm oán trách Tịnh Kỳ quá mạnh tay, thân con gái ngọc ngà vậy mà nỡ lòng nào làm thế đấy. Nàng ghim rồi đó nha!
Giờ phát hiện ra Tịnh Kỳ không có ở đây, Nghi Thư lòm còm ngồi dậy, dựa vào thành giường, tay kéo chăn lên che người.
Căn phòng rất rộng, hôm qua do say nên nàng không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy được.
"Em thức từ khi nào?"- Tịnh Kỳ từ bên ngoài đi vào, cô đứng dựa vào tủ khoanh tay trước ngực nhìn nàng
"Mới thức thôi. . .sao chị không kêu em dậy?"
Tịnh Kỳ hiện tại đã gọn gàng sạch sẽ thơm tho, quần áo tươm tất chứ không giống như ai kia đang ngồi trên giường
"Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức, với lại chị biết em cũng không thức nổi đâu"- Tịnh Kỳ cười cười, trêu ghẹo nàng
Biết người ta cố tình nói vậy, Nghi Thư không thể nào phản bác lại. Chị ấy nói cái gì cũng được, không ai dám cãi lại rồi
"Em mau đi tắm rồi xuống dưới ăn sáng nha"- Nói đoạn, Tịnh Kỳ ngưng lại để tìm cách chọc ghẹo nàng tiếp, cô nói: "À mà không biết em có cần chị giúp gì không há. Chắc đi được mà đúng không"
Được nước lấn tới, thấy người ta im im là làm chọc hoài. Nghi Thư không nhịn được nữa, nàng bùng nổ như núi lửa rồi nói to: "Đúng rồi, bay được luôn chứ đi gì tầm này. Chị mà chọc em thêm một lần nữa thì coi chừng em đó nha, đừng thấy người ta hiền rồi ăn hiếp"
"Sợ quá đi. 'Ăn' hay 'hiếp' thì đã làm hết rồi"- Tịnh Kỳ khoái chí cười phì, nhưng sau đó là hành động bất ngờ, cô ngồi xuống nhìn về phía Nghi Thư: "Lên đây chị bế em vào nhà vệ sinh"
Nghi Thư giận dỗi không thèm để ý, nàng khoanh tay rồi hất mặt nhìn chỗ khác. Tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: "Không thèm"
"Nói cho biết, bà nội của chị đang ngồi ở dưới đợi chúng ta xuống ăn sáng đó. Em lề mề coi chừng bà nội cho điểm kém là không trở thành cháu dâu được đâu"
Bà nội?? Nghi Thư hoang mang cực độ khi Tịnh Kỳ nhắc đến bà nội. Vậy là trong nhà này, ngoài nàng và cô ra thì còn có người lớn hơn
Không được rồi, mới ngày đầu không thể nào để lại ấn tượng xấu được. Nghi Thư bối rối, sắc mặt thay đổi, nàng hối hả giơ tay lên phía trước: "Sao. . .sao chị không nói sớm, vậy mà còn ở đó giỡn nữa. Mau mau bế em vào nhà vệ sinh ngay! Chắc em xử tử chị quá Tịnh Kỳ!"
Bà nội dưới này ngồi ung dung trên ghế và xem tin tức. Bàn ăn cũng đã dọn sẵn và bà thừa biết có ai đang ở trong nhà.
Nghi Thư ngượng ngùng đi phía sau Tịnh Kỳ, sao mà thấy xấu hổ quá vậy ta. Đáng lẽ ra nàng nên thức sớm để xuống đây diện kiến bà ấy chứ không phải để bà ấy đợi ngược lại
"Hai đứa ngồi xuống ăn sáng đi"- Bà nội mỉm cười: "Con là bạn của Tịnh Kỳ đúng không? Con tên gì?"
Nghi Thư lễ phép cúi đầu: "Con chào bà, buổi sáng tốt lành! Con tên Nghi Thư "
Định mở miệng trả lời câu tiếp theo thì Tịnh Kỳ đã nhanh miệng hơn
"Em ấy là người yêu con, cháu dâu của bà đó!"- Tịnh Kỳ vui vẻ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Nghi Thư
"A ra là vậy, thôi hai đứa mau ăn đi cho nóng, đừng để nguội"
Trong tư tưởng của Nghi Thư là bà nội sẽ là một người vô cùng khó và nghiêm túc. Sẽ không chấp nhận nàng dễ dàng và sẽ làm khó nàng các kiểu
Nhưng không, người đang mỉm cười mời nàng ăn sáng lại hoàn toàn khác. Bà ấy tạo cảm giác thật bình dị và ấm áp, bà lại không quá hà khắc như những gì nàng tưởng tượng
Nàng thấy an tâm hơn rồi, không còn lo lắng như ban đầu nữa. Bữa sáng hôm nay thật đặc biệt, cùng với người đặc biệt và một nơi đặc biệt
"Tịnh Kỳ này, lát nữa con có rảnh thì dẫn Nghi Thư đi mua sắm nha. Sẵn tiện đi chơi luôn"
"Dạ được ạ!"
Chưa lần nào Tịnh Kỳ thấy hạnh phúc như hôm nay, bà nội như vậy chắc đã hài lòng với cháu dâu mà cô dắt về nhà rồi. Cảm giác cứ phấn khởi trong lòng, không từ gì để miêu tả được hết
Kể cả Nghi Thư ngồi cạnh bên cũng chung niềm vui với Tịnh Kỳ. Nàng thấy rất thích, và tuyệt vời hơn là nàng chính thức trở thành người yêu của Tịnh Kỳ
__________________________
Mình ít khi viết H kiểu này lắm nên có gì sai sót thì bỏ wa cho mình nha😅. Viết H mà run tay đỏ mặt luôn ă chời, sẽ không hay bằng người khác viết vì mình ko wen viết😢
Chắc sau này mình viết H trừu tượng cho nó lành hoặc tới khúc đó cho quí dị tự tưởng tượng ra 🤣