“Ấn đường của bọn họ biến thành màu đen, lúc ấy tôi đã biết bọn họ sẽ gặp nạn sát thân.” Lạc Tú thờ ơ nói.
Anh cũng không quá để ý, cho dù là bị giết thì cũng không có gì không thể thừa nhận.
Huống chi còn chẳng phải bị giết.
“Lạc gia, tôi cũng biết với thân phận của anh, mời anh ra tay có chút khó khăn.” Vương Vệ Quốc trước đó đã đi hỏi thăm trước.
"Nhưng thứ nhất là tôi thực sự không còn cách nào khác, thứ hai là coi như vì dân trừ hại."
“Được rồi, đừng khách sáo, chuyện này tôi sẽ xử lý, tôi sẽ giúp ông tìm ra hung thủ.” Vương Vệ Quốc không ngờ Lạc Tú lại đồng ý.
Lý do Lạc Tú đồng ý là do anh cũng cảm thấy chuyện này có chút thú vị.
Bởi vì những thứ không nên xuất hiện đó bình thường cũng không dám tác oai tác quái ở trong một thành phố lớn.
Những thứ này không phải luôn ở trên núi sao?
Hơn nữa Lạc Tú cũng rất tò mò.
Thời gian còn chưa tới, tại sao vật đó lại không chịu được và đã bắt đầu rục rịch rồi?
Chẳng lẽ lần sống lại này khác lần trước, dòng thời gian trở nên nhanh hơn sao?
Nếu là như vậy, Lạc Tú cảm thấy chính mình cũng nên chuẩn bị sớm một chút.
Nếu không đến lúc đó mất đi sự chủ động thì sẽ mất nhiều hơn được.
Một đời dài dằng dặc, một thế giới tươi sáng!
Ở kiếp này, Lạc Tú nhất định phải chiến đấu với núi sông bằng nắm đấm của mình, cắt bầu trời bằng thanh kiếm của mình!
"Nếu đã vậy thì chuyện này xin nhờ Lạc gia, coi như tôi nợ Lạc gia một việc, nếu sau này có việc gì cần tới tôi, anh hãy nói cho tôi biết." Vương Vệ Quốc cười.
"Bên Trương đại sư..."
“Không cần, tôi thật sự không quan tâm tới Trương đại sư gì đó kia.” Lạc Tú mỉm cười.
Có vẻ Vương Vệ Quốc không tin lắm, nhưng Lạc Tú cũng không giải thích nhiều.
Vận mệnh khác nhau, cách nhìn mọi thứ cũng sẽ khác nhau.
Mà Vương Vệ Quốc thực sự lo lắng cho Lạc Tú, thậm chí còn cảm thấy Lạc Tú quá kiêu ngạo.
Nhưng vì nể mặt anh nên Vương Vệ Quốc không dám nói ra.
"Được, vậy tôi sẽ bố trí một vài người ở đây để hỗ trợ Lạc gia, đều là những trinh sát bậc nhất."
Lạc Tú yêu cầu Vương Vệ Quốc sắp xếp một vài thứ.
Sau khi ăn cơm xong, Lạc Tú đi ra trước, Vương Vệ Quốc ở lại thanh toán.
Thấy Lạc Tú đi ra, Lý Triều cũng nhanh chóng đi theo.
Lạc Tú vừa ra tới cửa, Lý Triều đã đi ngay sau lưng anh.
Nhưng Lý Triều còn chưa kịp nói gì thì bạn gái của Lý Triều đang đứng ở cửa đã lên tiếng.
"Chàng trai, lần sau đừng giả vờ nữa, bị đuổi ra ngoài rồi hả?"
"Có khó chịu không?"
"Lần sau trung thực chút đi."
Quý bà kia nhìn Lạc Tú cười mỉa.
Nhưng Lạc Tú chưa nói gì thì Lý Triều đã vội vàng bước tới kéo người phụ nữ kia lại.
“Lạc Tú, xin lỗi, cô ấy uống nhiều nên nói nhảm thôi.” Lý Triều lúng túng nói.
"Tôi nói nhảm chỗ nào, anh..."
“Câm miệng, xin lỗi Lạc Tú đi.” Lý Triều đột nhiên mắng cô ta.
“Đồ khốn kiếp, anh dám mắng tôi sao, anh cho rằng anh là ai, nếu không có tôi bao nuôi thì anh là cái thá gì chứ?” Quý bà kia cũng tức giận.
Lời vừa nói ra đã khiến sắc mặt của Lý Triều càng thêm sượng sùng.
"Lạc Tú, tôi, tôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
“Đừng đánh trống lảng, anh mau xin lỗi bà đây đi, bảo cả tên kia xin lỗi bà đây!” Quý bà kiên quyết nói.
“Khụ khụ, chủ nhiệm Trương, cô muốn ai xin lỗi thế?” Vương Vệ Quốc đột nhiên đi ra, sắc mặt ông ta đen lại.
Lạc Tú là do ông ta mời tới đây, vậy mà vừa tới cửa đã có người dám gây sự với khách của ông ta.
Như vậy không phải là đang đánh vào mặt ông ta sao?
“Tỉnh trưởng Vương, sao ông lại ở đây?” Quý bà kia vô cùng sợ hãi.
"Vừa rồi hình như tôi nghe thấy bao nuôi gì đó có phải không?"
“Ngày mai tự làm báo cáo tố giác đi.” Vương Vệ Quốc nói rất bình thường, nhưng việc mà ông ta nói ra lại rất nghiêm trọng.
Tự làm báo cáo tố giác thì tố giác ai?
Đương nhiên là tự tố giác mình rồi!
"Không phải chứ tỉnh trưởng Vương, đây là chuyện cá nhân của tôi mà."
“Câm miệng, tôi nói tố giác là tố giác.” Vương Vệ Quốc quát lớn.
"Vấn đề cá nhân của cô tôi có thể không quan tâm, nhưng những lời cô vừa yêu cầu Lạc gia xin lỗi và làm nhục Lạc gia đã đủ để cho cô tự đi tố giác."
“Lạc gia, xin lỗi, là tôi tiếp đón không chu đáo.” Vương Vệ Quốc bước tới và xin lỗi Lạc Tú.
“Bỏ đi, tôi không so đo với vài con kiến!” Lạc Tú xua tay.
Sau đó bỏ lại Lý Triều và quý bà đang sợ hãi.
Chỉ vì một vài lời nói mà sự nghiệp coi như tan tành!
Lý Triều cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tú, thân phận hiện tại của Lạc Tú đã khủng khiếp đến như vậy rồi sao?
Đã lớn tới mức này rồi sao?
Sáng hôm sau, một chiếc xe jeep tới cửa, giám đốc công an tỉnh đích thân tới đây.
“Xin chào Lạc gia, tôi họ Tề, anh cứ gọi tôi là Tiểu Tề là được.” Mặc dù giám đốc Tề lớn tuổi hơn Lạc Tú, nhưng dù sao cũng là người mà Vương Vệ Quốc đưa tới nên anh ta vẫn rất kính trọng Lạc Tú.
Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là Lạc Tú còn quá trẻ.
Người này thật sự có thể giải quyết được vụ án sao?
Tiểu Tề cảm thấy có chút nghi ngờ.
Phải biết bên tỉnh có thành lập một tổ chuyên án, người trong tổ đều là tinh anh của giới cảnh sát nhưng đến nay vẫn không có manh mối.
Người thanh niên này có thể mạnh hơn chục cảnh sát tinh nhuệ sao?
Nhưng vì nể mặt Vương Vệ Quốc nên Tiểu Tề không nói nhiều.
Sau khi Lạc Tú lên xe, xe trực tiếp chạy tới văn phòng tỉnh ủy.
Lúc đi tới cửa tổ chuyên án, mở cửa ra, lúc này bên trong đang có một nhóm người tranh cãi gay gắt.
Người ở vị trí trung tâm khoảng năm mươi tuổi, bên cạnh có một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Người thanh niên này cũng rất không tầm thường, anh ta lên Lưu Vĩ, là một sinh viên thiên tài của học viện cảnh sát, chỉ số IQ là 147.
Lưu Vĩ bất mãn nói với người năm mươi tuổi kia.
"Giáo sư Chu, vụ này là do ông phụ trách, đột nhiên lại thay đổi người phụ trách thế này thì tôi không phục!"
Giáo sư Chu tuy không nói gì nhưng trong lòng có chút không vui.
“Được rồi, im đi, người đến rồi.” Giáo sư Chu nói xong thì Tiểu Tề cùng Lạc Tú đi vào.
“Đây là người trước đó phụ trách tổ chuyên án, giáo sư Chu.” Tiêu Tề giới thiệu.
Giáo sư Chu cũng chỉ lạnh lùng gật đầu, không nói gì nhiều.
Dù sao thì ông ta cũng là một chuyên gia phá án có tiếng ở Hải Đông, từng là đội trưởng đội điều tra tội phạm và hiện là giáo sư điều tra tội phạm tại học viện cảnh sát.
Không biết đã phá giải bao nhiêu vụ án lớn, quan trọng, nổi tiếng nhất là vụ án giết người giật gân toàn quốc trong phòng kín!
Vào thời điểm đó, vô số người đều không thể tìm ra, chỉ có mình ông ta là thành công.
Xét về trình độ hay năng lực, thì người phụ trách vụ án lần này đều nên là ông ta, nhưng hiện tại lại có một người đột ngột nhảy dù xuống phụ trách.
Ông ta vui được mới là lạ.
Nhìn thấy Lạc Tú chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, ông ta càng thêm bất mãn.
“Đây là anh Lạc do tỉnh trưởng Vương đặc biệt phái tới, mọi người cùng hoan nghênh.” Tiêu Tề nói xong tự vỗ tay tán thưởng.
Nhưng đáng xấu hổ là cả chục người đứng đó không ai vỗ tay hoan nghênh.
Vào lúc này, Lưu Vĩ đột ngột đứng ra: "Giám đốc Tề, tôi không phục!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT