"Giám đốc Tề, vụ án này là do giáo sư Chu phụ trách, hơn nữa cũng đã có tiến triển, tôi không tin có người giỏi hơn giáo sư Chu." Lưu Vĩ nói.
Những người khác cũng nhìn Lạc Tú với vẻ không phục.
Giáo sư Chu ở bên cạnh không nói gì, cũng không tỏ thái độ.
Giám đốc Tề vẫn còn chưa nói thì Lạc Tú đã lạnh lùng nói.
"Không phục? Không phục thì cút đi, cửa ở bên phải." Lạc Tú chỉ về phía sau cửa.
Lời vừa nói ra khiến một đám người có mặt đều có chút sững sờ.
Ngay cả giám đốc Tề cũng hơi sững sờ.
Mọi người đều nghĩ rằng Lạc Tú sẽ nhẹ nhàng xoa dịu mọi người.
Ai ngờ Lạc Tú cứng rắn như vậy, vừa tới đã đuổi người.
"Người khác không phục đều có thể đi."
Lưu Vĩ không ngờ Lạc Tú lại cứng rắn như vậy, điều này khiến anh ta cũng không biết phải làm như nào.
“Đi thì đi.” Lưu Vĩ hừ lạnh một tiếng, làm bộ rời đi.
Một vài người khác cũng định rời đi.
"Lưu Vĩ, ngồi xuống cho tôi! Người khác cũng ngồi xuống cho tôi." Giám đốc Tề đột nhiên quát lớn.
"Đây là mệnh lệnh của cấp trên, nhất định phải tuân theo sự sắp xếp!"
Lưu Vĩ bị mắng chỉ có thể ngồi im tức giận, dù sao thì anh ta cũng không thể chống lại giám đốc.
Nhưng ai nấy đều có thể thấy bây giờ tất cả mọi người đều không phục.
"Cậu Lạc, cậu đừng để ý, tất cả mọi người cũng là vì vụ án, ai cũng hy vọng có thể phá án càng sớm càng tốt, không biết cậu Lạc có thể chia sẻ một chút về những vụ án mà mình đã phá được với mọi người không?" Dù sao cũng là một con cáo già, giáo sư Chu nói lời này không làm mất lòng ai, lại còn có thể đè bẹp Lạc Tú.
“Tôi chưa từng phá án, cũng không có vụ án nào để chia sẻ với mọi người.” Lạc Tú thờ ơ nói.
"Cậu Lạc, cậu cũng nên hiểu rõ, chuyện mọi người không phục cũng có thể hiểu được, dù sao thì tất cả mọi người ở đây đều là tinh anh, đã phá được rất nhiều vụ án hóc búa." Giáo sư Chu chậm rãi nói, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Bọn họ muốn Lạc Tú biết khó mà lui.
Vụ án này là của bọn họ, tại sao phải giao cho người ngoài?
Hơn nữa còn giao cho một người chưa từng phá án?
Nhưng Lạc Tú lại cười khẩy một tiếng.
"Vẫn câu nói đó, không phục thì có thể cút."
"Cậu Lạc, mọi người vẫn đang nói chuyện rất tử tế với cậu."
“Nói chuyện tử tế đúng không?” Lạc Tú cười.
"Tôi không quan tâm trước kia các người giỏi như thế nào, cũng không quan tâm trình độ hay năng lực của các người xuất sắc đến mức nào, án này bây giờ sẽ do tôi phụ trách, đây là việc thứ nhất."
"Thứ hai, vụ án này đã gần nửa tháng, các người vẫn chưa tìm được hung thủ, điều này đã chứng minh tất cả!"
"Điều quan trọng nhất chính là, các người không phá được vụ án này!"
“Anh dựa vào cái gì mà nói chúng tôi không thể phá án?” Lưu Vĩ nói.
"Vậy đội của cậu cũng đã điều tra hơn mười ngày rồi, có thể nói cho tôi biết động cơ của hung thủ là gì không?"
"Nói cho tôi biết, tại sao hung thủ có thể lấy thịt và xương cốt đi thì tại sao lại để lại hiện trường một bộ da người làm bằng chứng không?"
"Nói cho tôi biết hung khí là gì có được không?"
Lúc Lạc Tú nói những lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không phải họ không muốn nói, mà là họ không thể trả lời.
"Nhiều ngày như vậy, các người đã điều tra ra manh mối hữu ích nào chưa?"
“Dự đoán tuổi và giới tính của hung thủ, cách thức ra tay và động cơ của hung thủ, các người có tìm được cái nào trong số này không?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Ngay cả giáo sư Chu cũng không trả lời được điều này.
"Nói cách khác, đã hơn mười ngày, các người không có phát hiện gì, đừng nói câu cho thêm mấy ngày nữa có thể sẽ có, cho dù cho mấy người thêm mấy kiếp nữa cũng không giải quyết được!" Những lời nói của Lạc Tú không phải để làm nhục những người này.
Nhưng hung thủ của vụ án này không phải là người, những người này làm sao có thể điều tra ra được?
Không tra ra là điều dễ hiểu.
Nhưng những lời này rơi vào tai những người này, đặc biệt là giáo sư Chu lại khiến bọn họ không thể tiếp nhận.
“Nếu nói như cậu thì cậu đã có thu hoạch rồi sao?” Giáo sư Chu chế nhạo.
“Đưa tôi đến hiện trường vụ án, có lẽ đêm nay sẽ có kết quả.” Lạc Tú nói với giám đốc Tề.
“Hiện trường vụ án nào?” Giám đốc Tề cũng cảm thấy lời của Lạc Tú có chút ngông cuồng.
Những gì Lạc Tú vừa nói rất có lý.
Nhưng dù sao mấy người giáo sư Chu cũng đều là người chuyên nghiệp, họ cũng là những người thuộc tầng lớp tinh anh của cảnh sát.
Mấy người giáo sư Chu không thể tìm ra nó, người này lại có thể tìm ra sao?
“Hiện trường vụ án cuối cùng.” Lạc Tú nói xong liền bước ra ngoài trước, giám đốc Tề cũng chỉ có thể đi theo phía sau.
“Giáo sư Chu, ông xem, ông xem, quá kiêu ngạo, quá ngông cuồng!!” Sau khi Lạc Tú rời đi, Lưu Vĩ mở miệng.
"Lại còn cho các người thêm mấy kiếp cũng tra không ra?"
"Anh ta là cái thá gì chứ?"
"Tôi không tin anh ta có thể tra ra!"
“Đi đến hiện trường vụ án cuối cùng, đây đúng là việc một người ngoài nghề mới làm!” Lưu Vĩ kìm nén cơn tức giận, lúc này mới có thể xả ra.
“Đúng vậy, giáo sư Chu, ông xem, người này thực sự rất ngông cuồng.” Những người khác cũng nói.
“Đi thôi, tôi muốn xem cậu ta lúc không tra ra cái gì còn có mặt mũi ở lại đây không.” Giáo sư Chu tuy không nói gì, nhưng cũng rất không phục.
Hiện trường vụ án cuối cùng là ở trong một tòa nhà.
Tại tầng trệt của tòa nhà là phòng tập thể dục và bể bơi trong nhà.
Phòng tập đã đóng cửa từ lâu, lúc đó ông chủ lừa một đống tiền của hội viên sau đó bỏ chạy.
Đến bây giờ vẫn không rõ tung tích.
Nhưng có một hội viên không cam lòng nên đã chui vào bằng cửa sau, cho nước vào bể rồi bí mật bơi ở đây vào ban đêm.
Vào đêm xảy ra vụ việc, một hội viên đã lẻn đến bơi, đợi đến ngày hôm sau khi an ninh phát hiện ra da người thì đã gọi cảnh sát.
“Đúng là nghiệp chướng, tôi đã cảnh cáo họ nhiều lần là không lẻn vào, nhưng họ không nghe.” Nhân viên bảo vệ phụ trách canh gác đi về phía hiện trường vụ án cùng với Lạc Tú nói.
“Chao ôi, sau khi vụ việc này xảy ra, rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã xin nghỉ việc, có đêm tôi không dám rời chốt, vô cùng sợ hãi.” Nhân viên bảo vệ cằn nhằn nói.
Sau khi mấy người Lạc Tú vào bể bơi, hiện trường vẫn được giữ nguyên.
Có một tấm da người nổi trên mặt nước, tóc vẫn còn dính trên đó.
Da người phẳng phiu nổi trên mặt nước giống như một chiếc phao bơi xẹp xuống.
Nước rất sạch, không có vết máu, trên mặt nước chỉ thấy một lớp dầu thi thể.
Giáo sư Chu và những người khác cũng đến, họ tìm kiếm manh mối khắp nơi.
Lạc Tú không để ý đến da người.
Trên thực tế, ngay khi vừa đi vào, Lạc Tú đã phát hiện ở đây có một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Những người khác thấy lạnh thì cho rằng vì đây là tầng hầm.
Nhưng Lạc Tú nhận thấy đó là do sát khí gây ra.
"Cậu Lạc, thế nào?"
“Có manh mối chưa?” Giáo sư Chu chế nhạo.
Da người nổi trên mặt nước, trên bờ có một đôi dép lê.
Nếu đoán không sai, có lẽ sau khi người chết xuống nước còn chưa kịp lên bờ đã bị giết chết.
Điều này có chút kỳ lạ.
Lạc Tú không để ý đến giáo sư Chu, nhưng anh đột nhiên nói: "Hung thủ vẫn còn ở đây!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT