Lý Triều đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cơ hội được gặp mặt người cấp cao đấy, chắc chắn anh ta phải tranh thủ.
Biết đâu lại có tiếng nói chung, thế thì đời này có thể làm rạng danh tổ tông rồi.
Chỉ có điều đến khi Lý Triều gõ cửa xong đi vào phòng liền ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Lạc Tú?” Lý Triều lập tức thấy ngượng.
Bây giờ anh ta đang mặc quần áo của nhân viên phục vụ.
“Hai người quen nhau à?” Vương Vệ Quốc thuận miệng hỏi một câu.
“Cậu ta là bạn hồi cấp ba của tôi.”
“À đúng rồi, không phải cậu bảo đến ăn cơm à?”
Không phải anh ta cũng bảo đến ăn cơm hả?
Xấu hổ muốn độn thổ luôn.
Chả lẽ bây giờ anh ta bảo: đúng, tôi đến ăn cơm?
Nhưng bây giờ anh ta không những đang mặc quần áo phục vụ mà ở đây còn có cấp cao.
Người ta vẫn thường đến đây ăn cơm, cũng biết anh ta làm gì.
Anh ta cũng không thể nói láo trước mặt cấp cao được, đúng không?
Mặt mũi Lý Triều lập tức đỏ bừng.
“Tôi mời Lạc gia đến ăn cơm, chỗ các cậu có những món nào ngon, chuẩn bị cho tôi.” Vương Vệ Quốc nói.
Câu nói càng làm Lý Triều thấy kinh ngạc hơn.
Cậu ta đến ăn cơm thật, hơn nữa còn là được cấp cao mời đến.
Thời khắc này Lý Triều chỉ mong trên mặt đất có cái hố để anh ta chui xuống cho đỡ nhục.
Lúc ghi đồ ăn, tay của Lý Triều vẫn luôn run rẩy.
Nhìn thái độ của Vương Vệ Quốc với Lạc Tú là biết, chắc chắn Lạc Tú là khách quý của ông ta.
Đến khi gọi món xong, Lý Triều gần như chạy trốn khỏi gian phòng riêng.
Còn trong phòng riêng.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?” Lạc Tú cũng không tin ông lớn ở Hải Đông mời mình bữa cơm chỉ là để làm quen thôi.
“Đúng là không giấu được Lạc gia, vậy tôi cũng xin nói thẳng, lần này tôi có chuyện muốn nhờ Lạc gia giúp.”
“Mà chuyện này e là chỉ có mình Lạc gia mới giải quyết được.” Vương Vệ Quốc cười khổ.
“Chuyện này rất khó giải quyết, hơn nữa còn ly kỳ khủng bố hơn cả vụ án cắt xác năm xưa nữa!”
Vụ án cắt xác?
Lạc Tú cũng đã nhớ ra, Hải Đông từng có một vụ án giết người cắt xác chấn động toàn quốc, thủ đoạn của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, nghe mà ghê người, có thể nói là trước đây chưa từng có.
Ảnh hưởng tiêu cực của vụ năm đó khá lớn, nghe nói nhiều người còn không dám ra ngoài vào ban đêm, nhất là nữ giới.
Người bị hại là một cô sinh viên đại học còn chưa đến hai mươi tuổi.
Nghe nói là lúc quét dọn buổi sáng, một nữ lao công nhặt được một cái túi xách, sau khi mở túi ra liền phát hiện bên trong toàn là thịt vụn. Lúc đó người này cũng không nghĩ gì nhiều, định mang túi thịt về nhà nấu ăn.
Nhưng trong lúc rửa thịt lại đột nhiên nhìn thấy một đốt ngón tay. Lúc này mới biết đây là thịt người, lập tức sợ quá gọi ngay cho cảnh sát.
Sau khi cảnh sát tiến hành điều tra liền liên tục phát hiện ra rất nhiều túi, bên trong toàn là thịt vụn.
Chuyện đáng sợ nhất là, chỗ thịt đó toàn là thịt đã bị luộc chín rồi mới đem ra cắt thành miếng mỏng.
Ngoài ra, qua lời của của Vương Vệ Quốc, Lạc Tú cũng đã biết được, không phải có đến hàng nghìn miếng mà thực tế có đến gần hai nghìn miếng thịt.
Giết người xong nấu chín rồi chia xác, chỉ nghĩ thôi mà đã lạnh người.
“Chuyện kiểu như vậy thì ông tìm đội điều tra chứ tìm tôi làm gì?” Lạc Tú cười hỏi.
“Ôi, vốn chuyện kiểu như vậy không cần tôi phải trực tiếp động tay vào, nhưng sắp tới phải họp, hơn nữa vụ việc lần này quá ly kỳ, sức ảnh hưởng quá lớn, vì vậy nên chỉ có thể nhờ đến Lạc gia giúp đỡ.” Vương Vệ Quốc cười khổ.
Bản thân ông ta cũng là bị ép, bất đắc dĩ nên mới phải tìm Lạc Tú đến giúp.
Sắp phải họp với bên trên, nếu Hải Đông lại xảy ra đại án thì bản thân ông ta cũng xui xẻo.
Mà hiện tại không những chưa bắt được hung thủ mà ngược lại, hung thủ còn ngày càng cuồng vọng hơn.
“Ông nói đi, để tôi xem là chuyện gì đã.” Lạc Tú cũng thấy rất tò mò.
Vương Vệ Quốc đưa một tờ báo cho Lạc Tú, Lạc Tú xem qua, nhận ra đây là một vụ án mạng xảy ra ở bên Tây Thành của Hải Đông.
Người chết là một cô gái trẻ tuổi, nhưng chỗ ly kỳ là không tìm thấy thi thể của người chết, chỉ tìm được một tấm da người ở hiện trường.
Sau đó Vương Vệ Quốc lại đưa cho Lạc Tú một phần tài liệu.
Lạc Tú mở tài liệu ra xem, là thông tin chi tiết về nạn nhân và báo cáo hiện trường.
Người chết là một công nhân bình thường của xưởng may, mới hai mươi tuổi, theo lời của bạn cùng kí túc xá nạn nhân, lúc đó cô gái này tỉnh dậy đi vệ sinh đêm. Nhà vệ sinh ở ký túc xá công xưởng đều là dùng chung, ở cuối cùng của hành lang ký túc.
Lúc cô gái này đi vệ sinh còn kéo một cô gái khác trong ký túc xá đi cùng, nhưng người kia đang ngủ say nên không dậy đi.
Còn cô gái này cũng một đi không thấy trở về.
Qua kiểm tra camera có thể thấy, trước khi cô gái vào nhà vệ sinh, bên trong nhà vệ sinh không có người.
Sau khi cô gái vào nhà vệ sinh cũng không có bất kỳ ai đi vào.
Mãi đến sáng sớm, có người đến đi vệ sinh mới phát hiện ra, bị dọa cho chạy ra ngoài rồi mới báo cảnh sát.
Ở khoảng thời gian ở giữa, không có bất cứ ai ra vào nhà vệ sinh, camera cũng không quay lại được dấu vết của hung thủ hay bất kì người tình nghi nào.
Trọng điểm là hiện trường không thấy thi thể, chỉ còn lại một tấm da người.
Tấm da không những nguyên vẹn hoàn hảo mà thậm chí cả lông mày và lông mi cũng vẫn còn nguyên trên da.
Nhưng xác thịt và xương cốt không thấy đâu.
Hiện trường không có dấu vân tay, không có hung khí, cũng không có bất cứ thứ khả nghi nào.
Nhà vệ sinh đó ở tầng năm, buổi tối cửa ra vào ở dưới tầng cũng bị khóa chặt.
“Lạc gia chắc hẳn cũng đã phát hiện ra đúng không?”
“Theo lẽ thông thường, người bị tình nghi chính là công nhân của công xưởng.” Vương Vệ QUốc nói.
“Nhưng càng kỳ quái hơn là vào tối cùng ngày, ở khu Nam Thành của Hải Đông và bên ngoài vành đai hai cũng phát hiện ra hai tấm da người giống như vậy.” Vương Vệ Quốc xòe tay ra nói.
“Dựa theo thời gian vụ án xảy ra, chắc hẳn là gây án trong cùng một đêm.”
“Vậy nên, khả năng cao là gây án tập thể.” Vẻ mặt Vương Vệ Quốc đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Tôi cũng có biết đôi chút về trinh sát hình sự, nhưng phân tích mới thấy, không có động cơ gây án, không có thù oán cũng không phải cướp bóc. Những người bị hại này cũng không có bất kỳ quen biết hay liên hệ gì.” Vương Vệ Quốc bất lực nhìn Lạc Tú.
Lạc Tú mở báo cáo thứ hai ra xem, người chết là nam giới, một nhân viên văn phòng, chết trong xe riêng, cửa xe đóng kín, thậm chí thông qua camera còn có thể quan sát được từ sau khi người bi hại lên xe đến khi được phát hiện ra đều không có ai từng lên xe cùng, cũng không có ai ra khỏi xe.
Cũng không tìm được máu thịt và xương cốt, chỉ có một tấm da người.
Người thứ ba là một phụ nữ trung niên, hiện trường trong thang máy.
“Trong thang máy cũng không quay lại được?” Lạc Tú nhíu mày hỏi.
Vương Vệ Quốc lắc đầu.
Vốn trong thang máy có camera có thể ghi hình được bình thường, nhưng sau khi người chết đi vào thang máy thì bị mất điện trong năm giây, hung thủ cũng ra tay trong vòng năm giây này, giết hại nạn nhân rồi mang tất cả máu thịt, xương cốt đi.” Vương Vệ Quốc nói thẳng vào trọng điểm.
Cũng chính vụ án thứ ba này mới khiến Vương Vệ Quốc cảm nhận được chuyện này chắc chắn không thể tìm người bình thường giúp được.
“Lạc gia, vốn tôi cũng không tin những thứ này, nhưng tôi cũng đã từng bắt gặp một số thứ khoa học không thể giải thích được. Trên thế giới này có những thứ không tin cũng phải tin.” Vương Vệ Quốc cười khổ.
“Đây không thể nào là chuyện người làm được, năm giây, giết người rồi còn lấy đi hết máu thịt.”
“Hơn nữa chuyện mới chỉ xảy ra mấy ngày trước, thế mà đã có hơn mười người liên tiếp bị hại rồi. Tối qua có ba người bị hại, nói đến thì hai trong số bọn họ anh cũng có biết đó Lạc gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT