“Xin cũng không cho sao? Thôi vậy, tốt nhất là không nên đi hỏi, mình sợ bị xấu hổ.”
Chỉ có thể nhìn cho đã mắt thôi.
Lưu Vũ Kỳ vô cùng bất lực. Cô gái này là bạn thân của cô, cũng là bạn cùng lớp, bình thường không bao giờ chơi game, chỉ thích đọc truyện ngôn tình và ngắm trai đẹp…
Nguyễn Tiểu Ly và Thừa Mặc đi theo ở phía sau, hầu như không câu nào. Lưu Vũ Kỳ quay đầu lại: “Hai người mới huấn luyện xong à?”
“Ừ.” Thừa Mặc đáp lời.
“Huấn luyện xong chắc rất mệt, sao hai người không ở ký túc xá nghỉ ngơi mà còn đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Thừa Mặc lạnh nhạt đáp.
Lưu Vũ Kỳ khịt cái mũi, bĩu cái môi.
Thừa Mặc vẫn lạnh lùng như trước đây. Lần trước thi đấu gặp anh ta ở sau sân khấu, cô thấy những người khác chào hỏi anh ta nhưng anh ta chỉ đáp lại đôi câu, việc này khiến người ngoài như cô nhìn vào sẽ thấy tính tình của anh ta rất lạnh lùng và ít nói.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn Thừa Mặc.
Đây là thái độ của nam chính đối với nữ chính ư? Có lạnh nhạt quá rồi không?
Nguyễn Tiểu Ly nhìn điện thoại: “Chắc nửa tiếng nữa tôi sẽ đi. Nếu lần này ngắn quá, lần sau đi mua sắm chị cứ gọi tôi.”
Chuyện này nói trước thì vẫn tốt hơn.
“Nửa tiếng?” Lưu Vũ Kỳ khó xử: “Con gái đi mua sắm nửa tiếng làm sao mà đủ chứ. Được rồi, nửa tiếng sau cậu cứ đi đi, còn bây giờ thì làm vệ sĩ cho tôi, đi dạo xung quanh với tôi là được.”
“Ok.”
Lưu Vũ Kỳ hút một ngụm trà sữa: “Hai người khát nước không? Tôi mời hai người uống trà sữa nhé?”
Hiển nhiên Lưu Vũ Kỳ là một người thân thiện, mặc dù hai người kia ở công ty đối thủ nhưng cô cũng không thấy có gì không ổn.
“Không uống.”
“Không thích lắm.”
“Ừm, cũng đúng, hình như chỉ có con gái uống trà sữa, con trai thì không thích món này lắm. Hay là con trai thấy ngại khi cầm ly trà sữa?” Lưu Vũ Kỳ tự suy diễn.
Con trai, con trai.
Trong mắt Thừa Mặc xuất hiện ý cười. Có vẻ như lại có thêm một người cho rằng Tuấn là con trai.
Hiện tại Nguyễn Tiểu Ly đã cho hầu hết mọi người biết mình là con gái nên cô không có ý định giấu diếm. Kinh nghiệm từ một thế giới nào đó mách bảo rằng cô không nên giấu diếm giới tính của mình với phái nữ.
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Tôi là con gái.”
“…”
Lưu Vũ Kỳ và cô bạn thân khựng lại bước chân, sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
Con gái?
Nguyễn Tiểu Ly cười nói: “Tôi là con gái, vì lúc nhỏ bị nuôi như con trai nên mới ăn mặc thế này.”
Giải thích sớm để tránh những hiểu lầm không đáng có sau này.
Một cậu bé ngoan ngoãn như vậy lại là con gái!
Đôi mắt của Lưu Vũ Kỳ lập tức phát sáng, cô dí sát mặt lại gần để nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Là con gái thật nha. Quá đẹp, chắc ở trường hút gái lắm phải không? Ồ… thật ra nếu nhìn kỹ chút vẫn có thể nhìn ra là con gái, vì con trai sẽ không tinh xảo đến như vậy được.”
Khi biết người ta là con gái, Lưu Vũ Kỳ bắt đầu mở máy hát liên thanh. Cô không còn giữ khoảng cách như trước mà chỉ hận không thể đưa tay sờ lên mặt Nguyễn Tiểu Ly một cái.
“Tuấn, em tên gì?”
“Nguyễn Tuấn Ly.”
“Tiểu Ly, có phải ở trường em rất được các bạn nữ ưu ái đúng không? Lúc nãy chị đã bị bề ngoài này của em lừa đó. Thế mới nói, làm gì có đứa con trai nào ngoan ngoãn như vậy, quả nhiên con gái mới là ngoan nhất.”
“…” Nguyễn Tiểu Ly vẫn duy trì nụ cười nhẹ.
“Con gái thì nên uống trà sữa. Đi thôi, chị mua trà sữa cho em. Đi mua sắm sao có thể để con gái xách đồ? Thừa Mặc, anh không ngại xách đồ giúp chúng tôi chứ?”
Thừa Mặc không thể theo kịp tốc độ chuyển biến. Mối quan hệ của con gái đều kỳ lạ vậy ư?
“Được.” Thừa Mặc cười cười, xách đồ cho họ cũng không sao.
Lưu Vũ Kỳ kéo Nguyễn Tiểu Ly đến tiệm trà sữa mua một ly trà sữa, tình cảm thân thiết kia cứ như thể người hùng hổ đến gây rối vài phút trước không phải là cô vậy.
Thật kỳ diệu, chỉ vì Tuấn là con gái mà Lưu Vũ Kỳ lập tức không còn so đo chuyện cướp boss nữa.
Nguyễn Tiểu Ly cầm một ly trà sữa. Thật ra cô không thích đồ ngọt cho lắm nên đã dặn bỏ cực ít đường, nhưng Lưu Vũ Kỳ lại hiểu lầm: “Em gầy như vậy ăn nhiều đường chút cũng sẽ không mập đâu. Nếu có cơ hội hãy thử full đường đi, ngọt đến tận tim luôn đó.”
“Em không thích đồ ngọt lắm.”
“Ồ tiếc thật, vậy sẽ có rất nhiều món ngon em không ăn được.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ Kỳ nhìn thấy một cô gái đẹp giống con trai như thế.
Ấn tượng trong game hoàn toàn không có chút liên quan gì với thực tế.
Nếu Tiểu Ác biết Lưu Vũ Kỳ nghĩ như vậy nó sẽ chỉ muốn ngửa mặt lên trời.
Nguyễn Tiểu Ly ư? Cô ấy có rất nhiều hình tượng, dùng một câu tục ngữ để miêu tả thì nó chính là: Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn lừa nữ chính để cô ấy bỏ qua chuyện cướp boss, biến thù thành bạn. Nếu có thể dùng ngoại hình để giả vờ đáng yêu mà dỗ nữ chính, Nguyễn Tiểu Ly tuyệt đối sẽ không lấy cứng đối cứng.
Tiểu Ác hiểu hết.
Mà sau đó điểm tích lũy cũng lũ lượt trốn đi.
Thiết lập nhân vật đâu!? Chẳng tuân thủ thiết lập nhân vật gì cả!
Ngoại trừ phải đối chọi với nam chính, thỉnh thoảng cũng phải đùa giỡn nữ chính nữa mà!
Vốn dĩ Tiểu Ác đang vô cùng tuyệt vọng, nhưng giây tiếp theo nó đã nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Lưu Vũ Kỳ: “Chúng ta kết bạn WeChat đi. Bên Hạ Trung phần lớn là con trai, nếu em cảm thấy buồn chán và không có ai để nói chuyện cùng, muốn đi dạo phố thì có thể tìm chị, miễn là em không ngại chị là thành viên của đội đối thủ. Ui chao, không được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nên tha cho em dễ vậy được. Chờ tay lành rồi em phải chơi với chị mấy ván, thấy sao?”
Lần trước đánh boss với Tuấn, đánh xong một trận cô đã tiến bộ rõ rệt. Lưu Vũ Kỳ hy vọng có thể chơi game với Tuấn thường xuyên hơn để mình có thể nhanh chóng tiến bộ.
Năm năm nữa sẽ có giải đấu. Năm năm nói dài thì cũng không dài, có khi chỉ cần chớp mắt một cái là tới, cô phải mau chóng trưởng thành.
Nguyễn Tiểu Ly lấy điện thoại ra: “Ok luôn, hai chúng ta PK cũng được, có điều em sẽ không nương tay.”
“Chị mà càn em nương tay sao. Nói gì đi nữa chị cũng debut trước em mấy năm, em đừng có mà xem thường chị. Huấn luyện viên Hạ Trung cũng giỏi, chị rất mong chờ sự tiến bộ của em.”
Bốn người đi dạo quanh trung tâm mua sắm một lát, cả quãng đường chỉ mải trò chuyện, trên cơ bản không mua gì cả. Vì vậy nửa tiếng sau, trong tay Thừa Mặc chỉ có cái hai túi.
Nguyễn An gọi điện thoại qua báo ông đã đến nơi.
Lưu Vũ Kỳ cầm lại hai chiếc túi từ tay Thừa Mặc: “Hai người đi đi, lần sau có dịp lại đi chơi tiếp.”
“Ừm.”
Ra khỏi trung tâm thương mại, Nguyễn Tiểu Ly và Thừa Mặc cũng tách ra. Dường như Thừa Mặc có chuyện gấp, vì vậy hắn liền gọi một chiếc taxi và đi mất.
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở cửa trung tâm thương mại đợi Nguyễn An.
Tiểu Ác: “Chậc, ta nghĩ nam chính vốn dĩ có việc gấp nhưng vẫn cố gắng đi dạo phố chung với mấy cô.”
“Ta không đi dạo phố.”
“Được được được, là nữ chính đi dạo phố.”
“Ừm.”
Tiểu Ác nhìn cốt truyện gốc trên màn hình: “Bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định là nam chính đã lệch. Từ lần tiếp xúc vừa rồi có thể kết luận nam chính và nữ chính không đi chung một đường. Tuyến tình cảm của họ không có chút tiến triển nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT