Đối với nguyên chủ mà nói, Thừa Mặc đúng là thần tượng của cô, cũng là thần tượng mà cô muốn đánh bại.
Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt, không trả lời.
Hai chàng trai xinh đẹp đi cạnh nhau đã đưa tới không ít ánh mắt, trong đó có Lưu Vũ Kỳ.
Lưu Vũ Kỳ đến đây dạo phố với một cô bạn cùng lớp, trên tay cô còn đang cầm ly trà sữa. Từ đằng xa cô đã nhìn thấy Thừa Mặc trong đám đông, bên cạnh hắn còn có một cậu nhóc rất đẹp.
Thừa Mặc thấy cô không nói gì, trong lòng cảm thấy hơi muộn phiền, sau đó hỏi: “Đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu lắm tại sao em lại chọn Hạ Trung.”
Hạ Trung đúng là một công ty thể thao điện tử rất tốt ở trong nước, nhưng cũng không thiếu những công ty tốt khác. Nguyễn Tuấn Ly có cùng sở trường với hắn, ở chung công ty chắc chắn sẽ có sự cạnh tranh. Nếu cô đi đến một nơi khác thì chắc chắn sẽ trở thành miếng bánh thơm, hơn nữa còn là người duy nhất.
Nguyễn Tiểu Ly đút tay vào túi quần: “Không phải em đã nói rồi sao? Bởi vì Hạ Trung có anh. Em không thích yên bình, em thích cảm giác cạnh tranh nên hôm nay em mới chọn anh để PK. Hy vọng mấy ngày nữa khi chúng ta PK anh đừng nương tay mà hãy dốc toàn lực, như vậy mới là tôn trọng em.”
Cô đến Hạ Trung thật là vì mình sao?
Thừa Mặc nghe đáp án này thì có chút hoảng hốt, trái tim hắn nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Mấy ngày nữa PK anh sẽ không nương tay. Anh rất chờ mong biểu hiện của em.”
Hai người nói chuyện không lớn tiếng lắm, nội dung trò chuyện cũng bình thường nhưng nếu ai chịu lắng nghe nhất định sẽ có thể nghe rõ nội dung.
Ví dụ như Lưu Vũ Kỳ, cô nghe rất rõ ràng, đồng thời cô cũng chắc chắn cậu bé bên cạnh Thừa Mặc chính là Tuấn!
Nghĩ đến việc Tuấn cướp boss của mình, trong lòng Lưu Vũ Kỳ liền cảm thấy bực dọc.
Mặc dù cả đội của cô đã cướp lại, nhưng… chính Tuấn là người gây chuyện trước!
Lưu Vũ Kỳ cầm ly trà sữa bước nhanh qua. Bạn thân của cô thậm chí còn chưa phản ứng kịp: “Vũ Kỳ, cậu đi đâu vậy?”
“Tìm người tính sổ.”
Lưu Vũ Kỳ bước vài bước đã tới nơi, cô gọi: “Thừa Mặc.”
Thừa Mặc nghe thấy có người kêu mình bèn quay đầu lại và trông thấy Lưu Vũ Kỳ.
Hai người đã gặp nhau trên sân thi đấu mấy lần nên Thừa Mặc biết Lưu Vũ Kỳ.
Thấy tư thế của Lưu Vũ Kỳ, Thừa Mặc lặng lẽ nghiêng người để che cho Nguyễn Tiểu Ly.
Lưu Vũ Kỳ không để ý đến động tác nhỏ của hắn, cô nhìn về phía cậu bé bên cạnh Thừa Mặc: “Cậu là Tuấn phải không?”
Không ngờ lại nhỏ như vậy, chắc chỉ khoảng 15, 16 tuổi thôi.
Một thằng nhóc lại dám chơi cô.
Nguyễn Tiểu Ly không biết cô gái này là ai, Tiểu Ác nhanh chóng nhắc nhở cô: “Đây là nữ chính.”
Nữ chính Lưu Vũ Kỳ. Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt đánh giá cô gái trước mặt. Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, da trắng mặt xinh, trông rất có khí chất. Ừm, thật khí thế.
Nguyễn Tiểu Ly nói: “Ừm, tôi chính là Tuấn, còn chị là…”
Lưu Vũ Kỳ trực tiếp ngắt lời cô: “Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật. Nhìn cậu đi chung với Thừa Mặc, vậy cậu đã ký hợp đồng với Hạ Trung rồi?”
“Ừm.”
“Hừ, cậu muốn đi đâu là quyền của cậu, tôi không quan tâm, nhưng chuyện cậu cướp boss của tôi còn chưa xong đâu.”
Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Lưu Vũ Kỳ, đột nhiên Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy buồn cười. Cô mỉm cười hỏi: “Ừm, tôi biết là vẫn chưa xong. Tôi đã sai khi cướp boss của chị, ngay tại đây tôi xin lỗi chị. Chị xem chị muốn bồi thường cái gì, miễn là cái tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm.”
Lưu Vũ Kỳ đã nghĩ xong tới tiếp theo nên nói cái gì, ai ngờ đối phương lại biết điều như vậy. Chủ động thừa nhận sai lầm rồi nói xin lỗi, còn muốn bồi thường cho cô?
Ngoan vậy à?
Thằng nhóc này dễ nói chuyện vậy sao?
Lưu Vũ Kỳ vứt bỏ hình tượng trong game, nhìn khuôn mặt trẻ con và đẹp trai của Tuấn, thoạt nhìn chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Tuấn đã nói như vậy, Lưu Vũ Kỳ đột nhiên cảm thấy mình đã hết giận.
“Thật sao? Tôi nói gì cậu cũng làm được sao?”
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.
Trái tim của Lưu Vũ Kỳ lập tức mềm đi. Cô nên làm gì đây, cậu ta quá ngoan!
Thừa Mặc im lặng đứng ở giữa. Hắn có cảm giác từ khoảnh khắc Lưu Vũ Kỳ lên tiếng, Tuấn đột nhiên thu lại gai nhọn quanh người, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn hơn!?
Tiểu Ác nhìn thấu mọi chuyện: “Với cái tuổi này, cô chỉ có thể dùng hình tượng chó con để làm nữ chính mềm lòng.”
Lớn hơn một chút thì có thể dùng hình tượng lạnh lùng cao ngạo. Còn tuổi đã nhỏ mà mặt lại còn đẹp, cộng với vẻ non nớt thì giả làm một con chó con để xem nữ chính có nhẫn tâm mà giận cô nữa không.
Nguyễn Tiểu Ly chờ đợi xem Lưu Vũ Kỳ sẽ nói cái gì tiếp. Lưu Vũ Kỳ suy nghĩ một lúc lâu rồi dứt khoát hỏi: “Bây giờ cậu có rảnh không?”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn điện thoại, có lẽ nửa tiếng nữa Nguyễn An mới đến đây.
“Có.”
“Rất tốt, nếu có thời gian thì đi dạo phố với tôi, xách đồ cho tôi, tối nay về chơi game với tôi. Tôi chỉ muốn bồi thường đơn giản như vậy thôi.”
Thừa Mặc khẽ cau mày: “Buổi tối tôi sẽ chơi game với cô. Tay của em ấy bị thương, tạm thời không thể chơi game.”
Lưu Vũ Kỳ nghe vậy thì sửng sốt. Cơ hội vạn năm có một nha, có thể chơi game một mình với Thừa Mặc. Nhưng mà…
Cô nhìn cánh tay phải đang buông thõng của Nguyễn Tiểu Ly và thấy trên mu bàn tay kia có một vết sẹo lớn. Sắc mặt Lưu Vũ Kỳ lập tức sa sầm: “Tay bị gì vậy? Cậu không biết tay mình quý giá cỡ nào sao? Bị thương kiểu gì mà sẹo to vậy?”
“…” Nguyễn Tiểu Ly thật lòng cảm thấy tay mình không có việc gì, căn bản không đau chút nào.
“Phỏng sữa đậu nành.”
Lưu Vũ Kỳ: “Sau này nhớ cẩn thận. Bây giờ cậu đã ký hợp đồng với công ty thể thao điện tử rồi, sau này cậu sẽ phải đi con đường này để kiếm cơm. Bàn tay này là chén cơm của cậu, phải bảo vệ nó cho tốt.”
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn mu bàn tay, trong ánh mắt có chút niềm vui.
Lưu Vũ Kỳ đưa tay vuốt tóc mình một cái: “Vậy được rồi, tôi không làm khó cậu nữa, tối nay không cần chơi game với tôi, nhưng bây giờ cậu phải đi dạo phố và xách đồ cho tôi, yêu cầu vậy cũng không quá đáng nhỉ?”
Đây cũng là điều kiện bồi thường duy nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.
Nguyễn Tiểu Ly thấy khoản bồi thường này không có vấn đề: “Không quá đáng, đi thôi.”
Bạn của Lưu Vũ Kỳ vẫn đang đợi ở bên cạnh. Thấy Lưu Vũ Kỳ chỉ trong một lúc đã bắt cóc hai chàng đẹp trai quay lại thì kinh ngạc đến há miệng.
“Vũ Kỳ, họ là ai?”
“Bạn game.” Lưu Vũ Kỳ trả lời cực kỳ đơn giản, không có tâm tình giới thiệu kỹ càng từng người.
“Game thủ bây giờ đều đẹp như vậy sao? Trời ạ, đột nhiên mình hiểu ra tại sao nhiều người lại thích xem livestream game. Mình cá là họ không có xem chơi game mà là ngắm người.”
Lưu Vũ Kỳ đưa tay gõ vào đầu bạn mình: “Cậu tưởng ai cũng mê trai như cậu à.”
Phần đông là xem cách chơi, rất ít người vào để ngắm người livestream.
“Mình có mê trai đâu, chủ yếu là do hai người họ đẹp trai quá thôi. Cậu nhìn đi, một người thì lạnh lùng, người còn lại thì non nớt, ngoan ngoãn. Trời ạ, mình đi xin WeChat của họ được không?”
Lưu Vũ Kỳ: “…Cậu đi hỏi chắc gì người ta đã cho. Đừng bị vẻ bề ngoài mê hoặc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT