“Không phải là có lẽ mà là chắc chắn.” Tiểu Ác dứt khoát cất hết cốt truyện gốc đi. Nó đã không còn giá trị tham khảo gì nữa rồi.
Đợi một lúc, Nguyễn An đến.
Vừa hay có một trung tâm mua sắm gần đó, muốn vật dụng hàng ngày gì cũng có. Nguyễn An đưa Nguyễn Tiểu Ly vào trung tâm thương mại và mua rất nhiều đồ, sau đó lại đưa cô trở về căn phòng thuê gần trường học.
“Con thu dọn đồ đạc đi, sáng mai ba sẽ đưa con qua đó. Tới Hạ Trung rồi phải chăm chỉ huấn luyện đó biết chưa?”
Nguyễn An không muốn Nguyễn Tuấn Ly chỉ nghĩ muốn gì được nấy mà không cố gắng về sau, ông hy vọng cô sẽ nghiêm túc tập luyện và dành tâm huyết cho con đường này.
“Dạ, con biết rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn An lái xe đưa Nguyễn Tiểu Ly đến Hạ Trung, giúp cô mang hết đồ đạc lên phòng, sau đó dặn dò vài câu rồi mới rời đi.
Ông lại phải đi công tác.
Nguyễn Tiểu Ly đã dành nửa tiếng đồng hồ để sắp xếp tất cả đồ đạc của mình và dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng.
Xem như hôm nay cô đã chính thức ở lại Hạ Trung.
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly đang ngơ ngác ngồi trên giường thì cửa phòng bị gõ vang. Nguyễn Tiểu Ly đi ra mở cửa và nhìn thấy Thừa Mặc.
Thừa Mặc: “Lát nữa sẽ huấn luyện, nhớ đừng đến trễ.”
“Ừm.”
Hóa ra là tới nhắc cô đi huấn luyện.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy mình phải làm một cái thời khóa biểu mới được, nếu không cô sẽ quên mất thời gian huấn luyện.
Thừa Mặc thấy cô ngẩn người liền hỏi: “Ngày mai là thứ hai. Tối nay 8 giờ 30 chúng ta sẽ xong huấn luyện, sau đó anh sẽ về trường, em có muốn đi chung không?”
Hắn có thuê một căn phòng gần trường, dường như Nguyễn Tiểu Ly cũng vậy. Họ có thể đi chung khá nhiều. Hơn nữa, để cô đi về một mình vào buổi tối cũng không an toàn, có hắn đi cùng sẽ an toàn hơn.
“Ok.”
Nguyễn Tiểu Ly không muốn ngày mai phải dậy sớm bắt xe đến trường, tốt nhất là tối nay nên trở lại bên kia.
Thừa Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi tập tiếp đi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly đóng cửa phòng rồi đi ở phía trước, Thừa Mặc chậm rãi đi theo sau cô.
Người trước mặt bước đi rất từ tốn, Thừa Mặc cũng phối hợp với tốc độ của cô, đồng thời ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi cô một khoảnh khắc nào.
Thừa Mặc nhìn bóng lưng của cô.
Từ đây về sau… hắn và cô sẽ có rất nhiều cơ hội đồng hành: cùng nhau huấn luyện ở Hạ Trung, cùng nhau đến trường.
Cả ngày huấn luyện, Nguyễn Tiểu Ly vẫn không được động tay, chỉ đứng ở bên cạnh quan sát và trả lời một số câu hỏi của huấn luyện viên.
Trong lớp cô rất nghiêm túc, hơn nữa cũng không hề nói lời vô nghĩa, mỗi lần cô nói ra lý luận đều khiến người ta ngạc nhiên. Tuổi còn nhỏ mà đã có một số hiểu biết nhất định về chiến thuật, khá tốt.
Trong quá trình huấn luyện, thời gian luôn trôi qua nhanh, rất nhanh đã kết thúc một ngày.
Hơn 8 giờ tối, bầu trời đen nhánh, nhìn qua ngoài cửa sổ phòng huấn luyện có thể thấy được ánh đèn rực rỡ trong thành phố.
“Đội trưởng, hôm nay cậu lại phải về trường à?”
Thừa Mặc xoa bóp đôi tay, ngẩng đầu trả lời: “Ừm, ngày mai là thứ hai, phải đi học. Tối nay tôi phải về.”
“Thật ghen tị với học sinh nha, tôi cũng muốn đi học.”
“Nói không biết ngại, mày mà đi học chẳng khác nào đi dọa mấy cậu em cô em. Chuẩn bị nhanh lên đi, chín giờ mày phải livestream kìa.”
Công ty thể thao điện tử đào tạo người là để kiếm tiền. Các giải đấu quy mô lớn không phải lúc nào cũng có nhưng chúng lại có thể đem về rất nhiều tiền. Vì vậy thông thường công ty sẽ sắp xếp cho tuyển thủ livestream.
Dù đều làm công việc livestream nhưng cũng có phân cấp bậc. Bởi vì công ty thể thao điện tử ngoài bồi dưỡng năng lực của các tuyển thủ còn xây dựng danh tiếng cho từng người như một công ty quản lý, từ đó giữa các tuyển thủ cũng xem như là có phân chia cấp bậc.
Những thành viên đội chính hầu hết đều là tuyển thủ minh tinh, là kiểu đi trên đường sẽ bị người ta nhận ra. Cũng bởi vì thỉnh thoảng sẽ phải livestream nên các thành viên sẽ hình thành tính cảnh giác. Họ không hy vọng sẽ thể hiện một hình tượng không có tiến bộ, luôn hy vọng mỗi lần giao lưu người hâm mộ sẽ có tiến bộ hơn lần trước.
Những người sẽ livestream tối nay đã chuẩn bị xong, còn những người còn lại không có việc gì thì đều đã về ký túc xá nghỉ ngơi.
Thừa Mặc đi tới trước mặt Nguyễn Tiểu Ly: “Buổi tối không có xe buýt, lát nữa phải bắt taxi. Em có muốn quay về ký túc xá lấy đồ không?”
“Ừm, có.”
Cặp sách và bài tập về nhà của cô đều ở trong ký túc xá.
Thừa Mặc đi với cô về ký túc xá để lấy đồ. Hai người vác hai cái balo sau lưng mà ra khỏi Hạ Trung.
Ban ngày trời rất nóng nhưng ban đêm lại rất lạnh. Thừa Mặc dùng điện thoại để đặt taxi, phải đợi vài phút.
Hai người đứng ở cổng lớn. Gió đêm thổi tới làm tóc mái của Nguyễn Tiểu Ly bay lên.
Tóc mái bị thổi lên làm lộ ra vầng trán trắng nõn đầy đặn. Làn da vô cùng trắng, không có mụn cũng không có vết đốm nào, sạch sẽ không tì vết, ngũ quan còn quá mức tinh xảo.
Có lẽ vì tuổi nhỏ nên trông cô luôn có cảm giác trẻ con.
Hiện tại khuôn mặt cũng đã đẹp như vậy, vài năm sau nhất định sẽ càng đẹp hơn nữa. Vả lại đã có thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ của thiếu nữ.
Thừa Mặc không ngần ngại mà nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly chú ý tới, nghiêng đầu cười hỏi: “Trên mặt của em có gì à?”
Ý nói, anh nhìn tôi làm gì?
Bị phát hiện nhưng Thừa Mặc không hề cảm thấy chột dạ, thậm chí còn thoải mái liếc cô một cái: “Em gầy quá.”
Gió rất mạnh, thổi quần áo của cô bay phần phật và ôm sát vào người cô, khiến cô trông càng gầy hơn.
“Gầy hả? Gầy đẹp mà.”
Cô không cao không thấp, gầy một chút cũng không sao.
“Tuấn Ly, sau này em có định để tóc dài không?” Đột nhiên hắn rất tò mò, không biết khuôn mặt này nếu để tóc dài thì sẽ trông như thế nào.
Tóc ngắn rất kén mặt. Cô để tóc ngắn đã đẹp thế này, vậy tóc dài chắc chắn…
“Không biết, thuận theo tự nhiên thôi.”
Từ nhỏ nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly đã được nuôi dạy như con trai, đã quen với việc để tóc ngắn. Lúc ấy, Nguyễn An luôn mua quần áo nam cho cô nên khi lớn lên cô đã quen với việc mặc quần áo nam. Nhưng dù vậy Nguyễn Tuấn Ly vẫn rất rõ ràng về giới tính của mình, không có đam mê mặc đồ nam mà chỉ là thói quen như thế mà thôi.
Còn về việc cô có để tóc dài và mặc đồ con gái hay không thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn cực thích hình tượng hiện tại của mình, còn cảm thấy nó vô cùng mới lạ. Mỗi lần soi gương, cô luôn thấy mình là một cậu chàng đẹp trai.
Nhân lúc còn có thể giữ bộ dạng này thì cứ để như vậy, chờ đến 20 tuổi rồi để tóc dài cũng không muộn.
Trong mắt của Nguyễn Tiểu Ly tràn đầy ý cười: “Sao anh lại hỏi em chuyện này? Muốn thấy em để tóc dài hả? Anh thấy bộ dạng hiện giờ của em xấu hay sao?”
“Không có.” Thừa Mặc lắc đầu, ánh mắt hơi tối lại: “Anh chỉ tò mò không biết lúc tóc em dài sẽ trông thế nào thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT