Trong mắt của huấn luyện viên lập lòe sự vui mừng. Học sinh lại càng tốt, nhỏ tuổi thì tuổi thọ nghề sẽ dài hơn.
Hơn nữa, nếu đào tạo tốt sẽ rất có rất nhiều không gian để phát triển.
Lưu Phong thấy câu trả lời kia giống như bị một cái tát đánh vào mặt. Người ta không lỡ hẹn, vả lại còn là một học sinh nhỏ tuổi…
Lưu Phong ngẫm lại bản thân. Hắn đã 24 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đội, dựa vào kinh nghiệm mà được làm đội trưởng. Nhưng chức đội trưởng này còn có thể giữ được bao lâu chứ?
Nếu Tuấn không tới thì ít nhất hắn có thể làm được hơn hai năm nữa, nhưng một khi Tuấn tới, Lưu Phong có dự cảm mình sẽ sớm bị rơi đài…
Lưu Vũ Kỳ thật sự nhịn không nổi mà trả lời: 【Cậu mới làm bài tập? Có tiện tiết lộ cậu học lớp mấy không?】
Trong tiềm thức, Lưu Vũ Kỳ cho rằng đối phương học là học sinh cấp ba.
Nguyễn Tiểu Ly không muốn luyên thuyên với nữ chính. Cô hiện tại đầu nặng chân nhẹ, nếu không phải có hẹn trước với nữ chính thì giờ cô đã nằm trong chăn mà ngủ một giấc thật ngon rồi.
Với trạng thái này không biết lát nữa cô có thể thể hiện tốt được hay không, tuy nhiên dù thế nào cũng không thể lỡ hẹn được.
Nếu cô đoán không sai, bên kia nhất định có thành viên của cả đội và huấn luyện viên đang theo dõi, nếu cô lỡ hẹn, nữ chính sẽ rất xấu hổ.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn nhanh chóng đánh cho xong trận này.
Tuấn: 【Tôi không muốn nói về cuộc sống cá nhân của mình. Giờ chúng ta tổ đội rồi đến Thiên Kính đi.】
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy rót một ly nước ấm.
Huấn luyện viên Lưu nhìn dòng tin nhắn trả lời trên màn hình: “Vũ Kỳ, đừng hỏi chuyện riêng của người ta, cứ chơi game đi, khi nào quen thuộc rồi hỏi lại.”
Lưu Vũ Kỳ: “Dạ, con biết rồi.”
Hai người tổ đội với nhau.
Thời gian này Tuấn là ngôi sao sáng chói của cả server, chỉ cần tên của hắn vừa xuất hiện trên thanh thông báo chung là tất cả mọi người sẽ sôi trào lên.
Lần này lại là “Tuấn và Vũ Phi Nhi tổ đội với nhau”, thông báo vừa ra đã lập tức khiến các người chơi tự do hưng phấn.
【Đại lão lại tổ đội với ai đó?】
【Vũ Phi Nhi là thành viên của đội Hoa Lâm mà, cũng con gái ruột của huấn luyện viên bên Hoa Lâm luôn. Bọn họ làm vậy là có ý muốn tranh người với Hạ Trung à?】
【Ôi chao, này là ý đồ cướp người nha, nói vậy là Tuấn vẫn chưa gia nhập Hạ Trung đâu. Hôm qua thấy cậu ta chơi game với đại thần Thừa Mặc tôi tưởng cậu ta đã gia nhập Hạ Trung rồi chứ.】
【Hai người kia sắp đi đánh boss Thiên Điểu, phải nhanh đến đó giành hàng đầu để xem mới được, hôm qua tôi không tìm được vị trí tốt.】
Không lâu sau, trên đường không còn một bóng người, tất cả người chơi đều chạy đến Thiên Kính. Số người vây xem hôm nay không hề ít hơn so với hôm qua.
Thừa Mặc vừa online đã thấy thông báo Tuấn đi với người của Hoa Lâm.
Thừa Mặc không hề cảm thấy Tuấn làm vậy là không đúng, nhưng không hiểu sao vẫn thấy hơi mất mát.
Hiện tại trên màn hình máy tính của Thừa Mặc có một đoạn chữ chưa được gửi đi.
Mạch Thành: Chơi game không? Đi đánh Thiên Điểu.
【Đang soạn tin, chưa gửi đi.】
Hắn định hẹn người ta đi đánh Thiên Điểu.
Thừa Mặc lặng lẽ xóa đoạn chữ kia, sau đó mở bản đồ và truyền tống Thiên Kính.
Không thể hẹn cậu ấy chơi game chung, thế thì hắn đành đứng bên ngoài làm khán giả vậy.
Boss của phó bản Thiên Điểu cũng giống như boss của phó bản Kính Hồ hôm qua, đều thích hợp cho người chơi tấn công tầm xa đánh.
Vũ Phi Nhi và Tuấn đứng trên vách núi, hai nhân vật một nam một nữ đứng ở rìa vách núi, xung quanh chỉ toàn là mây mù lượn lờ.
Tạo hình nhân vật của trò chơi vô cùng đẹp, nhìn từ xa tới giống như một đôi nam nữ cổ đại tuyệt sắc cùng đứng bên vách núi, vô cùng xứng đôi.
Nếu có thêm hoàng hôn hay bình minh nữa thì hình ảnh này đã đủ để viết ra một cuốn tiểu thuyết.
Vũ Phi Nhi: 【Tôi đi trước dụ boss ra.】
Tuấn: 【Ừ.】
Nguyễn Tiểu Ly lười đi dụ boss, cô đang rất choáng váng, hai má vô cùng nóng.
Cô thấy hơi hối hận, biết vậy đã nói tình hình cho nữ chính biết rồi. Nhưng giờ các cô đã tổ đội đi tới tận đây rồi, không thể mở miệng nói không chơi nữa được.
Tiểu Ác lo lắng: “Đánh nhanh thắng nhanh.”
“Ừ.”
Lưu Vũ Kỳ nhanh chóng dụ được boss ra. Không đợi cô ra chiêu, Tuấn đã bay lên, nhanh chóng tập kích boss.
Một máu.
Thao tác của Tuấn cực nhanh khiến Lưu Vũ Kỳ ngây người, sau đó cô cũng nhanh chóng đi theo, thừa dịp boss bị thương mà bồi thêm một kích.
Mỗi người một kích xem như ngang nhau.
Tuấn tiếp tục tấn công, Lưu Vũ Kỳ theo sát tiết tấu.
Lưu Vũ Kỳ thấy tốc độ của đối phương ngày càng nhanh, nhiệt huyết cũng dâng trào theo. Cô không chịu thua, bản thân cô dù gì cũng được huấn luyện bài bản, tuyệt đối không thể để quá xấu mặt.
Cứ như vậy, Lưu Vũ Kỳ bám đuổi sát sao.
Lưu huấn luyện viên liếc nhìn cô gái đang nghiêm túc chơi game. Đây là con gái của ông.
Con bé đi theo con đường này là do đã được tiếp xúc từ nhỏ, cũng là người có thiên phú nhưng nửa năm nay lại không tiến bộ gì nhiều, không ngờ hôm nay chỉ đánh một trận với Tuấn mà đã có đột phá.
Người vây xem xung quanh cảm thấy hơi khó hiểu.
【Hai người kia đều đang ra sức rút máu của boss nhưng lại không cho nó bạo nộ, họ muốn làm gì?】
【Mấy người có thấy hai người đó giống đang so tài hơn không, so xem ai đánh boss nhiều lần nhất ấy?】
【Đúng đó, tôi cũng thấy vậy. Bọn họ đánh riêng rẽ, hoàn toàn không phối hợp với nhau, giống như đang thi đấu vậy.】
【Tôi có cảm giác hai người kia đang đánh cược gì đó, hahahaha, nói không chừng nếu Tuấn thua sẽ phải gia nhập Hoa Lâm thì sao.】
Đánh cược?
Thừa Mặc nhíu mày nhìn chằm chằm vào máy tính.
Tuấn đánh cược với người của Hoa Lâm sao?
Mặc dù không xác định được hai người đó có đánh cược gì hay không, nhưng Thừa Mặc chắc chắn rằng họ đang thi đấu với nhau.
“Không đúng…” Thừa Mặc nói nỉ non: “Tốc độ của Tuấn tối nay sao lại chậm hơn hôm qua…”
Lúc đầu Thừa Mặc còn thấy Tuấn rất bình thường, nhưng càng xem hắn phát hiện theo tốc độ tay mà hắn biết thì Tuấn có thể đánh được ba liên kích, vậy mà sau khi đánh một lúc lại khiến boss bỏ đi.
Thao tác tay rõ ràng là chậm hơn hôm qua.
Thật ra tốc độ của Tuấn có thể bỏ xa Lưu Vũ Kỳ, nhưng tình huống hiện tại lại không như vậy.
Cậu ấy đang cố tình nhường Lưu Vũ Kỳ sao?
Hay là có nguyên nhân khác.
Vấn đề mà Thừa Mặc có thể nhìn thấy thì đương nhiên các huấn luyện viên lớn tuổi cũng có thể nhận ra.
Đêm qua huấn luyện viên Lưu cũng có theo dõi trận đánh của Thừa Mặc và Tuấn nên ông rất rõ tốc độ tay của Tuấn.
“Tốc độ của Tuấn hiện tại rõ ràng chậm hơn hôm qua một chút.”
Lưu Vũ Kỳ nghe được câu này thì phân tâm hỏi một câu: “Chậm ạ?”
“Ừ.”
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đối phương đang nhường mình, trong lòng cô có chút hụt hẫng.
Sao lại muốn nhường mình chứ?
Lưu Vũ Kỳ còn đang vui mừng vì tốc độ của mình đã bắt kịp Tuấn, cảm giác bản thân đã tiến bộ rất nhiều. Kết quả… thì ra là do đối phương đánh chậm lại để nhường mình.
Cái này chính là sỉ nhục đấy!
Lưu Vũ Kỳ soạn nhanh một đoạn tin nhắn rồi gửi qua.
Vũ Phi Nhi: 【Tuấn, cậu không cần phải nhường tôi, hôm qua đánh với Thừa Mặc như thế nào thì hôm nay cứ đánh với tôi như thế ấy.】
Huấn luyện viên Lưu nhíu mày, điểm không tốt duy nhất của con gái ông chính là quá nóng nảy.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn đang cố chống đỡ tinh thần, thấy tin nhắn của nữ chính thì mặt ngẩn tò te.
Tôi có nhường chị đâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT