Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nguyễn Tiểu Ly đang khó chịu toàn thân, cô thúc giục: “Lớp trưởng, khi nào mới quét vậy? Tranh thủ quét xong rồi về nhà liền đi, trời sắp tối rồi.”

Sắc trời càng lúc càng đen, mây đen giăng đầy, hiển nhiên là dấu hiệu của sắp đổ mưa to.

Lớp trưởng nhìn thoáng qua nền trời, nói: “Vậy giờ quét đi, xong sớm về sớm.”

Hiện tại người không còn nhiều như khi nãy nữa nhưng lác đác vẫn có vài người đi xuống, cả bọn đang quét thì phải tránh đường.

Có người cười nói: “Ồ ồ ồ, mấy thằng nhỏ này chăm quá ta.”

Các nam sinh trong nhóm bị phạt lại vô thức nhìn sang Nguyễn Tuấn Ly.

Tại sao không có một ai nhận ra Nguyễn Tuấn Ly là con gái?

Chẳng lẽ cậu ấy lớn lên không giống con gái à?

Thôi được rồi, đúng thật là không giống…

Nguyễn Tiểu Ly mệt vô cùng, cầm chổi tùy tiện quơ qua quơ lại.

Cô chỉ đang chờ lớp trưởng nói một tiếng “xong rồi” để được xách cặp về nhà.

Từ lúc đến khu cấp ba, Nguyễn Tiểu Ly đã có dự cảm sẽ gặp được “người quen”.

Quả nhiên rác còn chưa quét được một nửa thì “người quen” đã xuất hiện.

Thừa Mặc đeo cặp sách và đang đi từ đằng xa tới, trên tay hắn còn cầm một quyển sách, nhìn từ góc độ nào cũng là một học bá chính hiệu.

Ánh mắt của hắn quét tới nơi này và lập tức chạm mắt với Nguyễn Tiểu Ly. Thừa Mặc ngạc nhiên.

Đang bị phạt?

Học sinh cấp hai thường xuyên bị phạt tới bên này quét rác, lý do bị phạt chủ yếu là không nghe lời giáo viên hoặc là kiểm tra bị điểm kém.

Hiện tại ở đây có cả một nhóm, một vài người trong số đó trông cũng không phải là học sinh hư hỏng cá biệt gì, từ đó có thể kết luận bọn họ bị bắt đến đây là do bị điểm kém.

Thừa Mặc không nhịn được mà cười lên. Nguyễn Tiểu Ly vừa thấy hắn cười tươi thì biết ngay là thằng cha này đang cười nhạo mình.

Cô quăng cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.

Nụ cười của Thừa Mặc cứng lại, hắn chấn chỉnh bản thân một chút rồi bước tới: “Một lần làm bài không tốt cũng không sao, lần sau cố gắng là được.”

“Liên quan gì tới anh?” Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng hỏi ngược.

Cười nhạo cô xong còn không nhanh cút đi mà còn muốn tới đây trách mắng vài câu à?

Học bá thì ghê gớm chắc?

Tính tình của nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly là mạnh mẽ bất khuất, hơn nữa tính hiếu thắng cũng vô cùng mạnh. Trước kia, mỗi lần Nguyễn Tuấn Ly bị phạt quét rác, cô ấy luôn là người trốn việc đầu tiên.

Vì để chủ nhiệm không gọi điện thoại mách cha của nguyên chủ nên  chiều nay Nguyễn Tiểu Ly mới nghe lời ở lại chịu phạt.

Thừa Mặc hơi bất đắc dĩ: “Giữa hai chúng ta có mâu thuẫn gì à? Sao 3 lần tiếp xúc mà lần nào thái độ của cậu cũng lạnh lùng như vậy?”

Thừa Mặc ngẫm lại hành vi của bản thân, dường như khá hiền lành mà, sao cậu đàn em này lại tỏ thái độ đối chọi gay gắt với mình như vậy chứ?

“Chưa từng mâu thuẫn. Trước giờ tôi đối xử với ai cũng thế này, ai quy định khi nói chuyện với anh thì phải nhiệt tình?” Thiếu niên móc mỉa không hề khách sáo.

Lần đầu tiên Thừa Mặc chịu thiệt như vậy, nhưng hắn không thể nào đi so đo với một đàn em.

Thừa Mặc ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái: “Trời sắp mưa, quét xong thì nhớ về sớm.”

Nói xong, hắn bước nhanh rời khỏi.

Nguyễn Tiểu Ly cầm cây chổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng đầy mây đen. Vài phút nữa là trời mưa rồi, chắc cô sẽ không về nhà kịp.

Tiểu Ác chỉnh màn hình chiếu đến bóng dáng rời đi của Thừa Mặc, nhận xét: “Tiểu Ly, tính cách của nam chính này cũng được quá đó chứ.”

“Ừm, cũng không tệ.”

Rất hiền lành, không so đo với người khác, nhưng một khi nghiêm túc lên thì khí thế không ai sánh bằng.

Đáng tiếc nhiệm vụ của cô là phải tranh đấu với Thừa Mặc, cũng có nghĩa là giữa hai người không thể có hòa bình.

Trời sắp mưa, học sinh tan trường cũng nhanh chân hơn nhiều. Chờ đến lúc tất cả mọi người đều về hết, cả nhóm lập tức nhanh chóng quét sạch sẽ toàn bộ khu vực cầu thang.

Lớp trưởng kiểm tra kết quả, sau đó chụp mấy tấm hình gửi vào trong nhóm.

“Được rồi, mọi người về đi.” Lớp trưởng thông báo.

Tất cả chổi được gom lại bỏ vào góc để dụng cụ vệ sinh. Cả nhóm soạn bài tập về nhà cần mang về rồi xách cặp chạy vút ra cổng trường.

Lúc này sân trường đã vắng vẻ không bóng người. Vừa ra đến cổng, trời đã đổ mưa to. Mưa rơi tầm tã khiến cả bọn muốn trốn cũng không kịp.

Cuối cùng mấy đứa con trai với bộ dạng chật vật phải đứng trú mưa ở chỗ bán đồ ăn vặt, trên người ai nấy cũng bị thấm ướt ít nhiều.

Nguyễn Tiểu Ly cũng ở trong đó.

Áo sơ mi của cô đã ướt nhẹp, mái tóc ngắn lòa xòa dính bết vào trán, trông cô lúc này khá chật vật.

Áo sơ mi trắng bị ướt nên khá xuyên thấu. Nguyễn Tiểu Ly nhìn xuống ngực mình. Phải thừa nhận là ngực của cô phẳng một cách đặc biệt nên cô cũng chỉ mặc áo thun ba lỗ trắng, mà loại áo này thì con trai cũng có mặc.

Mấy tên con trai bên cạnh nhìn qua. Nguyễn Tiểu Ly lấy cặp che trước người để chặn lại những ánh mắt chiếu tới, đồng thời liếc mắt nhìn bọn họ.

Mấy tên con trai lập tức chột dạ mà thu lại ánh nhìn.

Tiểu Ác: “Phụt, thật ra cô bây giờ có đẹp đẽ gì đâu, phẳng lì như màn hình, ngực thế này chẳng ra nam ra nữ gì hết.”

“Vậy ngươi có chặn màn hình chưa?”

“…Cô coi ta là hạng người gì, đương nhiên ta có chặn rồi. Ta thèm nhìn cô lắm chắc.” Tiểu Ác bĩu môi.

Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhếch đuôi mắt.

Mưa to tới nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ mới đứng ở chỗ bán đồ ăn vặt được mười phút thì mưa đã tạnh.

Trên mặt đường có rất nhiều vũng nước, Nguyễn Tiểu Ly mới đi được một đoạn đường ngắn mà cả đôi giày đã thấm nước ướt nhẹp.

Không khí sau cơn mưa lạnh vô cùng. Quần áo của Nguyễn Tiểu Ly hãy còn ướt, mà bản thân cô cũng đang bị cảm. Tình huống hiện tại quả thật chính là giậu đổ bìm leo.

Lúc về đến nhà, hai hàm răng của Nguyễn Tiểu Ly đã đánh nhau lập cập, cô vội vàng ném cặp xuống rồi chạy vào phòng tắm pha nước nóng tắm.

Nước khá nóng khiến cả cơ thể cô đỏ ửng, nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn tắm đến khi cả người nóng hầm hập thì mới chịu ra.

Sau khi tắm xong, cô lập tức uống vào một liều thuốc cảm.

Vì hoàn toàn không thấy đói bụng nên Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát không ăn cơm chiều, cô lấy bài tập về nhà ra và tranh thủ làm cho xong.

Do cơ thể không khỏe nên hôm nay cô làm bài lâu hơn hôm qua, đợi đến lúc làm bài xong thì thời gian hẹn chơi game với nữ chính cũng đã đến.

Cô vừa mở máy tính lên, quả nhiên lập tức nhìn thấy tin nhắn của nữ chính.

Vũ Phi Nhi: 【Đã đến giờ rồi mà sao cậu còn chưa online nữa?】

Trong phòng huấn luyện ở gaming house của Hoa Lâm, tất cả đội viên đã chờ đợi từ lâu. Màn hình máy tính của Lưu Vũ Kỳ được chiếu trên màn hình lớn trong phòng, huấn luyện viên Lưu đang đứng giữa phòng để quan sát.

Chiếc máy tính ở giữa là vị trí của Lưu Phong. Lúc này, Lưu Phong bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ vì một người tên Tuấn mà làm lãng phí thời gian tập luyện buổi tối quý giá của họ.

Tuấn còn chưa vào đội mà mọi người đã xem trọng cậu ta như vậy. Nếu tới rồi vậy chẳng phải mọi người sẽ dành mọi sự ưu ái hết cho cậu ta ư.

Lưu Phong thấy thời gian đã đến bèn nói: “Huấn luyện viên, đến giờ rồi mà cậu ta còn chưa online, chứng tỏ cậu ta đang trêu đùa chúng ta, căn bản không có thành ý. Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, tối nay mọi người còn đang đợi tập luyện mà.”

Lưu Phong vừa dứt lời, ngay khi huấn luyện viên Lưu định mở miệng thì trên màn hình lớn xuất hiện tin nhắn trả lời của Tuấn.

Tuấn: 【Mới làm bài tập xong, vừa đúng giờ. Tôi không trễ hẹn, giờ chúng ta lập đội đi.】

Làm bài tập?

Các đội viên trong phòng huấn luyện của Hoa Lâm nhìn nhau.

Không nhìn lầm đó chứ? Tuấn nói mới làm bài tập xong?

Đây là tin tức gì?

Nói cách khác, đối phương là một học sinh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play