Bây giờ Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn kết thúc trận thi đấu này thật nhanh vì cô đang đang phát sốt, tinh thần uể oải không thể tập trung.
Nguyễn Tiểu Ly ngơ ngác nhìn tin nhắn của của Lưu Vũ Kỳ, trong đầu chỉ toàn là mờ mịt, ngẫm mất vài phút cô mới hiểu được tại sao đối phương lại nói như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ: “Cái này gọi là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh không? Vì khó chịu nên tốc độ chậm đi, vậy mà lại thành sự sỉ nhục nữ chính?”
Hẹn người ta chơi game rồi lại giảm tốc độ tay của mình xuống. Nếu đối phương là một cô gái dịu dàng, nghĩ tốt cho người khác thì có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy bản thân đang được quan tâm. Nhưng nữ chính lại là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, nếu cô đánh chậm lại thì cô ấy sẽ cho rằng cô đang làm nhục cô ấy.
Tiểu Ác nhíu mày: “Uống miếng nước để lấy lại tinh thần đi, đánh xong ván này chúng ta lập tức tới bệnh viện.”
Cô đang bị sốt.
Sống một mình thì lúc ốm đau sẽ không có ai chăm sóc, không ai biết, không ai quản, mọi việc đều tự mình lo liệu.
Nguyễn Tiểu Ly đã hơi mơ màng, vừa chơi game vừa nói: “Ngươi đang quan tâm ta đó hả?”
“...” Trong không gian, đứa trẻ đen mặt mà nhìn chằm chằm màn hình. Đương nhiên là quan tâm, tuy nhiên nó không muốn nói ra.
Đáng ghét.
Tiểu Ác dứt khoát im lặng không nói gì nữa.
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười, uống một ngụm nước rồi tiếp tục chơi game.
Lưu Vũ kỳ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tuấn ở bên cạnh di chuyển, lên dây cung bắn hai mũi tên về phía boss trên không trung.
Ngay sau đó hắn lại kéo tên, mỗi lần đều bắn ra hai mũi tên, lượng máu của boss giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lưu Vũ Kỳ không tìm ra khe hở để đánh.
Vì Tuấn đã chọc giận boss nên tốc độ của con chim kia trên trời kia trở nên nhanh hơn. Hơn nữa, để tránh mũi tên của Tuấn, nó còn cố bay cao và xa hơn.
Khoảng cách này đã vượt ra khỏi phạm vi công kích của Lưu Vũ Kỳ.
Lưu Vũ Kỳ vốn không giỏi tấn công tầm xa thế nên hiện tại chỉ có thể đứng nhìn.
Cục diện lúc này khá xấu hổ. Lưu Vũ Kỳ nhìn màn hình với sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Các thành viên trong Hoa Lâm đều trợn tròn mắt, xem ra bây giờ Tuấn mới bày ra sức mạnh thật sự của mình.
Huấn luyện viên Lưu gật đầu: “Trước đó cậu ta luôn áp chế, hiện tại mới bắt đầu đánh thật.”
Quả nhiên sau khi Tuấn bày ra thực lực, mọi người có thể nhìn ra Tuấn khác biệt so với những người chơi khác. Đây chính là mầm non ưu tú trời sinh.
Lưu Phong cau mày: “Cậu ta làm vậy là hơi quá đáng rồi, hoàn toàn không cho Vũ Kỳ cơ hội đánh boss, chỉ có một mình cậu ta ra chiêu.”
Lưu Vũ Kỳ mặt đỏ tía tai, cô biết hiện tại mình khá mất mặt nhưng vẫn quay đầu nói: “Đây là bản lĩnh của người ta. Hơn nữa, em và cậu ấy vốn đang so xem ai gây sát thương cho boss nhiều hơn, cậu ấy làm vậy là rất bình thường.”
Lưu Vũ Kỳ không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ biết bản thân có chút lòng dạ hẹp hòi. Người ta giảm tốc độ thì nghĩ người ta làm nhục mình. Bây giờ người ta không giảm nữa thì lại tức cành hông.
Huấn luyện viên Lưu nhìn lướt qua màn hình, sau đó lẳng lặng đi đến bên cạnh Lưu Vũ Kỳ, vỗ vỗ vai cô: “Vũ Kỳ, tối nay con đã có tiến bộ rồi. Về sau nếu có cơ hội hãy hẹn Tuấn chơi game nhiều hơn.”
Được khen rồi.
Lưu Vũ Kỳ sững sờ trong giây lát. Nửa năm qua cô không có tiến bộ gì, hơn nữa từ khi còn nhỏ cô đã rất sợ người cha nghiêm khắc này, vậy mà hôm nay lại được cha khen?
Cha khen cô có tiến bộ…
Lưu Vũ Kỳ thở ra một hơi, nở một nụ cười nhẹ, gật đầu: “Dạ, con sẽ cố gắng tìm cậu ấy chơi game nhiều hơn.”
Hiếm khi huấn luyện viên Lưu không nghiêm khắc như bình thường, ông nói: “Con không cần đánh nữa, cậu ta đánh như vậy con không tìm ra kẽ hở để tấn công boss đâu, để ý kỹ cách cậu ta thao tác đi.”
“Dạ.”
Lưu Vũ Kỳ chăm chú nhìn màn hình, càng xem cô càng bị kỹ thuật của Tuấn hấp dẫn, cô đã hoàn toàn quên đi sự không phục vừa rồi, bắt đầu nghiêm túc học hỏi.
Về phần Lưu Phong, hắn thất thần nhìn máy tính, sau đó lại nhìn sang Lưu Vũ Kỳ và huấn luyện viên.
Giờ mọi người đều xoay quanh Tuấn…
Các người chơi tự do thấy một loạt thao tác của Tuấn thì ai nấy cũng tặc lưỡi hoan hô.
Xem đại thần chơi game quả nhiên là một loại hưởng thụ.
【Tuấn không thương hoa tiếc ngọc gì hết, sao không nhường con gái người ta chút đi. Vũ Phi Nhi đến cả một kẽ hở để tấn công boss cũng không có.】
【Mọi người có nghĩ Tuấn là con gái không, nên mới không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy?】
【Có lẽ là con trai, nhìn tên giống của con trai hơn.】
【Sao hôm nay Tuấn chỉ bắn có hai mũi tên, không phải cậu ta có thể bắn được bốn mũi à?】
【Có thể là đại lão không muốn thể hiện quá nhiều, dù sao hiện tại đã rất áp đảo Vũ Phi Nhi rồi, cũng nên cho con người ta chút mặt mũi chứ.】
Những người chơi tự do vừa xem vừa bàn tán sôi nổi.
Thừa Mặc nhìn chăm chú vào màn hình. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, tốc độ tay chậm và vị trí cũng hơi lệch.
Hôm qua ở trên mặt hồ, Tuấn đã nhẹ nhàng bắn ra bốn mũi tên cùng lúc, hôm nay hai mũi tên bắn ra đều hơi lệch, tuy cuối cùng đều trúng boss nhưng có thể thấy rõ chúng không trúng vào điểm đã dự tính.
Lúc đầu Thừa Mặc cho rằng Tuấn đang áp chế thực lực của mình, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng lắm.
Đây không phải là áp chế thực lực mà giống như là…
Thừa Mặc càng xem càng thấy bực. Người khác thấy đây là một trận đánh boss rất đặc sắc, thế nhưng hắn lại hy vọng trận đấu này nhanh chóng kết thúc.
Thừa Mặc hơi phiền muộn, không nhịn được mà gửi một tin nhắn riêng.
Mạch Thành: 【Hôm nay tốc độ tay và độ chính xác đều có vấn đề, có phải tay cậu bị thương không?】
Rõ ràng không phải là nhường, vậy nên chỉ có một khả năng là tay bị thương.
Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp thì thứ quý giá nhất đó chính là đôi bàn tay.
Tại sao lại nói thể thao điện tử là chén cơm của người trẻ, vì khi trẻ là lúc đôi tay linh hoạt nhất, theo tuổi tác tăng dần thì tốc độ tay cũng sẽ chậm lại. Hơn nữa, vì quanh năm suốt tháng phải tập luyện với cường độ cao nên thông thường sau khi về hưu, tay của người chơi thể thao điện tử sẽ bị bệnh.
Hiện tại Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn kết thúc trận đấu này thật nhanh, nên nhìn thấy tin nhắn của nam chính cô cũng không trả lời lại.
Chủ yếu là bây giờ không rảnh tay để trả lời.
Nguyễn Tiểu Ly chống đỡ tinh thần mà đánh từng kích từng kích vào boss, cho đến cảm thấy đã đến lúc, cô lập tức tranh thủ cho nó một phát chí mạng cuối cùng.
【Boss Thiên Điểu tử vong.】
【...Tốn bốn mươi sáu phút.】
Thông báo nhảy lên liên tục.
Bốn mươi sáu phút, thành tích này xem như khá tốt nhưng cũng không đáng kinh ngạc lắm.
【Đại lão áp chế thực lực, dù lúc sau có tăng tốc nhưng vẫn còn áp chế, đánh chết boss trong bao nhiêu đây thời gian xem như là tốt rồi.】
【Lúc sau Vũ Phi Nhi luôn bị đè đầu, chậc chậc, giờ tôi tò mò không biết Tuấn sẽ gia nhập vào đội nào.】
Đánh xong trận game, Tuấn nhanh chóng rời khỏi Thiên Kính.
Lưu Vũ Kỳ theo sát phía sau.
Vũ Phi Nhi: 【Lần tỷ thí này cậu thắng, lần sau chúng ta đánh boss khác đi. Tuy cậu rất mạnh nhưng tôi tin có thể thắng cậu một lần.】
Đối mặt với một tuyển thủ có thiên phú, Lưu Vũ Kỳ luôn mang thái độ sùng bái. Tuy trong lòng còn có vài khúc mắc nho nhỏ nhưng Lưu Vũ Kỳ vẫn muốn kết bạn với Tuấn.
Sau này cũng tiện hẹn chơi game.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lưu Vũ Kỳ đợi vài phút vẫn chưa thấy ai trả lời, cô nhìn hình đại diện của Tuấn: “Cậu ấy offline rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT