Vốn dĩ Nguyễn Tiểu Ly định chơi đến 10 giờ rưỡi thì nghỉ, nhưng vào một cơ thể thích chơi game khiến cô có chút không kiềm chế được.
Một lần chơi này đã chơi đến hơn 11 giờ.
Thừa Mặc nhìn thời gian, nhanh chóng gửi một tin nhắn: 【Tuấn, ngày mai còn phải đi học, cậu nhanh đi ngủ sớm đi.】
Tuấn: 【Ừm.】
Sau đó, cả hai không nói thêm gì nữa nữa mà lần lượt thoát trò chơi. Những người vây xem đợi rất lâu cũng không thấy họ xuất hiện lại thì mới biết cả hai đã offline.
Không phải chứ, đại lão đi ngủ sớm vậy sao?
Người chơi tự do bọn họ thường xuyên chơi thâu đêm suốt sáng, nhưng dù có chơi nhiều bao nhiêu cũng không thể bắt kịp kỹ thuật của các đại lão dù chỉ mảy may, haiz.
Có điều không sao cả, bọn họ cũng không muốn thi đấu chuyên nghiệp mà chỉ muốn chơi game để thư giãn mà thôi.
Buổi tối là thời gian cao điểm của trò chơi, số lượng người chơi truy cập lên đến hàng nghìn hay chục nghìn người.
Trò chơi không phải là thứ vô bổ như một số người vẫn nói. Rất nhiều người yêu thích nó bởi vì người ta có thể tìm được cảm giác thoải mái, thư giãn, vui vẻ và có thể quen biết thêm nhiều bạn bè thông qua trò chơi.
Sau một ngày mỏi mệt, về đến nhà làm một trận game mới gọi là sung sướng cuộc đời.
Nhưng với điều kiện là bạn không gặp phải đồng đội ngu.
Nếu gặp đồng đội ngu, tâm tình muốn tận hưởng và vui vẻ ban đầu sẽ trực tiếp biến thành bực tức, haha.
Nửa đêm, sau khi tắm xong, Nguyễn Tiểu Ly lên giường nằm đếm cừu.
Cô nằm thẳng tắp, trên bụng đắp đắp một chiếc chăn mỏng, đêm hè trong căn phòng thuê không có điều hòa này khá nóng.
Nguyễn Tiểu Ly lăn qua lộn lại, mồ hôi lấm tấm. Cô dứt khoát đá văng chiếc chăn, thuận tiện mở cửa sổ cạnh bên giường ra, từng cơn gió đêm mát rượi lập tức thổi vào.
Căn phòng đã mát mẻ hơn, rất nhanh cơn buồn ngủ ập đến, Nguyễn Tiểu Ly từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ đánh thức rồi mơ màng bật dậy. Nguyễn Tiểu Ly hơi đau đầu, cô xoa đầu nhìn cửa sổ.
Đêm qua vì thèm mát mà cô đã mở cửa sổ rất rộng làm gió thổi vào đầu suốt đêm, sáng dậy không đau đầu mới là lạ. Hơn nữa còn có chút nghẹt mũi, bị cảm rồi.
Nguyễn Tiểu Ly thay bộ quần áo giản dị nhưng vẫn bảnh bao, rửa mặt sạch sẽ, đưa tay chỉnh lại đầu tóc hơi rối của mình, một chàng trai xinh đẹp lập tức xuất hiện.
Cô mang chiếc cặp đeo chéo đi ra cửa.
Hôm nay dậy khá sớm, Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi đi đến con phố bên hông trường mua hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, vừa ăn vừa vào trường.
Học sinh đi học sớm đều ăn bữa sáng ở trên đường, rõ ràng chỉ là một chuyện hết sức bình thường nhưng hình ảnh ăn uống của thiếu niên đã thu hút không ít ánh mắt.
“Woa, người kia là Nguyễn Tuấn Ly khối 9 phải không? Lần đầu tiên cậu ấy đến sớm như vậy nha.”
“Phải đó, lần đầu tiên thấy cậu ấy đến sớm như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy đang ăn. Bình thường cậu ấy không ăn cơm ở căn-tin bao giờ. Quả nhiên soái ca ăn bánh bao cũng soái.”
Một vài nam sinh cũng nhìn bánh bao trên tay mình, rồi lại nhìn sang thiếu niên tuấn tú đang ăn bên kia.
Cùng là ăn nhưng sao lại có khác biệt lớn như vậy chứ, người ta ăn thì tỷ lệ quay đầu là trăm phần trăm...
“Này, mấy cậu đừng mê muội nữa được không, mấy cậu không biết Nguyễn Tuấn Ly là con gái à?”
“Cậu thấy cô gái nào cao và xinh đẹp như vậy bao giờ chưa? Mình thấy cậu ẻo lả càng giống con gái hơn.”
Con trai cao hơn một mét bảy quả thật không ít, không được coi là cao nhưng cũng không thấp.
Nguyễn Tiểu Ly nghe người ta nói chuyện.
Thật ra trong lớp vẫn có rất nhiều người biết cô là nữ, thậm chí giáo viên chủ nhiệm càng biết rõ hơn, nhưng người ở lớp khác thì có người tin người không tin về giới tính của cô.
Tiểu Ác: “Haiz, cũng có người tin đó, nhưng do vẻ ngoài của cô rất phù hợp với hình tượng nam thần trong lòng họ nên họ dứt khoát lựa chọn không tin.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng uống hết ly sữa đậu nành, sau đó ném nó vào thùng rác rồi đi lên lầu.
Vì không thể ăn uống trong lớp học nên sau khi vào cổng trường Nguyễn Tiểu Ly đã đi rất chậm, cố gắng ăn xong trước khi vào lớp.
Trong tiết học đầu tiên của hôm nay, giáo viên chủ nhiệm đã thông báo một tin vô cùng xấu.
“Hôm nay cô cho các em làm kiểm tra đột xuất để xem các em nắm từ vựng thế nào. Nếu ai dưới 85 điểm thì chiều nay tan học sẽ theo cô đi quét rác ở khu cấp 3, cho các em xấu hổ trước đàn anh đàn chị.”
Hình phạt rất phổ biến ở trường là bắt học sinh cấp ba đến khu cấp hai để quét rác hoặc ngược lại. Bằng cách này để cho học sinh cảm thấy ngại, lần sau cố gắng làm kiểm tra tốt hơn để không phải mất mặt lần nữa.
Tiếng Anh, trên 85 điểm?
Bài kiểm tra được phát đến tay từng học sinh. Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt đọc câu hỏi rồi lập tức lấy bút ra, chuẩn bị viết xuống câu trả lời chính xác.
Một giây đọc một câu hỏi, một giây viết xong đáp án.
Tiểu Ác nhìn tình huống bỗng thấy hơi bối rối: “Ê ê ê, tuân thủ thiết lập chút đi. Nguyễn Tuấn Ly là học sinh dở, không giỏi được như cô đâu.”
Tư thế vừa đọc câu hỏi đã viết liền đáp án chính xác của cô khiến Tiểu Ác cực kỳ lo lắng, nó sợ chưa đến 15 phút thì Nguyễn Tiểu Ly đã làm xong hết đề kiểm tra, hơn nữa còn trả lời đúng toàn bộ.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục đặt bút nhưng lần này đều là đáp án sai.
Tiểu Ác thở phào: “Phù, theo thiết lập nhân vật của nguyên chủ thì cô ấy không thể nào đạt trên 85 điểm. Cô viết bừa đi, tích được điểm tích lũy nào thì hay điểm đó.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly cũng không có ý định sẽ lấy trên 85 điểm, suy cho cùng kiểm tra được cao điểm như vậy có khả năng cao sẽ gặp phải một đống rắc rối.
Thời gian bỏ ra để giải quyết những rắc rối đó còn không bằng ngoan ngoãn đi đến khu cấp ba lao động sau giờ học.
Trong lúc kiểm tra, giáo viên cứ đi lên đi xuống vài lần. Rõ ràng là không gian lận nhưng chỉ cần giáo viên đứng cạnh thì bạn vẫn cảm thấy sợ hãi, chột dạ mà run tay.
Buổi sáng kiểm tra, buổi trưa đã có kết quả.
Nguyễn Tiểu Ly không cần xem danh sách được dán lên cũng biết trong đó chắc chắn có tên của cô.
Tan học chiều hôm đó, 10 học sinh ngoan ngoãn cầm chổi, lũ lượt kéo đến khu cấp 3.
Lớp trưởng dẫn mọi người đến.
“Cô giáo kêu chúng ta quét cầu thang bên này. Giờ là lúc tan học, chỗ này người người đang đi xuống, đợi anh chị đi hết rồi chúng ta lại quét.”
Thế là 10 người bọn họ cứ thế cầm cây chổi to ngồi đợi một bên, chờ đến lúc không còn ai rồi mới bắt tay vào làm.
Một nhóm học sinh cấp ba tan học đi ngang qua, nhìn thấy bên cạnh có một nhóm đàn em cầm chổi ngồi đấy, vừa nhìn đã biết bọn họ đến để làm gì.
“Con gái lớp mấy đứa học giỏi quá nhỉ, đến đây toàn là con trai không nha.”
Một đàn anh cười trêu chọc.
Toàn là con trai?
Chín nam sinh còn lại đồng loạt quay đầu nhìn Nguyễn Tuấn Ly đang ngồi ỉu xìu bên cạnh.
Có con gái mà, không nhìn ra sao?
Chẳng qua Nguyễn Tuấn Ly lớp bọn họ nhìn tương đối trung tính mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy có người đang nhìn mình bèn hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt có điểm không khỏe, cơ thể không có sức sống.
Cô cảm thấy cơn cảm lạnh sáng nay có vẻ giờ đã nặng hơn, đầu nặng chân nhẹ.
Nguyễn Tiểu Ly rất muốn về nhà tắm nước nóng và nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc cô còn đang bị phạt quét rác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT