Thời An mỉm cười cự tuyệt nữ sinh trước mắt: "Xin lỗi, hôm nay tớ muốn đi sân bay đón bạn cho nên không thể tham gia hoạt động tiểu tổ."
Nữ sinh có chút khó hiểu: "Bạn cậu tới Bình thành chơi sao?"
"Không phải, cậu ấy là người Bình thành, du học ở nước ngoài."
"Vậy cũng không cần cậu đi đón đi, người địa phương về nhà còn có thể lạc đường sao?"
Thời An trên mặt vẫn cười như cũ, dáng vẻ tâm tình rất tốt: "Cậu ấy là người bạn quan trọng nhất của tớ, tớ hy vọng có thể nhìn thấy cậu ấy trước."
Thời An tới sân bay trước một giờ, nghĩ tới đã lâu không gặp Đỗ Yến, thời gian chờ đợi cũng trở nên mỹ diệu. Lần này Đỗ Yến trở về có chút thình lình, cậu vốn hẳn nên là một tháng sau mới về nước.
Đỗ Yến đã sớm được nghỉ, chỉ là Chương Cảnh còn hạng mục nghiên cứu chưa hoàn thành, hai người liền quyết định chờ Chương Cảnh hoàn thành hạng mục sau đó cùng nhau về nước.
Mấy ngày trước tại lúc Thời An cùng Đỗ Yến nói chuyện điện thoại, vốn tính toán dò hỏi thời gian về nước cụ thể của bọn họ một chút. Để tránh thời điểm bạn bè lâu rồi chưa về nước trở về mà y lại không thể tiếp đón vì bận công tác, y mới mở thời gian thực tập bên ngoài ra xem kỹ.
Không nghĩ tới Đỗ Yến bên kia điện thoại trực tiếp nói cậu định ba ngày sau mua vé máy bay. Thời An hỏi đến Chương Cảnh lại ngoài ý muốn nghe được lời đáp lại.
Đỗ Yến nói: "Chương Cảnh là ai, không quen biết."
Ngắt điện thoại xong, Thời An nghĩ trăm lần cũng không ra Đỗ Yến đây là cáu kỉnh nên trốn về nước?
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thời An phi thường hiểu Đỗ Yến. Đỗ Yến kỳ thật là một người rất rộng rãi, không mang thù, tuy rằng thoạt nhìn có chút tùy tâm sở dục nhưng trên thực tế cậu là người sống rất hiểu lòng người. Đỗ Yến chưa bao giờ làm khó chính mình, cũng không làm khó người khác, cậu có quy tắc hành sự của chính mình.
Lúc trước vào thời điểm Thời An mới vừa dọn đến nhà Chương Cảnh, y cho rằng Đỗ Yến cũng như những đứa trẻ ở quê thích bắt nạt y, hoặc là như Lâm Hổ thích khoe khoang cảm giác ưu việt của mình.
Những đứa trẻ ở quê khi đó cảm thấy Thời An không có cha liền thông qua việc bắt nạt y để thể hiện cảm giác ưu việt; Lâm Hổ ở đầu hẻm cảm thấy Thời An là người bên ngoài nên cũng thông qua bắt nạt y để thể hiện cảm giác về sự ưu việt này.
Đỗ Yến tuy nói muốn Thời An giao phí bảo hộ nhưng lại rất chú ý đến vấn đề tinh thần, cũng chưa từng có hành động gì nhiều.
Lúc sau lui tới Thời An mới phát hiện, trong mắt Đỗ Yến, y chính là Thời An, cùng thân thế y và mẹ y không liên quan. Thậm chí ở thời điểm Thời An uể oải Đỗ Yến cũng không an ủi hắn, chỉ là kỳ quái Thời An vì sao lại vì vấn đề mình là người bên ngoài hoặc bởi vì mình là con của gia đình đơn thân mà cảm thấy bản thân mình cùng người khác không giống nhau, cũng bởi vậy mà uể oải?
Ngay lúc đó Đỗ Yến nói: "Mỗi người đều không giống nhau, cậu vì sao lại muốn vì loại chuyện này mà không vui?"
Thời An vốn tưởng rằng bởi vì sinh hoạt của Đỗ Yến quá mức trôi chảy nên mới không thể lý giải được buồn rầu của y. Nhìn từ mặt ngoài thì gia cảnh Đỗ Yến giàu có, người Đỗ gia đều là phần tử trí thức, sẽ lắng nghe ý kiến của con cháu chứ không phải một mặt đưa ra yêu cầu.
Lúc sau Thời An mới phát hiện, trong quá trình trưởng thành của Đỗ Yến, cha mẹ cậu cơ hồ hoàn toàn vắng mặt. Cha mẹ Đỗ Yến chỉ có thời điểm Tết Âm Lịch mỗi năm mới có thể về nước, những lúc còn lại hoàn toàn không thấy người. Cho dù tại thời điểm Đỗ Yến ở nước ngoài cũng là ở cùng bảo mẫu mà lớn lên.
Lúc ấy Thời An hỏi Đỗ Yến có bởi vì vậy mà oán cha mẹ mình không.
Đỗ Yến lại thực rộng rãi nói: "Bọn họ có cách sống của bọn họ, bọn họ tuy rằng bận công tác nhưng ở thời điểm rảnh rỗi đều có trách nhiệm của cha mẹ. Tớ cũng là một cá thể độc lập, vì sao lại muốn ký thác toàn bộ sinh hoạt lên cha mẹ."
Từ ngày đó, Thời An liền biết mỗi người đều là một cá thể độc lập, vĩnh viễn phải học được cách phụ trách chính mình, không cần thương tổn người khác nhưng cũng không cần ỷ lại người khác.
Có lẽ lần đối thoại này với Đỗ Yến cũng là lúc Thời An phát hiện ra tính hướng của mình, song cũng không trải qua quá trình giãy dụa cùng do dự quá lâu. Lúc sau phát hiện gian tình giữa Chương Cảnh cùng Đỗ Yến, Thời An tuy có chút buồn bã nhưng cũng không chịu quá nhiều đả kích nghiêm trọng bởi vì Thời An biết, y thích Đỗ Yến là việc của y, Đỗ Yến không có nghĩa vụ phải phụ trách cuộc sống của y. Đây là thứ y học được từ Đỗ Yến - thái độ cực kỳ tiêu sái nhân sinh. Cho nên điều Thời An cảm thấy kỳ quái là việc sinh khí một mình chạy về nước chứ không phải thái độ sinh hoạt của Đỗ Yến. Xuất phát từ lo lắng cũng như nhớ nhung, Thời An mới nghĩ vô luận thế nào cũng phải trước tiên đến nhìn Đỗ Yến cái đã.
Tiếng loa vang lên, chuyến bay tới.
Thời An đứng lên, đi đến chỗ đám người bên kia.
Đỗ Yến rất nhanh đã ra, chỉ đeo ba lô, bộ dáng cùng biểu tình trên mặt thoạt nhìn rất nhẹ nhàng vui vẻ, một chút cũng không giống như đang giận dỗi trốn đi.
Đỗ Yến thấy Thời An đang chờ bên kia, trực tiếp đến cho y một cái ôm: "Cậu thật đúng là tới à, tớ đã hơn một năm không trở về cũng không đến mức không nhớ đường đâu."
Thời An cười nói: "Dù sao tớ cũng không có chuyện gì làm, lại lúc bạn bè về nhà, đương nhiên là phải tới nghênh đón thật tốt rồi. Để tớ mời cậu ăn cơm, muốn ăn cái gì?" Đỗ Yến cười lớn nói: "Ăn chứ, phải đi liền!"*
*(đoạn này gốc là "Loát xuyến, cần thiết đi loát xuyến!", mình không hiểu nên để tạm vầy)
Vì thế hai người cũng chưa về nhà ngay, trực tiếp đến quán ăn khuya ăn một bữa.
Tửu lượng Đỗ Yến mấy năm nay có tiến bộ, hai người một bên uống rượu một bên ăn, tùy ý tâm sự tình hình gần đây.
Thời An có nhắc đến Chương Cảnh mấy lần đều bị Đỗ Yến trực tiếp đổi đề tài, điều này làm y càng thêm kỳ quái. Bất quá nếu Đỗ Yến không muốn nói, Thời An cũng sẽ không truy hỏi.
Nhưng mà tuy rằng Đỗ Yến không phải một ly là gục nhưng tửu lượng vẫn như cũ không tốt, sau mấy cốc bia xuống bụng liền bắt đầu có chút men say, nói chuyện cũng bắt đầu đại não không lên.
"Thời An, cậu biết vì sao tớ lại chạy về trước không?" Đỗ Yến nghiến răng nghiến lợi mà ăn một miếng sụn gà, nhai đến vang lên. "Hả? Vì sao?". Tửu lượng Thời An tốt, uống mấy cốc bia cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì. Y biết rõ đạo lý phải thuận theo yêu cầu của ma men, liền hỏi theo Đỗ Yến.
"Hắn xuất quỹ*."
*xuất quỹ có 2 nghĩa, 1 là come out, 2 là nɠɵạı ŧìиɦ. Ở trường hợp này là nɠɵạı ŧìиɦ.
"Cậu có phải hiểu lầm gì không?" Thời An mở to hai mắt mà nhìn, không tin được điều vừa nghe thấy.
Y cùng Chương Cảnh tuy là tình địch nhưng y biết Chương Cảnh có cá tính cực kỳ nghiêm khắc, lại cực kỳ coi trọng Đỗ Yến. Việc Chương Cảnh xuất quỹ tuyệt đối không có khả năng.
Tính đến tình cảm của Đỗ Yến cùng Chương Cảnh, dù tương lại không thể đi đến cùng nhau, Thời An cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do cá tính không hợp thôi, xuất quỹ nɠɵạı ŧìиɦ linh tinh gì đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét. Ánh mắt Đỗ Yến có chút sững sờ, cơ hồ là hỏi gì đáp đó: "Dĩ vãng hắn dù bận rộn việc học cũng sẽ trở về ngủ mỗi ngày. Khoảng thời gian vừa rồi lại ngủ ở phòng thí nghiệm, tớ chạy đi tìm người thì lại bị hắn qua loa vài câu đuổi tớ đi."
"Đúng rồi, còn có thời điểm sau khi hắn gọi điện thoại lại đứng dậy cõng tớ, này không bình thường, đúng không?" Đỗ Yến nói, "Chẳng phải trên mạng còn nói cái gì mà, đúng rồi, mười dấu hiệu đàn ông xuất quỹ."
Thời An nghe xong cảm thấy hành vi của Chương Cảnh xác thật có chút dị thường, nhưng mà y cũng không có kinh nghiệm yêu đương, hơn nữa còn có tâm tư không thuần với Đỗ Yến, hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào cho phải.
"Chương Cảnh đồ con rùa rụt cổ!" Đỗ Yến tức giận mắng một câu, sau đó ngả đầu ngã lên người Thời An. "..."
Cuối cùng Thời An chỉ có thể đem con ma men này đưa về nhà, nghĩ ngày mai lại cùng Đỗ Yến tâm sự.
Nhưng mà ngày hôm sau, Đỗ Yến mất tích.
Thời điểm Thời An đi tìm cậu, ông Đỗ nói cậu đi ra ngoài du lịch. Đỗ Yến quyết định tắt máy hưởng thụ lữ đồ nhưng mỗi ngày sẽ đúng giờ gọi điện về báo bình an.
Đỗ Yến còn nhờ ông nội gửi cho Thời An một phong thư.
Thời An mang theo lá thư kia về nhà, sau khi mở ra xem xong có chút dở khóc dở cười.
Nguyên lai Đỗ Yến nhớ rõ lời nói sau lúc uống say đêm qua, hơn nữa còn viết ngay ở trang thứ nhất. Mà sang trang thứ hai lại là xoay ngược kinh thiên.
Lời đầu tiên ở trang thứ hai chính là: Thời An, cậu cảm thấy sau khi Chương Cảnh nhìn thấy trang thứ nhất có thể liền bởi vì áy náy cùng chột dạ mà tới tìm tớ không?
Nguyên lai Đỗ Yến nháo như vậy là để một mình một ba lô mà đi. Có lẽ Chương Cảnh từ nhỏ đã quen thu thập cục diện rối rắm của Đỗ Yến, luôn không yên tâm tính tình hấp tấp bộp chộp của đối phương nên cũng không quá đồng ý cho Đỗ Yến một thân một mình mà đi. Đỗ Yến suy xét đến tính cách ái nhọc kia của hắn, cũng rất ít khi đưa ra yêu cầu này.
Lần này, trả thù là cơ hội trời cho.
Hành vi dị thường của Chương Cảnh đều là thật nhưng Đỗ Yến lại không có để trong lòng. Cậu biết tâm tư Chương Cảnh thâm trầm, có đôi khi dễ dàng để tâm chuyện vụn vặt.
Đỗ Yến biết EQ mình thấp, nếu mạnh mẽ đi an ủi đối phương phỏng chừng có thể khiến Chương Cảnh tức ra bệnh tim nên liền dứt khoát mặc kệ Chương Cảnh tự mình suy nghĩ.
Bất quá cậu bàng quan một đoạn thời gian, phát hiện Chương Cảnh tựa hồ không có dấu hiệu suy nghĩ cẩn thận, liền quyết định thêm chất xúc tác trợ giúp đối phượng suy nghĩ cẩn thận. Vì thế Đỗ Yến liền vỗ mông chạy về nước. Hôm nay sau khi tỉnh rượu, cậu lại nghĩ cơ hội khó có được, vừa vặn lên đường theo lộ tuyến lưu lạc của đại hiệp mà từ nhỏ hướng tới đã lâu.
Hướng Đỗ Yến đi đến ông Đỗ bọn họ cũng tạm thời không biết. Thời An chỉ có thể dựa vào trong thư Đỗ Yến nói, chờ ở Bình Thành.
Ngày hôm sau khi Đỗ Yến đi, Chương Cảnh đã trở lại.
Thời điểm hắn về tới nhà đã 12 giờ đêm. Thời An đang ngủ nghe được động tĩnh bên ngoài liền đứng dậy ra xem.
Vừa ra khỏi cửa y liền nhìn thấy Chương Cảnh xách theo hành lý, phong trần mệt mỏi đứng trong viện.
Chương Cảnh hẳn là đang đợi y, thấy Thời An đi ra, trực tiếp gật gật đầu, ngồi xuống đợi ở một bên ghế đá.
"Tôi thấy trong phòng cậu có đèn, đoán được cậu còn chưa ngủ, hẳn sẽ ra." Sắc mặt Chương Cảnh không tốt lắm, trên cằm toát ra chút hồ tra, cả người thoạt nhìn có chút suy sút. Thời An nói: "Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, Đỗ Yến ngày hôm qua có cùng tôi nói chuyện."
Chương Cảnh nhìn về hướng nhà Đỗ Yến, không tiếp lời: "Ừm."
Thời An thấy hắn sững sờ nhìn bức tường, trêu chọc nói: "Sao đấy, tính trèo tường tìm Đỗ Yến sao?
Chương Cảnh nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới vào ngày đầu tiên Đỗ Yến dọn tới đây đứng ở đầu tường ném vỏ đậu phộng vào người tôi."
"Kỳ thật tôi vẫn luôn suy nghĩ nếu không phải lúc trước uống say, quan hệ giữa tôi và Đỗ Yến có phải vĩnh viễn dừng ở mức bạn bè không." Chương Cảnh có chút phiền muộn, "Mấy hôm trước Đỗ Yến lại uống say."
"Cậu ấy đột nhiên kêu tôi là Tiếu Lang, tôi liền nhớ tới, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, buổi tối ngày hôm đó cậu ấy cũng kêu cái tên này."
"..."
Thời An có chút cạn lời, hắn hiện tại xem y là bạn tri tâm tốt hay sao, rõ ràng là tình địch đó giờ, có phải ngày thường y biểu hiện quá mức vô hại hay không mà Chương Cảnh đã hoàn toàn quên mất vụ này rồi. "Cậu khó chịu vậy thì nhanh chóng chia tay đi, tôi đã chuẩn bị xin suất xuất ngoại nghiên cứu rồi."
"..." Chương Cảnh tựa hồ bị ngôn luận vô sĩ của Thời an làm cho nghẹn một chút, một lúc lâu không có mở miệng.
"Thế nào?" Thời An còn không có hảo ý mà bồi thêm một câu.
"Chẳng ra gì, cậu không cần tại đây thêm dầu vào lửa đâu, tôi cũng không phải tên ngốc." Chương Cảnh nói, "Mặc kệ lúc trước bắt đầu như thế nào, hiện tại Đỗ Yến đang ở bên tôi, tôi sẽ không buông tay."
"Vậy cậu rối rắm cái gì?"
"Đại khái là tự chán ghét bản thân đi, rõ ràng Đỗ Yến có lẽ chỉ xem tôi như bạn bè, tôi lại vẫn đê tiện giả vờ làm như không biết, liền cứ tưởng như vậy có thể tiếp tục, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh là đủ rồi." Chương Cảnh một phen lau mặt, biểu tình càng thêm suy sút. "Tôi thậm chí còn trộm cõng Đỗ Yến đi gặp bác sĩ tâm lý, muốn học rộng lượng chút, không đi để ý nọ..."
Thời An rốt cuộc không chịu nổi hai người này nữa, luôn có một loại cảm giác bị ngược cẩu đến nghẹn hoảng, y trực tiếp đứng dậy về phòng, cầm lá thư kia ném vào người Chương Cảnh.
Sau khi Thời An về phòng, cách cửa sổ nhìn Chương Cảnh sau khi xem xong thư ánh mắt chợt sáng lên, biểu tình rốt cuộc thả lỏng. Y tắt đèn, mang theo một bụng khó chịu nằm xuống giường.
"Thời An a Thời An, mày có bị ngốc không..."
Một đoạn tình nhân cãi nhau kỳ quái liền như vậy qua đi. Thẳng đến lúc Thời An xuất ngoại mới biết được chuyện kế đó.
Khi đó ba người đang uống trà trong vườn hoa, Thời An thuận miệng nói vụ phong ba hai năm trước kia.
Trên mặt Chương Cảnh khó có lộ ra một chút biểu tình buồn bực xấu hổ, Đỗ Yến lại cười to mà nói: "Bởi vì Tiếu Lang chính là hắn đó! Thời An có chút khó hiểu mà truy hỏi: "Có ý gì?"
Đỗ Yến giải thích nói: "Tớ đã từng có một giấc mơ. Trong mơ tớ cùng Chương Cảnh là bạn đời, lúc ấy hắn kêu Tiếu Lang, sau khi chết còn cùng tớ trình diễn một hồi tình yêu người - quỷ. Cá nhân tớ cho rằng đó là kiếp trước của chúng tớ."
Chương Cảnh gật đầu: "Sau khi Đỗ Yến nhắc tới tôi cũng có cảm giác quen thuộc, hẳn là kiếp trước."
Thời An nhìn hai người trước mắt, tư tưởng Đỗ Yến khá là vi diệu liền không tính, tư duy Chương Cảnh lại cực kỳ nghiêm cẩn, hiện tại còn nghiên cứu khoa học, cư nhiên lại đi tin mấy cái kiếp trước kiếp này sao.
Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù quáng, khiến người ta ngu xuẩn.
Bao gồm cả y Thời An, cư nhiên ngu xuẩn đến nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người trước mắt, nhưng y cũng có thể cười từ tận đáy lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT