Lại là lúc mặt trời mọc, Đỗ Yến như cũ trở về phía trước cửa sổ, chờ đợi loại cảm giác thỏa mãn đến từ linh hồn dần dần tan đi.

Một khắc trước còn ở cùng Thành Du nấu rượu đánh đàn trong lạc tuyết, ngay sau đó liền xuất hiện ở thế giới hiện thực. Đỗ Yến hoàn toàn cảm nhận được tầm quan trọng của huyết mạch Bá Kỳ. Nếu không phải bởi vì loại thiên phú này, cậu hiện tại đại khái sẽ còn đắm chìm trong ấm áp không thể thoát thân đó.

Một màn lại một màn cùng Thành Du trong mộng chậm rãi bị bịt kín một tầng sa mỏng, cậu hiện tại cảm giác như nhìn một bộ phim, cảm giác tham dự rất mạnh nhưng lại không cảm thấy chính mình đã trả qua.

Cậu nhìn phía xa chân trời đang sáng lên chút một, mang theo một chút cảm khái: "Ta quyết định không từ chức."

Tiểu Bát có chút kinh ngạc: "Ngươi xác định, một lần không thể mạnh mẽ thoát ly mộng cảnh có thể là ngẫu nhiên, hai lần thì sự tình liền không đơn giản như vậy."

Đỗ Yến nói: "Ta biết, bất quá hiện tại xem ra ta có thể thừa nhận hậu quả. Thiệu Lăng Hằng này rất không tệ, cho dù là ở thế giới trong mơ cũng là người có giới hạn.

Trải qua hai lần mộng cảnh, tuy rằng hướng đi cuối cùng luôn khác biệt với dự đoán của Đỗ Yến, kết cục còn lại đều tính là hoàn mỹ.

Tiểu Bát chung quy cảm thấy có chỗ không thích hợp, có chút chần chừ hỏi: "Ngươi sẽ không sinh ra tình cảm với Thành Du chứ?"

Đỗ Yến sửng sốt, cười cười: "Ngươi tưởng tượng cái gì vậy, ở trong mộng ta xác thật không chán ghét Thành Du, cũng không chán ghét ở chung cùng Thành Du, bất quá đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, hiện giờ tỉnh mộng, phim cũng tan cuộc.

Tiểu Bát cảm thán: "Huyết thống Bá Kỳ các ngươi thật đúng là bạc tình."

Đỗ Yến nói: "Lời này của ngươi không đúng rồi, tình huống hiện tại của ta nhiều lắm xem như lý trí mà thôi. Nếu ta thật sự đối với Thành Du sinh ra cảm tình thì có thể làm sao bây giờ? Sinh tử cách đôi đường không cân nhắc tự khó quên? "
Khí thế Tiểu Bát có chút yếu: "Hiện thực không phải đang ở bên cạnh Thiệu Lăng Hằng sao?"

"Không nói đến hắn căn bản không nhớ rõ sự tình trong mộng cảnh, hắn cùng Thành Du cũng không phải cùng một người." Đỗ Yến đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ít nhất hắn cũng không có ký ức, cũng không phải là Thành Du.

Cậu không phủ nhận chính mình đã từng có thời khắc động tâm, nhưng lý trí ngăn cản cậu đem phần động tâm này phát triển thành tình cảm sâu đậm. Lúc này, Đỗ Yến có chút cảm kích huyết mạch Bá Kỳ mang đến cho mình lý trí cực hạn, làm cậu không lâm vào đoạn tình cảm vô vọng, không thể tự kiềm chế.

Nếu chuẩn bị tiếp tục làm trợ lý của Thiệu Lăng Hằng, công việc nhất định phải làm thật tốt. Đỗ Yến rửa mặt chuẩn bị xong liền xuống lầu lấy bữa sáng.
Còn chưa ra tới cửa, di động cậu liền đúng lúc vang lên, là điện thoại từ Tiền Hưng.

"Chào buổi sáng, anh Tiền."

*gốc là "Sớm" nhưng mình đổi thành "Chào buổi sáng" nghe cho thuần Việt chút

"Chào buổi sáng, hôm nay anh Thiệu nói muốn trực tiếp đi nhà ăn dùng bữa sáng, phiền cậu đi đặt phòng."

Tiền Hưng buông điện thoại, nhìn hướng toilet, cảm thấy rất kỳ quái.

Vừa rồi y vừa vào cửa liền nghe Thiệu Lăng Hằng nói nghe bảo điểm tâm sáng khách sạn này làm không tệ, muốn thử xem.

Lúc ấy Tiền Hưng liền cảm thấy không biết có phải chính mình ngủ chưa tỉnh nên sinh ra ảo giác hay không.

Thiệu Lăng Hằng này, nếu không phải y vừa như trợ lý lại vừa như mẹ già cả ngày giám sát, hắn đều hận không thể bỏ bớt bữa sáng, cư nhiên lại muốn đi ăn điểm tâm sáng?

Tiền Hưng ngây ngốc đứng tại chỗ một hồi mới cầm lấy điện thoại.
Thời điểm Thiệu Hằng Lăng đẩy lô ghế ra đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Thiết kế của lô ghế này mang chút hương vị cổ phong, nơi bàn ăn là cái tầng nho nhỏ, sau khi vào cửa qua ba bậc thang mới là bàn ăn.

Nghe được âm thanh mở cửa, thanh niên phía trước cửa sổ xoay người nhìn lại. Ánh nắng buổi sáng trùng hợp xuyên qua cửa số sát đất chiếu vào. Thanh niên màu da phủ ánh vàng, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, lại hiện ra vài phần cảm giác thanh thấu.

Trong lòng Thiệu Lăng Hằng đột nhiên nhảy dựng. Hắn chung quy cảm thấy mình không phải lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.

"Anh Thiệu, anh Tiền."

Đỗ Yến xoay người, thấy hai người Thiệu Lăng Hằng đứng ở cửa, liền mở miệng chào hỏi.

Lúcsau hai người ngồi xuống, Đỗ Yến đem thực đơn đưa cho Tiền Hưng: "Tôi ấn theo khẩu vị thường ngày của anh Thiệu gọi mấy món, cần gọi thêm món nào không?"
Tiền Hưng nhìn nhìn, lại đem thực đơn đưa cho Thiệu Lăng Hằng.

Thiệu Lăng Hằng không tiếp thực đơn, trực tiếp gật đầu: "Có thể."

Đỗ Yến thấy thế, coi như không có việc gì.

Cậu đang chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe Thiệu Lăng Hằng nói câu: "Tiểu Đỗ, cậu ngồi xuống cùng nhau ăn chút."

"Được."

Đỗ Yến mới ngồi xuống, Thiệu Lăng Hằng liền hỏi: "Việc từ chức cậu suy xét thế nào rồi?"

"Tôi..."

Đỗ Yến còn chưa nói xong lại nghe Thiệu Lăng Hằng mở miệng nói: "Có phải cậu cảm thấy đại nam nhân hai mươi mấy tuổi cả ngày làm chút việc nhỏ đó có chút không có tiền đồ?"

Đỗ Yến sửng sốt, đang chuẩn bị nói mình không từ chức nữa. Cậu còn chưa mở miệng, Thiệu Lăng Hằng lại nói chuyện.

Thiệu Lăng Hằng nghĩ lực hấp dẫn của vật chất đối với người trẻ tuổi rất lớn, có chút không xác định nói: "Trước làm trợ lý, sau khi quen thuộc cái giới này cũng có thể xuất đạo."
Tiền Hưng ở một bên thiếu chút nữa đem tròng mắt mình rớt xuống chén, người bên cạnh này là ai vậy, tuyệt đối không phải anh họ Thiệu Lăng Hằng của y.

Phải biết rằng Thiệu Lăng Hằng từ nhỏ đều ít nói, trừ bỏ thời điểm đóng phim đọc lời kịch, nói chuyện có thể tỉnh liền tỉnh, tình huống thao thao bất tuyệt này là như thế nào.

Hơn nữa, Thiệu Lăng Hằng ghét nhất là mấy việc trợ lý như này, trước có một trợ lý bị đuổi đi là bởi vì thanh niên kia chỉ một lòng muốn xuất đạo làm minh tinh, đem công việc này làm ván cầu mà thôi.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, cư nhiên chủ động nhắc tới muốn giúp Tiểu Đỗ xuất đạo. Không nói đến mặt khác, về phần minh tinh mà nói, diện mạo Tiểu Đỗ quá không...

Từ từ.

Tiền Hưng cẩn thẩn nhìn nhìn Đỗ Yến ngồi bên cạnh, da xỉn màu, kính đen quê mùa, tóc mái cơ hồ che khuất đôi mắt, còn có áo sơ mi caro quần jeans. Nếu không phải phát lượng kinh người, người khác đều đem cậu coi là lập trình viên.
Bất quá từ bên mặt xem qua, mũi Đỗ Yến phi thường tốt, sống mũi thẳng tắp, không ít minh tình dùng bao nhiêu tiền chỉ để chỉnh ra được cái mũi như vậy.

Tinh tế mà bình luận, Đỗ Yến lớn lên ngũ quan thật sự không tệ, so với tiểu sinh lưu lượng còn tốt hơn.

Tiền Hưng đã bắt đầu suy nghĩ đem Đỗ Yến quy hoạch thế nào để chế tạo thành tiểu sinh lưu lượng, tới thời điểm thành cây rụng tiền, y nghe được có người kêu y.

"Tiền Hưng."

Trong thanh âm không có cảm xúc nào nhưng Tiền Hưng cực kỳ hiểu Thiệu Lăng Hằng lại từ đó nghe ra vài phần không vui.

"A, anh Thiệu, làm sao vậy?"

"Cậu cảm thấy Tiểu Đỗ có thể xuất đạo hay không?"

"Không cần, tôi đối với việc làm minh tinh không có hứng thú." Đỗ Yến cười cười, "Bị nhiều người nhìn tôi sẽ có chút tay chân cứng đờ không được tự nhiên, làm trợ lý là đủ rồi."
Thiệu Lăng Hằng lại bắt được trọng điểm: "Ý của cậu là sẽ không chuẩn bị từ chức?"

Đỗ Yến sửng sốt, gật đầu nói: "Đúng. Đêm qua tôi đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy tiền lương phúc lợi đều không tồi, ông chủ ở chung cùng công việc tốt vậy đều không dễ kiếm. Dễ dàng như vậy mà từ bỏ một công việc tốt thì quả thật đáng tiếc.

Thiệu Lăng Hằng gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì, Tiền Hưng bên cạnh lại cảm thấy hắn tựa hồ thả lỏng rất nhiều.

Ba người ăn xong bữa sáng, theo thường lệ đến phim trường khởi công.

Thiệu Lăng Hằng có thói quen trước khi bắt đầu quay sẽ đem kịch bản xem lại. Đỗ Yến tuy mới nhận chức không lâu vẫn nhớ rõ ràng thói quen của đối phương. Cậu lấy kịch bản trong túi ra đưa cho Thiệu Lăng Hằng.

"Màu tay cậu cùng da mặt sao lại không giống nhau thế?" Thiệu Lăng Hằng đột nhiên mở miệng hỏi.
Đỗ Yến sửng sốt, cũng may từ trước đến nay cậu vẫn luôn bình tĩnh, phản ứng cũng nhanh: "Trời sinh tôi từ nhỏ tay trắng hơn so với mặt."

Thiệu Lăng Hằng tựa hồ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nghe được câu trả lời liền gật gật đầu, cầm kịch bản đi tới chỗ đạo diễn.

Thời điểm đóng phim, Đỗ Yến tạm thời không có việc gì cần hoàn thành, liền tìm cái ghế gấp nhỏ ở góc ngồi phát ngốc.

Một lát sau, Đỗ Yến thấy Linda đi tới.

Linda là chuyên viên trang điểm của Thiệu Lăng Hằng, 30tuổi cả người nữ tính, là một người rất lanh lẹ.

Cô dừng trước mặt Đỗ Yến, trực tiếp đưa cậu đồ vật trên tay: "Nhãn hiệu quảng cáo đưa, vừa vặn nhiều ra một bộ, cậu cầm đi mà dùng."

Đỗ Yến theo bản năng tiếp nhận, vừa nhìn là mỹ phẩm dưỡng trắng nổi tiếng. Hắn cảm thấy có chút không hiểu được: "Không cần, tôi bình thường không dùng mỹ phẩm dưỡng da, chị Linda giữ lại dùng."
"Cậu cảm thấy tôi cần mỹ phẩm trắng da sao? Cầm." Linda nói xong liền quay người dẫm lên giày cao gót đi mất.

Đỗ Yến cầm mỹ phẩm dưỡng trắng trong tay, có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ màu da của cậu làm người khác nhìn không được mới đưa mỹ phẩm dưỡng trắng.

Thiệu Lăng Hằng bên kia chưa xong, trợ lý cũng không thể tùy ý rời đi, Đỗ Yến đành phải cầm hộp mỹ phẩm dưỡng trắng kia ngồi trở lại trên ghế gấp nhỏ.

Chờ cảnh diễn của Thiệu Lăng Hằng hạ màn, Đỗ Yến rất là chuyên nghiệp đứng lên.

Kỳ thật tình huống này mọi khi đều giống nhau, Thiệu Lăng Hằng sẽ tới gặp đạo diễn, xem hiệu quả cảnh quay hoặc là thảo luận một chút cảnh diễn tiếp theo.

Không nghĩ đến chính là Thiệu Lăng Hằng trực tiếp đi tới.

Bộ phim này là một bộ cổ trang, thời điểm Thiệu Lăng Hằng đi tới, Đỗ Yến lại bừng tỉnh như là xuyên qua thời không nhìn thấy Thành Du hướng mình đi tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Đỗ Yến hơi hơi động, có chút hoảng hốt.

"Mỹ phẩm dưỡng trắng này..."

Đỗ Yến phục hồi tinh thần lại, thấy tầm mắt đối phương dừng ở trên tay mình, cậu cười cười: "Vừa rồi chị Linda một hai phải đưa cho tôi."

Thiệu Lăng Hằng gật gật đầu: "Cậu xem thử chút, cái này danh tiếng không tồi."

Sau khi nói xong, Thiệu Lăng Hằng lại xoay người đi hướng đạo diễn.

Đỗ Yến nhìn nhìn mỹ phẩm dưỡng trắng trong tay, lại nhìn bóng dáng Thiệu Lăng Hằng đi xa, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao. Cho nên ông chủ Thiệu vội vàng đi tới chính là để dặn dò mình dùng mỹ phẩm dưỡng trắng sao.

Tuy rằng Đỗ Yến thật sự không quá để ý đến diện mạo, nhưng màu da hiện tại của cậu có thật sự cay mắt vậy không?

Tuy thế, Đỗ yến cũng không tính toán thay đổi gì, rốt cuộc chính cậu đem màu da mình biến thành bộ dáng này để không dẫn tới chú ý của người khác mà. Muốn thuận lợi tiếp tục sống kiếp trợ lý, cay mắt liền cay mắt thôi.
***

Có lẽ là do liên tiếp bị Đỗ Yến hai lần ăn mộng cảnh, tốc độ ngưng tụ ác mộng của Thiệu Lăng Hằng không nhanh như vậy nữa.

Thẳng đến ba ngày sau, Đỗ Yến đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, cậu ở trong không khí nhẹ nhàng ngửi ngửi.

"Mùi hương thực kỳ lạ." Đỗ Yến đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, sau đó kêu, "Tiểu Bát, ăn cơm."

Đỗ Yến nổi trên không trung, nhìn cảnh tưởng phía dưới.

Sau thế giới mộng cảnh trước, Đỗ Yến quyết định tuyệt đối không cần tham dự mộng cảnh quá sớm, miễn cho đến cuốicùng chính mình không thể kiểm soát được tâm lý.

Thế giới mộng cảnh này cũng hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của cậu.

Đây là một gian ký túc xá, phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, điển hình của ký túc xá đại học.

Bốn thanh niên trên dưới hai mươi, đang cùng nói chuyện phiếm.
Thanh niên ngồi ở trên giường vừa mới thua một ván trò chơi, không có hứng thú tiếp tục, y tùy tiện ném điện thoại sang một bên, mở miệng nói: "Tiếu Lang, mày không phải vẫn luôn nói nhà mày bên kia phong cảnh không tồi, ngày nghỉ lần này chúng ta cùng đi chơi đi?"

Bên bàn học, một thanh niên lớn lên đặc biệt xuất chúng quay đầu lại: "Không thành vấn đề, bất quá tao nói trước, quê tao là một địa phương nhỏ, không có sân bay cũng không có ga tàu cao tốc, muốn đi phải ngồi giường nằm hai mươi tiếng đồng hồ."

"Ngụy Tử Triết, vậy bạn gái mày làm sao bây giờ, mày không phải nói năm nay nghỉ hè lưu lại trường học với người ta sao?" Lương Phi đang chơi game bên bàn sách, bắt lấy tai nghe, quay đầu lại nói.

Ngụy Tử Triết nói: "Cô ấy đi cùng chúng ta, cô ấy đặc biệt thích loại du lịch khai phá này."
"Ngược cẩu a!" Lương Phi hét thảm một tiếng, "Từ Viễn, xem ra chỉ có hai chúng ta có thể cho nhau an ủi thôi."

Từ Viễn cười nói: "Vậy mày liền vứt bỏ Tiếu Lang như thế à?"

"Miễn bàn, Tiếu Lang này nhân sinh người thắng, hắn độc thân là chủ động, đôi ta độc thân chính là bị động."

Tiếu Lang đánh gãy đề tài càng nói càng chạy xa của bạn cùng phòng, cười nói: "Quyết định vậy đi, chờ kỳ thực tập kết thúc, chúng ta liền có thể đến quê tao bên kia chơi mấy ngày."

Liền lúc này, di động Tiếu Lang vang lên.

"Alo?"

"Ừm, anh chuẩn bị chờ sau khi kỳ thực tập kết thúc sẽ về lại nhà, thời gian phỏng chừng không cùng lúc với em."

"Được, đến lúc đó lại liên hệ."

Tiếu Lang mới cúp điện thoại, Lương Phi liền thấu lên: "Như thế nào, lại là học tỷ học muội yêu thầm mày?"

"Nam mà..."
Đỗ Yến cuối cùng cũng biết vì sao mùi hương ác mộng này lại kỳ lạ như vậy, cùng một loại hương vị với rau thơm bún ốc rau dấp cá, người thích liền thích vô cùng, người ghét đều không thể chịu được, bởi vì đây là một bộ phim linh dị thần quái, cốt truyện đặc biệt đơn giản thô bạo.

Sinh viên Tiếu Lang mang theo bạn cùng phòng đến quê nhà mình du ngoạn, kết quả lại phát hiện đủ loại địa phương quái dị, các loại sự kiện thần quái ùn ùn không dứt. Bọn họ nghĩ mọi cách rời khỏi thành phố nhỏ kia nhưng vẫn không được giải thoát. Cuối cùng, bạn bè Tiếu Lang từng người một chết đi, chỉ còn lại một mình Tiểu Lang tìm được biện pháp rời đi.

Màn cuối cùng của phim mở ra kết cục, ngay tại thời điểm Tiếu Lang rời đi, trên vai hắn xuất hiện một bàn tay.
Tiếu Lang quay đầu, xuất hiện trước mặt hắn là những người bạn tốt đã chết ở các sự kiện thần quái, đối Tiếu Lang lộ ra tươi cười quỷ dị: "Cậu dẫn chúng tôi tới đây, tưởng như vậy liền rời đi sao?"

Đỗ Yến sờ sờ cằm: "Loại ác mộng này đơn giản thô bạo, đảm đương vai ác trong mộng cảnh thật sự là quá hao phí tâm sức. Loại hình thần quái này, làm vai ác liền đơn giản hơn nhiều.

Tiểu Bát hỏi: "Ngươi lúc này lại muốn làm gì?"

"Tiểu Bát, ngươi biết tình huống như thế nào sẽ không sợ quỷ không?"

"Không biết." Mạch não Đỗ Yến khó hiểu, Tiểu Bát đã từ bỏ việc suy đoán ý tưởng của cậu.

Đỗ Yến lộ ra nụ cười kỳ dị: "Đương nhiên là khi ngươi cũng là quỷ, hơn nữa trong tình huống so với quỷ còn lợi hại hơn."

Âm thanh Tiểu Bát có chút hoảng sợ: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Đỗ Yến tỏ vẻ phi thường đương nhiên: "Làm chết chủ nhân  mộng cảnh, dù sao vận mệnh của hắn vô pháp thay đổi, vậy làm hắn trở thành Quỷ vương vạn quỷ. Bộ dáng đó liền sẽ không cần bởi vì sợ quỷ mà hình thành ác mộng.

"..." Tiểu Bát trầm mặc hồi lâu, "Ngươi xác định làm chết chủ nhân mộng cảnh sẽ không dẫn tới mộng cảnh sụp đổ sao?"

"Nói đúng ra là điều kiện để mộng cảnh sụp đổ không phải là chủ nhân mộng cảnh tử vong mà là biến mất. Ở trong thế giới quan mộng cảnh này, sau tử vong có thể lấy một loại phương thức tồn tại khác." Âm thanh Đỗ Yến bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang nói cái gì khủng bố.

"Ta chỉ đơn thuần là làm chết Tiếu Lang mà thôi, cũng sẽ không dẫn tới mộng cảnh sụp đổ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play