Trọng Sinh Chi Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 57: Chúc thọ


2 năm

trướctiếp

Qua tiệc một trăm ngày của tiểu Thái tử xong, đám người Ân đế liền phải đi Việt quốc chúc thọ.

Tần Phi Yến và vài vũ cơ vì lần chúc thọ này, tỉ mỉ bố trí múa trống, cuối cùng cũng luyện tới thành công, thuần thục, chờ đợi mở ra phong thái trước mặt chư quốc.

Ân đế lần này bí mật đi tới Việt quốc, không thể để lộ thân phận liền cùng Bách Lý Hiên và Thượng Quan Tử Ngọc thương lượng, không bằng giả thành thị vệ hộ tống đội ngũ chúc thọ, xen lẫn trong đám người, có lẽ sẽ không bị người phát hiện.

Ân đế giao quốc sự cho Thừa tướng xử lí, Thượng Quan Mặc và Trương Đạo Tử vào trong cung tiễn biệt, nghe nói mấy người muốn giả thành thị vệ hộ tống đều không khỏi có chút lo lắng, cảm thấy thế này quá mạo hiểm.

Trương Đạo Tử trầm ngâm một lát, nói: "Ta có thể giúp các ngươi dịch dung một chút, biến thành một bộ dạng khác, như thế sẽ an toàn hơn nhiều."

Mọi người vui vẻ, đây ngược lại là ý kiến hay tuyệt hảo, bọn họ tí thì quên mất, lần trước ở tửu lâu bên kênh đào, Trương Đạo Tử dịch dung thành lão bản tửu lâu lừa qua mặt bọn họ. Không nghĩ tới Trương Đạo Tử còn có tuyệt kỹ này!

Vốn Ân đế chỉ định cùng Bách Lý Hiên đi tới Việt quốc điều tra một phen, lại không nghĩ tới hiện tại nhiều thêm một Tử Ngọc, Liễu Tịch thấy Bách Lý Hiên đi cũng ồn ào đòi đi theo, y ở trong cung buồn sắp chết rồi, có thể có cơ hội xuất cung, y làm sao có thể bỏ qua?

Bách Lý Hiên lại sống chết không đồng ý "Bọn ta lần này đi làm chính sự, không phải đi chơi, ngươi đừng đi theo thêm phiền." Theo tính tình của Liễu Tịch, mang y theo thật sự quá nguy hiểm!

Liễu Tịch hầm hừ nhìn hắn, trên mặt viết rõ "Tiểu gia ta nhất định đi theo ngươi!"

Bách Lý Hiên bất đắc dĩ đỡ trán, đối với da mặt dày của Liễu Tịch thật sự không có cách, ngược lại là Trương Đạo Tử mở miệng nói: "Để y đi đi. Các ngươi đi tới Việt quốc, nguy hiểm trùng trùng, dữ lành khó liệu, có Liễu Tịch, cũng có thể thêm một bảo đảm. Chúng ta cũng yên tâm hơn."

Nếu Trương Đạo Tử đã nói như thế, những người khác tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, Liễu Tịch vừa cao hứng lại đắc ý nhìn Bách Lý Hiên, ý tứ chính là, thấy chưa, tiểu gia ta với các ngươi mà nói có bao nhiêu quan trọng, còn không cho ta đi!

Bách Lý Hiên trợn trắng mắt, lười để ý y. Ân đế vỗ bờ vai hắn, cười nói: "Vậy 4 người chúng ta cùng đi, tới lúc đó phải phiền cha rồi."

Trương Đạo Tử cười nhạt hơi hơi gật đầu, đối với xưng hô của Ân đế, Trương Đạo Tử cũng hờ hững tiếp nhận, biểu cảm không một tia gợn sóng.

Cách ngày, Trương Đạo Tử từ sớm tiến vào cung, trải qua một phen dịch dung xong, Ân đế 4 người hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác, lại đổi thành một thân y phục thị vệ, nhìn nhìn trong gương đồng, 4 người suýt nữa không nhận ra mình. Thật sự quả thực là không nhận ra!

Trước khi bọn họ đi, tiểu Thái tử vẫn đang ngủ say trong nôi, Thượng Quan Tử Ngọc sờ tay nhỏ của bé, thơm một cái lên mặt nhóc con, trong lòng nhịn không được có chút buồn, đây còn chưa đi y đã bắt đầu nhớ nhóc con rồi.

Ân đế kéo tay y, vuốt ve vai y an ủi nói: "Tử Ngọc, đừng đau buồn, Trẫm đã sắp xếp tốt người tới chăm sóc tiểu Báo tử rồi, hơn nữa chúng ta rất nhanh sẽ trở về, ngươi đừng lo lắng."

"Hoàng Hậu, người yên tâm, chúng nô tì nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu Thái tử, đảm bảo sẽ nuôi tiểu Thái tử trắng trắng mềm mềm, đợi người và Bệ Hạ trở về!" Lục La tiến lên trước nói.

Thượng Quan Tử Ngọc lại nhìn nhóc con vài lần mới lưu luyến không nỡ rời đi. 4 người Ân đế cáo biệt Trương Đạo Tử xong, gia nhập đội thị vệ, thị vệ trưởng ra lệnh một tiếng, đội ngũ chúc thọ từ Hoàng cung trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Đội ngũ chúc thọ đi qua đường xá kinh thành, băng qua người đi đường đang nghỉ ngơi quan sát, các hộ gia đình bách tính ven đường cũng đều chạy ra vây xem, nhìn đội ngũ hoàng gia thanh thế to lớn, hỏi thăm lẫn nhau đây là chuyện gì.

Từ kinh thành tới quốc đô Việt quốc, có một con đường thông qua sông, vì để rút ngắn thời gian đi đường, đội ngũ chúc thọ nhất định phải đi đường thuỷ, ngồi thuyền đi qua.

Tới lúc đám người đi tới bên bờ sông liền thấy bên sông đã đỗ một con thuyền lớn, thân thuyền mới tinh kiên cố, trên thuyền bố trí cũng rất hoa lệ, tuy nhìn thô sơ giản đơn nhưng đại khái có thể chưa đựng hơn trăm người ngồi.

Liễu Tịch đứng trong đám thị vệ, vừa nhìn thấy thuyền, phút chốc mặt đều xanh, y không thể quên tai hoạ lần trước ngồi thuyền phải chịu. Y còn phát thề nói bản thân sau này không bao giờ ngồi lại thuyền nữa, không nghĩ rằng tới lần này thật sự sợ cái gì tới cái đó, lão thiên gia chính là không muốn y trải qua quá hài lòng.

"Thế nào? Hiện tại có phải hối hận đã theo tới rồi không?" Cố tình Bách Lý Hiên bên cạnh còn ở bên tai y châm chọc mỉa mai nói mát, làm sao lại khiến người ghét như thế.

"Ha ha ta mới không sợ." Liễu Tịch tuỳ tiện cười, từ trong lồng ngực móc ra một viên thuốc màu đỏ, đặt ở dưới mí mắt Bách Lý Hiên lắc lắc "Tiểu gia ta đã sớm nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị say tàu, ngươi đừng mơ tưởng lấy cái này tới cười nhạo ta, hừ!"

Mọi người lục tục lên thuyền, phòng trên thuyền không ít, mọi người cũng không cần chen chúc nhau, từng người tự tìm gian phòng phù hợp bước vào ở.

4 người Ân đế cũng tiến vào phòng, trong đội ngũ ngoại trừ Tần Phi Yến, không ai biết thân phận 4 người bọn họ, chỉ cho rằng họ là lính thị vệ bình thường. Tất nhiên cũng không có ai hầu hạ bọn họ, chuyện gì cũng phải tự mình động tay.

"Mệt không, Tử Ngọc?" Ân đế kéo tay người bên người, dịu giọng nói. Đội ngũ một đường từ Hoàng cung tới bờ sông, lộ trình cũng không gần, hắn sợ Tử Ngọc sẽ mệt.

"Ta không sao, chỉ là có chút đói." Thượng Quan Tử Ngọc cười nhìn hắn, tuy rằng cả hai đều dịch dung thành bộ dạng khác, nhưng cái loại cảm giác thân mật quen thuộc lại không đổi một chút nào. Dù cho cách một tầng mặt nạ cũng có thể đủ nhìn thấu lẫn nhau.

"Ta đi trù phòng bưng chút đồ ăn, Liễu Tịch đi với ta." Bách Lý Hiên nói, hiện giờ không phải trong cung, không ai biết thân phận bọn họ, muốn ăn cơm cần phải tự mình động tay rồi.

Liễu Tịch đã đi hồi lâu, ăn vạ ở trên ghế không muốn dậy, bị Bách Lý Hiên bắt một tay kéo dậy, Liễu Tịch thuận thế ghé vào lưng Bách Lý Hiên, giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính ở trên người người ta.

Bách Lý Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể vác theo y như thế ra ngoài, Liễu Tịch giống như không xương treo trên người người ta, đến sức lực đi đường cũng lược bớt.

Đợi lúc hai người từ trù phòng quay lại, thấy trên bàn nhiều thêm một đĩa hoa quả lớn, còn có một đĩa điểm tâm quả khô, không cần hỏi nhất định là Tần Phi Yến đem tới.

Bách Lý Hiên đi trù phòng lấy 4 phần đồ ăn, tuy rằng không so được với đồ ăn trong cung, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng phụng hoàng mệnh làm việc, đồ ăn được cung cấp còn tính là phong phú, đối với thị vệ bình thường mà nói, có lẽ được coi là đãi ngộ khá tốt.

Ân đế cũng không phải kiểu hoàng đế có thói quen hưởng thụ, đối với bữa cơm này cũng không có gì không quen, ăn ngấu nghiến, ăn còn rất ngon. Ba người khác tất nhiên càng sẽ không bắt bẻ, bốn người chụm lại một chỗ, giải quyết bữa trưa trong chốc lát.

Thuyền lớn xuôi gió xuôi nước chạy 4,5 ngày liền tới biên giới Việt quốc, đám người Ân đế vừa xuống thuyền liền nhìn thấy sứ thần Việt quốc đợi ở bờ biển, thấy đội ngũ chúc thọ Đại Ân phái tới, vội vàng tiến lên nghênh đón, thái độ vô cùng khách khí.

Trong đám người chức vị cao nhất cũng là trưởng thị vệ Triệu Vũ, hắn là tâm phúc Ân đế sau khi sống lại bồi dưỡng ra, đối với Ân đế rất trung tâm, tất nhiên đối với Việt Vương đối nghịch với Bệ Hạ mình có bất mãn. Bất quá, bất mãn là bất mãn, hắn lần này đại biểu cho Bệ Hạ mà tới, lễ tiết trên mặt là không thể thiếu.

"Sứ thần đại nhân chắc hắn chờ đã lâu rồi đi, thuyền của bọn ta nửa đường gặp trục trặc, vì vậy chậm trễ thời gian, mong Việt Vương thông cảm!" Triệu Vũ khách khí nói.

"Không dám không dám!" Sứ thần Việt Vương cuống quít đáp "Chư vị trên đường mệt nhọc, vẫn là để tại hạ dẫn đường, các vị thỉnh đi dịch quán nghỉ tạm, đợi sau khi ta bẩm báo Việt Vương lại tới chiêu đãi các vị."

"Thỉnh." Triệu Vũ ôm quyền hành lẽ, khách khí nói.

Sứ thần Việt Vương ở phía trước dẫn đường, thỉnh mọi người tới dịch quán Việt Vương, dàn xếp xong mọi người lại gọi vài thị nữ bưng lên nước trà điểm tâm, sau đó liền cáo từ rời đi.

Ân đế định đánh giá toà dịch quán này một chút, lúc nãy vừa mới bước vào liền cảm thấy toà dịch quán này rất lớn, bày biện và trang trí trong phòng cũng tương đối điệu thấp nội liễm, không hề có cảm giác xa hoa, ngược lại rất phù hợp với tính cách Tư Mã Dạ.

Trong phòng quá nhiều người, có cảm giác bí bách. Ân đế lặng lẽ kéo góc áo Tử Ngọc, ý bảo y ra ngoài với mình.

Thượng Quan Tử Ngọc hiểu ý, theo sau Ân đế ra ngoài, Bách Lý Hiên không yên tâm để hai người họ đơn độc rời đi liền giả vờ lớn tiếng nói với Liễu Tịch bên cạnh: "Huynh đệ, ta muốn ra ngoài dạo vài vòng, ngươi đi cùng ta đi, chỗ này không quen thuộc, ta một mình sợ đi lạc."

Những thị vệ khác nghe thấy lời hắn nói đều lớn tiếng cười to, cười hắn một đại nam nhân còn sợ đi lạc, thật sự buồn cười chết đi được.

Bách Lý Hiên cũng không để ý tới tiếng ồn của những người khác, vươn cánh tay ôm lấy vai Liễu Tịch, hai người như huynh đệ tốt, kề vai sát cánh cùng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Bách Lý Hiên liền kéo tay Liễu Tịch, nhanh chóng đi theo Ân đế hai người, nơi này là địa bàn của Tư Mã Dạ, 4 người bọn họ vẫn là cần cẩn thận một chút.

Ân đế thấy hai người bọn họ cũng theo ra, sửng sốt một chút liền lập tức hiểu rõ. Đợi Bách Lý Hiên hai người lại gần, Ân đế thấp giọng nói: "Đừng quá khẩn trương, coi mình là binh lính bình thường là được, nên làm cái gì thì làm cái đó, như thế mới không dễ lòi đuôi."

Bách Lý Hiên hơi gật đầu, hắn quả thực có chút quá mức cẩn thận.

Vì vậy, 4 người Ân đế liền giả trang binh lính bình thường, trêu chọc đùa nghịch đi dạo loang quanh ở hàng lang dịch quán, có người hầu dịch quán tới dò hỏi, bọn họ nói ở trong phòng buồn đến hoảng liền ra ngoài đi dạo

Người hầu nhìn bộ dạng 4 người, đều là dung mạo không sâu sắc, mặc y phục thị vệ, xem ra chính là 4 thị vệ bình thường mà thôi, cũng không có nghi ngờ, mặc cho bọn họ dạo chơi.

4 người vẫn luôn đi dọc theo hành lang, lúc sắp quẹo vào khúc cua hành lang, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng dường như đã từng quen biết, từ khúc cua hành lang bên kia đi qua, hắn nện bước rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền không nhìn thấy người.

Thượng Quan Tử Ngọc trí nhớ rất tốt, y nhỏ giọng nói: "Người kia không phải là sứ thân Lỗ Ninh quốc lần trước hiến sư tử cho Bệ Hạ à?" Xem hắn lén lén lút lút, chắc chắn không làm chuyện gì tốt!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp