Trọng Sinh Chi Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 56: Một trăm ngày


2 năm

trướctiếp

Sau khi Tần Phi Yến rời đi, Đế Hậu hai người liếc nhìn nhau, trong lòng nảy lên một trận cảm giác khác thường khó tả, Phi Yến nói muốn giúp Bệ Hạ loại trừ Tư Mã Dạ, đây là ý gì? Dù sao nàng chỉ là một nữ tử yếu nhược không biết võ công.

Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc bỗng dưng có một loại dự cảm không tốt, một ý niệm chợt loé rồi biến mất, nhanh tới mức y không cách nào nắm bắt, Thượng Quan Tử Ngọc không khỏi có chút lo lắng, chỉ có thể hi vọng Phi Yến đừng xằng bậy, Tư Mã Dạ không dễ đối phó tới như vậy.

Qua hai ngày nữa liền tới bách tuệ yến của tiểu Thái tử, cũng chính là "Một trăm ngày", Ân đế quyết định đợi sau một trăm ngày của tiểu Thái tử rồi hãng đi tới Việt quốc. Vào một trăm ngày, cũng chính là lễ sắc phong chính thức của tiểu Thái tử, nhất định phải tổ chức long trọng.

"Bệ Hạ, A Báo vẫn còn nhỏ như thế liền sắc phong nó làm Thái tử, liệu có phải không tốt hay không? Ta sợ nó sau này không gánh vác nổi trọng trách lớn như thế." Thượng Quan Tử Ngọc không phải không có lo lắng nói.

"Tử Ngọc là sợ Thái tử sau này lớn lên sẽ vô tài vô đức, không xứng làm Hoàng đế của Đại Ân ta?" Ân đế ôm tiểu Thái tử lên, cười hỏi y.

Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, y tuy rằng rất có tự tin vào con trai mình, nhưng cũng không dám đảm bảo bé sau này lớn lên sẽ có tiền đồ to lớn, thay vì để nó sau này làm một hoàng đế ngu ngốc vô năng, một Đại Ân Tử Minh tai hoạ, còn không bằng phong nó làm một vương gia nhàn tản tiêu dao tự tại.

"Yên tâm đi, Tử Ngọc, con trai của Trẫm và ngươi làm sao có thể sẽ kém được? Không chỉ không kém, còn sẽ càng tốt mới đúng. Nếu như thực sự không được, chúng ta liền sinh vài hoàng tử, tới lúc đó chọn ra một đứa thích hợp nhất, không phải được rồi à?" Ân đế một bộ dạng dự liệu trước, mặt không biểu tình.

Thượng Quan Tử Ngọc thật sự bị da mặt dày của hắn đánh bại, vừa tức vừa buồn cười, nhìn nhóc con non mềm trong lòng Ân đế, trong phút chốc cảm thấy làm sao càng xem lại càng thích, hài tử như này sau này lớn lên sẽ không kém tới mức đấy đi.

Ân đế muốn đi xử lí quốc sự liền đặt nhóc con vào lòng Thượng Quan Tử Ngọc, nhóc con rất có tinh thần, mở to đôi mắt nhìn phụ hoàng nó, dường như không quá nỡ để phụ hoàng rời đi.

Ân đế thò qua, hung hăng hôn mấy cái trên khuôn mặt thịt mum múp của bé, dỗ dành nói: "Tiểu Báo Tử phải ngoan, cha mang ngươi đi chơi, Phụ hoàng phải đi làm việc rồi, buổi tối lại quay về với ngươi và cha."

Nói xong, Ân đế lại hôn một cái lên gò má Thượng Quan Tử Ngọc mới lưu luyến không rời bước đi.

"Tiểu Báo Tử à, sau này con lớn lên nhất định phải tranh đua, cũng để cho Phụ hoàng con ít vất vả một chút." Làm vua một nước không dễ dàng, làm một quân vương anh minh đầy hứa hẹn lại càng không dễ, Thượng Quan Tử Ngọc chỉ hi vọng có thể phân ưu giải lao cho Bệ Hạ.

Tiểu Thái tử đương nhiên không nghe hiểu những lời cha bé nói, chỉ biết giơ tay nhỏ tiến gần mặt Thượng Quan Tử Ngọc cọ hai cái, thân thiết cười.

Thượng Quan Tử Ngọc nhẹ cười sờ sờ khuôn mặt beo béo của bé, không khỏi cảm thán, ngày trôi qua thật là nhanh, đảo mắt một cái, nhóc con đều sắp một trăm ngày rồi.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm bé tới giường nhỏ gian ngoài, nhét đồ chơi vào tay bé để bé tự chơi, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi cạnh bé đọc sách, thỉnh thoảng chú ý động tĩnh của bé, đừng để bị va chạm nơi nào.

Nhóc con lớn lên rất nhanh, đã có thể bò trên giường, đầu hơi hơi ngẩng lên, tay nhỏ beo béo cầm đồ chơi, vẻ mặt tò mò. Thượng Quan Tử Ngọc thấy bé tự mình chơi rất vui vẻ cũng không đi quản bé nữa, chuyên tâm đọc sách của mình.

Chờ y lật được vài trang, dư quang liếc thấy trong tay nhóc con trống không, đồ chơi rơi trên đất, nhóc con tìm không thấy đồ chơi liền ôm lấy nắm tay múp của mình cho vào trong miệng mút, còn bày ra bộ dạng trang nghiêm.

Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười cười, đặt sách trong tay sang một bên, nhặt đồ chơi trên đất lên, đặt ở trước mặt nhóc con. Lại lôi tay dính đầy nước bọt của bé ra khỏi miệng, dùng khăn lau sạch.

Nhóc con nhìn hai tay trắng mum múp của mình, năm ngón tay chụm lại, hai bàn tay đặt ở trước mặt mình nhìn nhìn, lật qua lật lại, lại thả tay ra, dường như không rõ đây là cái vật gì?

Thượng Quan Tử Ngọc ở bên cạnh nhìn dở khóc dở cười, nhóc con hình như coi tay mình là đồ chơi, còn chơi vô cùng vui vẻ.

Lục La bưng sữa tới "Hoàng Hậu, tiểu Thái tử nên uống sữa rồi."

Thượng Quan Tử Ngọc ôm tiểu bụ bẫm lại, đặt lên trên chân mình "Tiểu Báo Tử, tới uống sữa nào." Nói rồi, tiếp nhận bát trong tay Lục La, thấy nhóc con đã há miệng đợi y, giống như chim con gào khóc đòi ăn trong tổ chim.

Nhóc con khẩu vị rất tốt, một bát sữa rất nhanh liền thấy đáy, Thượng Quan Tử Ngọc đưa bát không cho Lục La, lấy khăn lau sữa dính bên miệng của nhóc con.

Tiểu Thái tử ăn no rồi liền lười động đậy, thân thể nho nhỏ rúc vào lồng ngực cha mình, ngáp vài cái liền rất nhanh ngủ say.

Thượng Quan Tử Ngọc buồn cười điểm điểm vào trán bé, bất đắc dĩ nói: "Ăn xong liền ngủ, sắp biến thành heo con rồi." Heo con một trăm ngày.

Lục La và Hồng Thường tiến lên thu dọn đồ vật, nghe thấy lời Hoàng Hậu nói đều không nhịn được cười nói: "Trẻ nhỏ đều như thế này, bọn nô tỳ nghe lão ma ma trong cung nói, Bệ Hạ lúc nhỏ có thể ăn một ngày 4, 5 bữa, xem Bệ Hạ chúng ta hiện giờ không phải ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái sao? Có thể ăn là chuyện tốt."

Thượng Quan Tử Ngọc nghe bọn họ nói tới chuyện hồi bé của Ân đế, nhịn không được nghĩ nghĩ, Bệ Hạ hồi nhỏ sẽ là bộ dạng gì, bất quá một ngày ăn 4,5 bữa cũng ăn quá được rồi đi.

Y nhịn không được cười cười, lòng nghĩ đợi Bệ Hạ quay về, y nhất định phải hỏi chút sự tình của Bệ Hạ khi nhỏ, nghĩ rằng Bệ Hạ hồi bé có lẽ là nhóc mập mạp đi, có thể ăn tới như thế!

Buổi tối lúc Đế Hậu hai người đi ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc liền nhịn không được hỏi ra, Ân đế cười cười, đè y xuống dưới thân hung hăng hôn một trận "Tử Ngọc dám nói Trẫm lúc nhỏ là nhóc mập mạp? Trẫm muốn phạt ngươi!"

"Nghe nói Bệ Hạ lúc nhỏ một ngày ăn 4,5 bữa, lẽ nào không có ăn thành nhóc mập mạp?" Thượng Quan Tử Ngọc thở dốc nói, y cũng không muốn tiểu Thái tử sau này lớn lên thành nhóc mập đâu.

Ân đế nhướn mày, cười nói: "Trẫm lúc nhỏ sức ăn quả thực rất lớn, mỗi ngày đều phải ăn 4,5 bữa, mỗi bữa ăn đều phải có thịt, nhưng Trẫm hồi bé rất bướng bỉnh, mỗi ngày trèo cây, lội suối, dắt ngựa rong ruổi, đánh nhau các thứ, Trẫm một khắc cũng không rảnh rỗi, hoạt bát yêu hoạt động như thế làm sao béo lên được?"

"Có điều" Ân đế lời vừa chuyển, cười tà nói: "Trẫm nếu như hồi bé không ăn như thế, làm sao lớn lên có thể cao lớn như này, nếu như Trẫm không đủ cường tráng, lại làm sao có thể ôm Tử Ngọc hửm?"

Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn hắn, người này làm sao nói mãi nói mãi lại không đứng đắn, mỗi lần đều thế này, không quản y nói gì, hắn đều có thể dẫn ngươi tới phương diện kia, khiến người xấu hổ không thôi.

Y đoạn thời gian này vẫn luôn chăm sóc tiểu Thái tử, Ân đế sợ y quá vất vả, nghĩ muốn y nghỉ ngơi cho tốt. Cũng không nháo y nữa, Đế Hậu hai người ôm nhau mà ngủ.

Yến tiệc một trăm ngày của tiểu Thái tử, Ân đế hạ lệnh dừng triều một ngày, buổi tối giờ Tuất bày tiệc ở chính điện chiêu đãi văn võ bá quan cùng một bộ phận hoàng thân quốc thích sống ở trong kinh thành, vai chính của buổi tiệc tối nay là tiểu Thái tử.

"Tiểu Báo Tử, con đừng động, cha đang vẽ tranh chân dung con."

Sau giờ Ngọ ở Vị Ương Cung, tiểu Thái tử đang nằm ngửa trên giường mềm, ôm lấy tay bản thân mình gặm đến hăng say. Thượng Quan Tử Ngọc dựa vào trước bàn, cầm bút vẽ tranh. Hôm nay là tiệc trăm ngày của nhóc con, một đời cũng chỉ có lần này, y muốn vẽ cho nhóc con một bức tranh kỷ niệm, đợi sau này bé lớn lên vẫn có thể lấy ra nhìn.

Nhưng nhóc con rất rõ ràng không muốn phối hợp với cha bé, một chốc nằm sấp trên giường, một chốc nằm nghiêng, một chốc lại biến thành tư thế nằm bò. Có thể là thấy nằm bò ở đó rất không thoải mái, nhóc con liều mạng lắc mông, định lật thân mình lại, mệt tới mức nằm thành hình chữ X ở đó.

Một phòng chúng nha hoàn đều nhìn chằm chằm bé, liều mạng nhịn cười, nhóc con này cũng quá nghịch đi, một khắc cũng không thành thật.

Thượng Quan Tử Ngọc rất là đau đầu nhìn con của y, nhóc con vẫn luôn cử động, y không có cách nào vẽ tranh. Không nghĩ tới qua một lúc, nhóc con bỗng dưng yên tĩnh lại, thân thể nho nhỏ nằm ở đó không động đậy.

Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc chợt lạnh, vội vàng đứng dậy ra xem bé, tới gần mới phát hiện nguyên lại nhóc con chơi mệt rồi, ngủ mất tiêu. Y mỉm cười vỗ vỗ mông con trai, lúc này ngược lại càng tiện cho y vẽ chân dung nhóc con.

Đợi y vẽ tranh xong, nhóc con cũng chưa tỉnh giấc, thật sự ngủ rất tốt. Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhìn tranh trước mặt, trên tranh là một bé con béo mum múp, xinh đẹp đang ngủ say, đầu ngón tay nhỏ ngắn ngủi đang đút vào trong miệng.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn một hồi lâu, tự mình vui vẻ, đây còn thật sự giống như một bức tranh Tết. Y đóng khung bức tranh xong để sang một bên, đợi Bệ Hạ về để hắn cũng xem dáng vẻ ngủ say của con hắn.

Lúc Ân đế trở về nhìn thấy bức tranh này, phút chốc cười sảng khoái, cười tới bụng đều đau. Thượng Quan Tử Ngọc thu tranh lại, ôm nhóc béo vừa mới ngủ dậy lên, nhét vào lòng Ân đế, nhìn thấy như thế này, phụ tử hai người quả thật giống nhau như khuôn đúc.

Ân đế cười ôm lấy con trai ra ngoài, qua nửa canh giờ nữa là đại điển sắc phong của tiểu Thái tử, nhóc con ngây ngô mờ mịt, bị phụ hoàng ôm ngồi lên long ỷ cao cao, nhìn thấy phía dưới nhiều người như thế, nhóc con có chút sợ hãi, chôn đầu vào lòng phụ hoàng bé, tay nhỏ nắm lấy y bào của Ân đế.

Cả lễ sắc phong, nhóc con đều an an tĩnh tĩnh không khóc, chỉ là sau khi lễ sắc phong kết thúc, chúng văn võ bá quan phía dưới quỳ xuống hô vạn tuế, âm thanh đinh tai nhức óc, nhóc con bị doạ sợ, bĩu môi một bộ dạng muốn khóc.

Thượng Quan Tử Ngọc bên cạnh cuống quít đón lấy bé, ôm vào trong lòng nhẹ giọng dỗ, tiểu Thái tử lại nín khóc mỉm cười, cái miệng nhỏ ướt át thân thiết cọ vài cái lên khuôn mặt tuấn mỹ của cha bé.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp