Claudia lập tức hạ quyết định: “Đúng vậy, cô là của ta, thế nên chắc chắn là cô không có gan nói ra đâu. Một khi đã thế, Rồng tàn bạo ta đây sẽ hạ mình một lần, cùng cô đến thành thị loài người nhìn xem.”
“Con người cứ vọng tưởng trở thành Kỵ sĩ cưỡi rồng mà không thèm nhìn lại xem ở trong mắt của rồng, mình là con kiến bự bao nhiêu. Thế nên Rồng ta hôm nay sẽ làm Kỵ sĩ cưỡi người. Ha, trở thành tọa kỵ cho ta là vinh hạnh của cô.” Gương mặt hãy còn chút phúng phính của nó hất lên, dường như đang nói ‘cô đang đợi gì nữa, còn không mau lại đây ôm ta?’
Ý cười của Công chúa càng đậm hơn. Đôi mắt, hàng mi mảnh mai của nàng giãn ra. Bờ môi hồng hào mềm mại hơn cả cánh hoa. Nàng chủ động vươn tay bế Claudia lên.
Claudia ở hình dạng con người đương nhiên không nặng như ở hình dạng rồng, nhưng vẫn nặng hơn vẻ ngoài rất nhiều. E là một người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc có thể bế nó lên dễ dàng như thế. Nhưng Công chúa trông có vẻ yếu đuối lại ôm lấy Claudia không chút khó khăn. Cả hai cùng nhau đi ra ngoài.
Nơi mà một người một rồng cư trú còn cách thành thị một khoảng. Vì lâu đài này được xây trên núi, mà hang động hai người cư ngụ lại nằm phía sau lâu đài.
Muốn vào thành thị thì đầu tiên phải xuống núi, sau đó là đi một quãng đường rất xa.
Mới đầu, Claudia nằm trong lòng Công chúa, sau lại vì bất tiện mà chuyển lên lưng lưng. Claudia gác cằm lên hõm vai Công chúa, cảm thấy không hài lòng vì tốc độ của con người.
Sau đó, trong sự chòng chành nhè nhẹ, nó ngủ mất.
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT