CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 4

Tác giả: Tô Tửu

Edit: Alex

_____________

Claudia thấp thỏm lén liếc mắt nhìn con người. Hình như Công chúa không hề phát hiện nó vừa làm gì, độ cong của nụ cười nơi khóe miệng nàng thậm chí còn chẳng mảy may thay đổi.

Claudia lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, song vẫn cảm thấy có một xíu xấu hổ, nên nó nói: “Để đó đi. Đồ mà cô dâng lên, ta sẽ nếm thử. Nhưng chưa được ta cho phép, sao cô có thể tùy tiện xông vào phòng ta được chứ? Lần này tha cho cô, nhớ sửa đấy.”

“Được.” Công chúa mỉm cười nói: “Rồng nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không. Nếu không hợp thì nhớ nói cho tôi.”

Sau đó Công chúa rời đi.

Claudia nhìn cái vòng hoa nằm trên mặt đất. Nó ném mạnh quá, vòng hoa hỏng mất rồi.

Rồng tàn bạo rất không vui. Nó nhìn chằm chằm cái vòng hoa mà thẫn thờ mất một lúc, cuối cùng quay đầu đi, vờ như mình không thấy gì cả.

Claudia nếm thử thịt nướng mà con người dâng lên, sau đó ngây ngẩn cả rồng. Vì sao lại ăn ngon hơn nó làm dữ vậy?

Cũng ngon hơn ba nó làm nhiều lắm!

Đương nhiên Claudia không biết, chúng nó thân là rồng, trời sinh tính tình tương đối cẩu thả. Tuy lúc nướng thịt cũng sẽ cho một ít gia vị nhưng hầu hết chỉ là những loại gia vị tự nhiên, tỷ như xát lên chút muối này kia.

Mà về phương diện ăn uống, sự nghiên cứu của con người thật ra vượt xa loài rồng. Cho dù chỉ sử dụng những nguyên liệu có sẵn tìm thấy nhưng vẫn phong phú hơn gia vị của tộc Rồng bọn họ rất nhiều.

Bất giác Claudia đã ăn sạch sẽ, còn không nhịn được mà thò đầu dòm ngó con người mình nuôi. Công chúa vẫn đang nướng thịt ở đó. Trên mặt những tảng thịt tươi rải đầy gia vị.

Bột ớt đỏ tươi, một chút muối ăn, lá hương thảo,...

Nàng đưa thịt vừa nướng xong cho Claudia: “Muốn ăn nữa không?”

Claudia hơi mất tự nhiên một xíu, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại. Đây là Công chúa nó bắt về, cũng là con người mà nó nuôi, dâng cống chẳng phải là chuyện quá ư bình thường hay sao?!

Vì thế, Claudia sung sướng nhận lấy thịt bắt đầu gặm, vừa gặm còn vừa hỏi: “Sao cô tìm được nhiều gia vị hiếm có, lạ lùng thế?”

“Vừa tồi tôi tìm quanh hang động.” Con người cười nói: “Tôi còn tưởng Rồng không quen ăn ớt cay cơ đấy.”

Claudia là một con rồng tàn bạo thưởng phạt rõ ràng: “Con người, cô làm tốt lắm. Ta rất thích thứ mà cô dâng lên. Vậy nên cô có muốn thứ gì không? Ta có thể thưởng cho cô.”

“Vậy tôi ngủ ở bên trong có được không?” Con người khẩn khoản hỏi: “Ngủ gần Rồng thì tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn.”

Theo bản năng, Claudia muốn từ chối. Nhưng sau đó, nó lại nghĩ đây là lần đầu tiên nó khen thưởng cho con người, nếu cứ thế mà từ chối thì có vẻ mình không được oai phong, sáng suốt lắm. Hơn nữa, con người thật sự rất yếu ớt, đặc biệt là cô gái mảnh mai thế này. Khoan hẵng nói đến cọp hay sư tử, không chừng chỉ một con chó hoang thôi cũng có thể cắn chết nàng ta rồi.

Với cả...

Nàng ta vừa nói gì ấy nhỉ? Cảm giác an toàn đúng không?

Claudia ngẩng đầu, mang theo một chút kiêu hãnh. Ha, nếu ngay cả một con rồng vĩ đại cũng không thể bảo vệ một người, thế thì người này sẽ chẳng thể nào an toàn tuyệt đối được.

“Được rồi. Nếu cô đã khát khao đến thế thì đại nhân ta đây sẽ thỏa mãn cô.” Claudia dùng bên móng không bận cầm thịt vỗ vỗ mặt đất: “Nhưng cô phải nướng thêm thịt dâng lên cho đại nhân ta mới được.”

Vì thế, một ngày sau khi bắt Công chúa về, hai đứa sống chung (không phải).

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play