“Tới rồi.” Giọng Công chúa nghe nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, cứ khiến người ta liên tưởng đến một đóa hoa mảnh mai, yếu ớt.
Vừa nghe đã tới, Claudia lập tức hưng phấn hẳn lên. Vốn đang nằm ườn trên lưng Công chúa, nửa người trên của nó bật dậy trong nháy mắt. Điều đó khiến người cõng nó phải gồng sức rất nhiều, nhưng hiển nhiên quý cô Rồng không bận tâm nhiều như thế. Ở trên lưng Công chúa, nó ngó trái ngó phải, hoàn toàn bị thế giới loài người thu hút.
Đừng quên, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Claudia rời khỏi Đảo Rồng.
Thật ra Đảo Rồng rất lớn, dù sao cũng có rất nhiều rồng sinh sống trên đó, còn lớn hơn quốc gia nào đó của loài người, nhưng trên Đảo Rồng không có con người.
Rồng có thể chung sống với rất nhiều sinh vật nhỏ yếu. Trên Đảo Rồng có đủ loại động vật nhỏ, nhưng lại không có con người. Bởi vì con người quá giảo hoạt. Cũng như rồng, bọn họ thích vàng bạc, châu báu, thích những thứ sáng lấp lánh.
Đối với rồng mà nói thì chúng không muốn loài sinh vật có cùng sở thích với mình sinh sống gần đó, đặc biệt là loài người giảo hoạt. Thế nên trước giờ Claudia chưa từng gặp con người, lại càng chưa thấy qua thành thị của loài người.
Thì ra thành thị của loài người lại phồn hoa đến thế?
Claudia vui sướng như một đứa trẻ. Rõ ràng mục đích của hai người là hương liệu, là gia vị nhưng cuối cùng lại mua về một đống những thứ linh tinh.
Để rồng trả tiền mua đồ là một chuyện hết sức bực bội, nhưng tạm thời Claudia không muốn bại lộ thân phận, thế nên đành phải nhịn nhục móc đồng vàng ra mua những món đồ mà nó nhìn trúng.