“Chú hai, A Đào, hai người đến rồi.” Chị dâu tên là Chu Mai Phương, sau khi kết hôn hai người ở lại phòng nhỏ trong phân xưởng, rất ít khi về quê.

Cô ấy biết rõ thân thế của Lâm Đào nhưng bởi vì không về quê thường xuyên, hàng ngày cũng không giao lưu gì với Lâm Đào nên cô ấy cũng không có ác ý gì với Lâm Đào.

Nhà bác cả với nhà bác hai bất hòa là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến cô ấy.

Cô ấy là cháu dâu, chỉ cần hoàn thành nghĩa vụ của bản thân làm tròn bổn phận là được rồi.

“Chuyện đó A Tuệ đã nói với chị rồi, đi, chị dâu dẫn em vào.” Chu Mai Phương vẫy tay với Lâm Đào.

Không phải vô cùng thân thiết nhưng có thể xem là khá tốt rồi.

Lúc Chu Mai Phương nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Đào.

Chiếc váy dài lệch eo khoe ra vòng eo thon thả của Lâm Đào, chiếc váy kiểu dáng bình thường mặc lên người Lâm Đào lại tăng lên vài phần xinh đẹp. Làn da cô trắng mịn không hề giống với cô gái ở nông thôn, hàng mi cong vút, lúc cười rộ lên khóe miệng còn lộ ra má lúm đồng tiền.

Cô gái như vậy, cười lên vô cùng xinh đẹp.

Chỉ cần mỉm cười đã câu mất linh hồn nhỏ bé của người khác.

Chu Mai Phương thầm nghĩ, chờ lát nữa Lâm Đào đi vào, đôi mắt của đám người thanh niên trong xưởng sẽ trợn ngược lên hết.

Ấn tượng của Lâm Đào về người chị dâu này không tệ, cô cười với Chu Mai Phương, quay đầu lại nói với Lâm Thường Hải: “Không ấy ba về trước đi, xong việc con tự về nhà là được.”

Lâm Thường Hải xua tay: “Không sao, con đừng lo cho ba.”

Chu Mai Phương dắt Lâm Đào đi đến cửa, nói với người kiểm tra giấy phép vài câu, người nọ lập tức cho Lâm Đào đi vào.

Chu Mai Phương dặn dò cô: “Buổi vũ hội giao lưu hữu nghị ngày hôm nay được tổ chức chủ yếu là dành cho đám người độc thân trong xưởng. Trừ một số người lãnh đạo, còn lại đều chưa kết hôn, chị kết hôn rồi nên không đi vào. Lát nữa em cứ đi theo mọi người, đừng căng thẳng quá. Cứ xem như đi dạo chơi, làm quen vài người bạn mới là được.”

Lâm Đào gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn chị dâu.”

Chu Mai Phương cười cười, xua tay nói: “Đều là người nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn.” Nói xong liền quay người rời đi.

Lâm Đào ở lại, đi theo những cô nàng công nhân trang điểm cầu kỳ đến cánh cửa ở phía đông, chỗ đó là nơi tổ chức vũ hội.

Tuy đây là lần đầu Lâm Đào đến xưởng cơ khí và cũng là lần đầu cô tham gia loại vũ hội này nhưng trong lòng Lâm Đào không hề hồi hộp. Cô mang trong mình nửa dòng máu của Miêu tộc, biết nhảy vũ điệu của Miêu tộc, cô nghĩ cái vũ hội gì đó cũng chẳng có gì ghê gớm.

Nhưng khi bước vào sảnh lớn, cô có chút ngạc nhiên.

Trong sảnh lớn bật nhạc, nam nữ đi thành từng cặp, nhảy điệu nhảy mà cô chưa từng thấy.

Sau khi bước vào, Lâm Đào chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xem người ta nhảy.

Trong mắt cô tràn đầy sự tò mò, đôi mắt trong suốt nhìn vào trong sảnh lớn, một đôi nam nữ ‘ôm nhau’, tay cô gái đặt lên vai chàng trai, tay chàng trai lại đặt ở eo cô gái.

Lâm Đào khoa tay múa chân bắt chước động tác của bọn họ, cô giật mình với điệu nhảy có chút ‘phóng khoáng’ này.

Cô không quen ai ở chỗ này, lát nữa cô phải cùng người cô không quen nhảy điệu nhảy đó? Thế có phải quá thân mật hay không?

Suy cho cùng, Lâm Đào vẫn chỉ là cô gái nông thôn mười chín tuổi chưa trải sự đời, chưa từng yêu đương càng đừng nhắc đến nắm tay. Vậy nên, lần đầu tiên nhìn thấy người khác khiêu vũ, cô tò mò cũng là chuyện bình thường.

Cô nghiêm túc xem mọi người khiêu vũ, không phát hiện được, sau khi cô bước vào đã thu hút ánh mắt của mấy người đi cùng.

Những người chăm chú nhìn cô có nam có nữ, trong đó có người thắc mắc cô là người ở bộ phận nào, vì sao trước đây chưa từng gặp?

“Ai ui, các người có biết cô gái mặc váy xanh kia là ai không? Trông thật ngoan.”(App truyện TYT)

“Sao không có ai mời cô ấy khiêu vũ thế? Các người không lên là tôi lên đó.”

“Là người trong xưởng chúng ta à? Sao trước giờ tôi chưa gặp qua?”

“Chắc không phải đâu, người đẹp như vậy nếu ở trong xưởng sao có thể chưa từng nghe nói tới được. Có khi nào là mấy đứa sinh viên từ thành phố đến, mới được điều đến xưởng chúng ta hay không? Ban tuyên truyền bên đó á.”

“Không phải đâu, cô ấy không phải người trong xưởng chúng ta đâu. Lúc nãy tôi thấy Chu Mai Phương dẫn cô ấy vào nói là người thân của cô ấy, muốn tìm một đối tượng trong vũ hội này.”

“Không phải người trong xưởng à...”

Sau khi nghe xong, mấy anh chàng công nhân có ý định tiến lên mời cô khiêu vũ lại có chút lưỡng lự. Nếu không phải là người trong xưởng vậy thì phải xem xét đã.

Nhưng mà, cô lớn lên rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, gương mặt thanh thuần đáng yêu, có thể thấy rõ cô không hề trang điểm nhưng lại dễ dàng lấn áp mấy cô công nhân trang điểm tỉ mỉ.

Trong lúc mấy anh công nhân còn đang cân nhắc thì một anh chàng mang kính đen, vẻ ngoài nhã nhặn đi về phía Lâm Đào.

Anh chàng đó còn chưa đến gần Lâm Đào đã bị người khác vỗ vai giữ lại.

Triệu Dược Tiến cà lơ phất phơ nhìn anh chàng, nói: “Người anh em, cô ấy là bạn nhảy tôi nhìn trúng, ai cũng không được phép tranh với tôi.”

Áo sơ mi hắn đang mặc là do mẹ hắn may, hắn lại không chịu mặc tử tế, cố tình cởi ra vài cúc, trông giống mấy tên du côn lêu lổng.

Mẹ hắn ép hắn mặc cái áo này, lúc ra khỏi cửa hắn còn hùng hùng hổ hổ tuyên bố không đến vũ hội, nguyên văn của hắn là: “Mấy đứa công nhân trong cái xưởng này không có ai đẹp cả, con đi cũng như không thôi.”

Hắn cùng mấy người anh em đi phòng chiếu xem phim người lớn nhưng lại đúng lúc phòng chiếu đang sửa, không thể xem phim, nếu không thì có cho tiền hắn cũng không thèm đến đây.

Đến khi nhìn thấy Lâm Đào ở trong góc, hắn liền cảm thấy hôm nay đến đây là đúng đắn.

Anh chàng kia chau mày, hất bàn tay Triệu Dược Tiến ra. Anh ta và cái tên chơi bời lêu lổng Triệu Dược Tiến không phải cùng một loại người, còn không thân thiết đến mức có thể xưng anh gọi em.

Chẳng qua, anh ta biết Triệu Dược Tiến là con trai của phó xưởng trưởng.

Nếu Triệu Dược Tiến không có thân phận này, hắn sẽ không dám ngang tàng như thế.

Anh ta nhìn trúng cô gái xinh đẹp trắng nõn kia, muốn mời cô cùng khiêu vũ nhưng Triệu Dược Tiến là người anh ta không thể chọc vào.

Anh ta chỉ là một thằng nghèo rách mồng tơi, trong nhà sinh ra mấy người chị rồi mới sinh được anh ta, đập nồi bán sắt cho anh ta ăn học. Vất vả lắm mới được vào làm trong xưởng cơ khí lớn nhất trong trấn, có thể lãnh lương gửi về giúp đỡ người nhà. Anh ta không thể mất công việc này.

Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn qua cô gái đang yên tĩnh ngồi trong góc rồi quay người mời cô gái khác khiêu vũ.

Triệu Dược Tiến hất cằm, hùng hổ khí phách, hiên ngang hướng về phía Lâm Đào.

Khi nãy đám công nhân nói chuyện hắn đều nghe thấy hết, cũng biết được mục đích đến đây của Lâm Đào.

Muốn tìm đối tượng có điều kiện tốt? Trong xưởng này ai có điều kiện hơn hắn?

Triệu Dược Tiến quyết tâm phải có được cô: “Người đẹp, anh có thể mời em khiêu vũ cùng anh không?”

Lâm Đào đang chuyên chú xem mọi người khiêu vũ, đột nhiên có người sáp tới làm cô giật mình.

Nhìn thấy người tới mặc áo sơ mi không chỉnh tề. Vẻ mặt, thái độ cà lơ phất phơ. Để lại cho cô ấn tượng xấu.

Cô mím môi, lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi không biết khiêu vũ.”

Triệu Dược Tiến lớn như vậy lần đầu bị người khác từ chối, thầm nghĩ chắc cô không biết thân phận của mình mới giả vờ thanh cao, nên chủ động nói ra thân phận: “Không biết cũng không sao, em đến đây không phải chỉ vì khiêu vũ nhỉ? Không phải muốn tìm đối tượng có điều kiện tốt sao? Anh là Triệu Dược Tiến, em có thể hỏi bất kì ai ở đây rồi sẽ biết anh là ai. Trong xưởng cơ khí này, điều kiện của anh là tốt nhất.”

Hắn ta là Triệu Dược Tiến?

Vẻ mặt Lâm Đào càng trở nên khó coi.

Không nghĩ tới, cái người mỗi ngày Lâm Tuệ treo bên miệng – Triệu Dược Tiến trong truyền thuyết lại là một tên du côn lêu lổng.

Đúng là Lâm Đào muốn xem thử thông qua buổi vũ hội này có thể tìm được một đối tượng tốt không. Nhưng cái tốt mà cô muốn không phải trong nhà có quyền, có tiền mới là tốt.

Điều kiện tốt mà cô muốn là đối phương phải học cao hiểu rộng và cư xử phải phép, phù hợp với cô, có chung chủ đề nói chuyện với cô.

Cô chọn đến buổi tiệc này là vì cảm thấy đây là nhà xưởng lớn nhất trấn, nhân tài trong trấn đều tụ họp ở đây nên mới đến xem thử.

Biết đâu cô may mắn gặp được người mình thích thì sao?

Nhưng nếu như người trong xưởng này đều giống như Triệu Dược Tiến thì có lẽ cô đã nghĩ sai rồi, cô không nên đến đây.

“Thật ngại quá, hình như anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không có hứng thú với anh.” Lâm Đào bình tĩnh như nước, từ trên ghế đứng dậy, dự định rời khỏi đây.

Nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Triệu Dược Tiến thẹn quá hóa giận túm lấy tay cô.

Triệu Dược Tiến còn cho là Lâm Đào đang giả bộ thanh cao, cái kịch bản dục cự còn nghênh(*) hắn có lạ gì. Nhưng Lâm Đào lại nhiều lần rượu mời không uống muốn uống rượu phạt vậy thì không còn thú vị nữa.

(*) Thích mà còn giả vở.

Hắn cười lạnh: “Cô gái nhỏ, giả vờ thanh cao, từ chối một lần là được rồi. Cứ lặp đi lặp lại thì nhàm chán lắm.”

Lâm Đào không tưởng tượng nổi Triệu Dược Tiến lại to gan như vậy, dám ở trước mặt mọi người túm tay cô, không cho cô đi, lại còn nói ra những lời đáng khinh như vậy.

Gương mặt cô trắng bệch, mím chặt môi muốn thoát khỏi cánh tay đang túm lấy cô: “Anh buông tôi ra.”

Cùng lúc đó ở cửa sổ lầu hai, có hai người đàn ông đang trò chuyện.

Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Thành Hề, cháu cũng thật là, dì Trương của cháu muốn làm mai cháu gái cho cháu. Dù cháu không thích thì ít nhất cũng phải đi gặp người ta chứ. Dì Trương của cháu cáo trạng với chú, cháu gái người ta đợi cháu ở quán cà phê mấy tiếng đồng hồ.” - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Lý Thành Hề nhàn nhạt cười: “Bà ta cáo trạng trước mặt ba cháu chưa đủ, còn tìm đến chú nơi này. Cháu chưa từng đồng ý chuyện đó, do bà ta tự làm chủ thôi.”

Dì Trương mà người đàn ông nhắc đến là mẹ kế của Lý Thành Hề, chỉ là Lý Thành Hề chưa từng gọi bà ta là mẹ.

Lần trước đúng lúc Lý Thành Hề quay về Thượng Hải bàn bạc công việc, bà ta liền muốn giới thiệu cháu gái của mình cho Lý Thành Hề, bị anh từ chối. Bà ta ngược lại ỷ vào việc vừa mới gả cho ba anh đã sinh được đứa con trai, liền tự cho mình có quyền quản mọi chuyện trong nhà quản đến trên đầu anh, trực tiếp quyết định địa điểm gặp mặt.

Bà ta làm việc nhanh gọn dứt khoát, Lý Thành Hề còn dứt khoát hơn. Ngay hôm đó mua vé xe đi đến Tương Thành.

Anh đến Tương Thành chủ yếu vì muốn đi thăm mấy chiến hữu cũ của ba, chú Giang là một trong số đó.

Chú Giang xuất ngũ sớm, sau này vào làm việc trong xưởng cơ khí, bây giờ đã đứng đầu một xưởng rồi.

Chú Giang biết rõ nhà họ Lý cũng hiểu rõ tính cách của Lý Thành Hề, cười cười đổi chủ đề: “Năm nay cháu đã hai bảy hai tám tuổi rồi nhỉ? Cũng nên cưới vợ đi. Lúc bằng tuổi cháu, con trai chú đã biết đi mua nước tương rồi.”

Lý Thành Hề không phải không muốn kết hôn chẳng qua vẫn chưa gặp được người thích hợp.

Anh không muốn bị chú Giang thúc giục vấn đề kết hôn, đang muốn đổi chủ đề đánh trống lảng thì nhìn thấy tràng cảnh dưới lầu.

Nhìn thấy dáng vẻ cô gái muốn rời khỏi lại bị người mặc áo sơ mi chặn lại không cho đi.

Mặt mày cô gái đều đỏ lên, không hề yếu thế mà mím môi nhìn thẳng vào người đàn ông, hình như muốn hắn ta buông tay.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy nhưng không ai dám ra mặt thay cô.

Lý Thành Hề nói: “Chú Giang, nhân phẩm đám công nhân ở chỗ chú chắc phải xem xét lại rồi.”

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: “Ngỗng cái và ngỗng đực sắp gặp nhau rồi.”

App TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play