Giang Hoành vừa mới quay đầu nhìn xuống phía dưới, tức khắc liền cảm thấy to đầu: “Đây là Triệu Dược Tiến, đứa con trai độc nhất vô nhị của lão Triệu, là con trai của phó trưởng xưởng cơ khí này của chúng ta đấy nha, chỉ có điều là chúng ta cũng không nên quá thân thiết với nó đâu. Nó y như 1 đứa trẻ con mới lớn vậy á, giống như một tiểu bảo bối hay cái gì đó đại loại như vậy cần được bảo tồn và chăm sóc chu đáo 24/24 ấy, cháu có hiểu không? Và bởi vì nó lớn lên trở thành 1 tên du thủ du thực (*) như vậy, cho nên ngày bình thường cũng liền gây cho chú không ít chuyện phiền phức.”
(*): “Du thủ du thực” có nghĩa là chỉ những kẻ thường xuyên hay đi chơi bời lêu lổng, và không có nghề nghiệp ổn định.
Nói xong, ông ngay lập tức đứng lên và đi xuống dưới lầu.
Lý Thành Hề cũng bình tĩnh đi theo ở phía sau.
Khi hai người bước đến, Triệu Dược Tiến lúc này vẫn còn đang gắt gao túm chặt lấy cổ tay của Lâm Đào, dù ai có nói thế nào thì cũng nhất quyết không chịu buông ra, trong miệng còn thốt ra những lời nói ẩu nói tả(nói năng bừa bãi, lảm nhảm, không nghiêm chỉnh):” Em đây là đang muốn làm cao với tôi hay sao? Trước khi tôi bắt đầu hoàn toàn tức giận như bây giờ, thì tôi đã ở trước mặt của em và trải sẵn cho em một cái bậc thang để em có thể đi xuống dưới rồi, vậy mà em lại vẫn không thích. Tôi khuyên em đừng nên rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.”
Lâm Đào nghe xong, máu nóng ở trong người ngay lập tức được đun sôi sùng sục, cô đây chính là đã bị gặp phải một tên lưu manh vô lại rồi, cô rõ ràng là đã nói rõ với hắn ta là cô không hề thích hắn ta, và càng không hề nghĩ đến việc bản thân sẽ phải khiêu vũ cùng với hắn ta.
Nhưng tên Triệu Dược Tiến kia lại giống như là nghe không hiểu tiếng người vậy, cứ khăng khăng nhận định chắc chắn là cô chỉ đang giả vờ làm bộ làm tịch (lên mặt làm cao với người khác, từ chối một điều gì đó mà dù trong lòng thực sự rất thích) mà thôi, chứ thật ra ở trong lòng của cô vô cùng thích hắn ta, hơn thế nữa, cô nhất định là còn muốn cùng với hắn ta có một hẹn hò thật lãng mạn ấy chứ.
Mà công nhận là phải nói rằng thật sự chuyện này rất là kỳ quái đó, một người vô cùng bình thường như thế này tại sao lại có thể sở hữu một sự tự tin đến mức ngang ngược được như vậy chứ, rốt cuộc là ai đã cho hắn ta cái loại dũng khí điên loạn này vậy?
Trong đoạn thời gian ngắn bọn họ giằng co với nhau tại đây, xung quanh khẳng định là sẽ có một vài người chú ý đến động tĩnh ở phía bên này, nhưng cuối cùng thì lại không có bất kỳ một người nào đứng ra giúp cô giải vây.
Xem ra bọn họ là đang cảm thấy ái ngại với thân phận của tên Triệu Dược Tiến này, cho nên mới không dám vô duyên vô cớ mà đi đắc tội không cần thiết với tên này.
Nếu như đã không thể dựa dẫm vào người khác được, vậy thì cô chỉ còn có thể tự dựa vào khả năng của chính bản thân mình mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lâm Đào liền không thèm đến xỉa gì đến thân phận của Triệu Dược Tiến nữa, cũng không muốn nói nhiều lời với hắn ta. Cô trực tiếp đá một phát thật đau vào thứ đang nằm giữa 2 chân của hắn ta.
Triệu Dược Tiến “A” lên một tiếng rõ to, ngay sau đó đã buông lỏng cánh tay của Lâm Đào ra, lấy hai tay che phần thân vừa mới bị đá lại, sắc mặt của hắn ta lúc đầu từ vàng chuyển sang hồng, sau vài giây thì lại chuyển sang trắng bệch, toàn bộ quá trình biến hoá biểu cảm lúc ấy của hắn ta vô cùng phong phú và hài hước, vô cùng đáng xem.
Tuy rằng hắn ta đã đau đớn đến mức mồ hôi mồ kê đều chảy ra nhễ nhại, nhưng vẫn còn không quên nhe răng ra, trợn mắt lườm Lâm Đào buông lời cảnh cáo hung ác: “Một kẻ như cô mà cũng dám đánh tôi hay sao, cô có biết tôi là ai hay không vậy? Tôi nói cho cô biết… Tôi…”
Lời còn chưa kịp nói xong, Giang Hoành đã lên tiếng cắt ngang lời hắn ta, nói:” Được rồi Tiểu Triệu, cậu làm loạn đủ rồi đấy. Ba mẹ của cậu đưa cậu tới chỗ này chắc chắn là sẽ không muốn bị cậu làm cho phải mất mặt đâu.”
Nói xong ông lại quay sang mấy người công nhân trẻ tuổi đang đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh, vẫy vẫy tay với bọn họ rồi nói: ”Đừng chỉ mãi đứng ngây ra đó để mà nhìn nữa, mau mau tới đây rồi mang Tiểu Triệu đi đến phòng y tế để kiểm tra qua một lượt xem xem có vấn đề gì hay không đi.”
Người thanh niên mà trước đây bị Triệu Dược Tiến gọi là huynh đệ bỗng dưng được điểm đến tên, đành phải tâm không cam lòng không chịu mà miễn cưỡng cùng với một người công nhân khác đỡ lấy Triệu Dược Tiến, đưa hắn ta đi tới phòng y tế.
Khi đó, người thanh niên kia còn cố ý đi rất nhanh, tốc độ đã gần bằng với chạy bộ, khiến cho Triệu Dược Tiến lại một lần nữa nhảy dựng lên, lớn tiếng quát tháo: “Đi chậm một chút, đi chậm một chút cái tên này!! Ai ya, chết tiệt thật mà!! Đau chết tôi rồi.”
Mấy người đứng vây ở bên ngoài xem náo nhiệt thấy một cảnh này cũng không nhịn được mà cảm thấy cực kỳ buồn cười, muốn cười nhưng lại e ngại xưởng trưởng vẫn còn đang ở đó, cho nên bọn họ cũng không có một ai dám cười nữa.
Sắc mặt của Giang Hoành thật ra cũng có chút trắng bệch, hiển nhiên là ông cũng đã bị chuyện hồi nãy dọa cho một phen rồi, ông đảo mắt nhìn thoáng qua Lâm Đào, cảm thấy cô gái này rất lạ mắt, không biết là người làm ở bộ phận nào.
Nhưng ông cũng không quá để tâm đến, quay sang nói với Lý Thành Hề bên cạnh hai câu, liền đuổi kịp đám người Triệu Dược Tiến.
Không đuổi kịp thì có thể làm gì khác bây giờ? Bị nhân viên của chính mình đụng phải, tốt xấu gì cũng là quý tử của lão Triệu kia, cho nên dù không ưa tên Triệu Dược Tiến đó thì ông vẫn phải đành chạy tới hỏi thăm tình hình xem sao. Hơn nữa cô gái nhỏ kia còn đá đến chỗ quan trọng nhất và mềm yếu nhất của mỗi thằng đàn ông, thì nhất định còn phải xem xem việc đá vào hạ bộ một cước như lúc nãy của cô gái có làm cho tên công tử bột kia bị liệt hay bị tàn thật hay không? Ngộ nhỡ trên kia bị đá đến mức tuyệt hậu (mất đường con cháu về sau) luôn rồi thì sao?
Lý Thành Hề không đi theo mà vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở trên người của Lâm Đào, nhìn cô một hồi thật lâu.
Trong lòng anh thầm nghĩ cô gái này nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng không ngờ lá gan lại lớn đến như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú và biến thái của hắn ta, cô không những không có khiếp đảm, mà ngược lại rất thẳng sống lưng, cú đá một chân vào hắn ta lúc nãy rất chắc và tàn nhẫn, nói chung là không hề nhẹ một chút nào.
Lâm Đào thấy Giang Hoành đi rồi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại cảm thấy được có một cậu trai trẻ khác đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi lại có chút hồi hộp lên.
Không biết là vừa rồi xưởng trưởng Giang đã nói với anh ta cái gì? Là nói chuyện của cô sao?
Nhưng cô cũng suy nghĩ kĩ rồi, việc này nói toạc ra, thì chính là do cái tên Triệu Dược Tiến kia không đúng trước. Là Triệu Dược Tiến động tay động chân với cô trước, cô làm như vậy vốn dĩ cũng chỉ là đang phòng vệ chính đáng thôi mà.
Ngoại trừ nếu đó là quốc doanh trưởng (những người có chức vụ cao hơn hoặc những người làm việc cho nhà nước), một người có chức vụ cao đến như vậy đến đây để giảng giải đạo lí cho cô thì cô mới nghe lọt tai, chứ còn những người kia cô căn bản là không hề cảm thấy sợ hãi.
Triệu Dược Tiến dám giở trò lưu manh như vậy ở trước mặt đám đông, mọi người tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ bọn họ còn không dám thừa nhận nữa hay sao?
Lâm Đào hít một hơi thật sâu, căng thẳng mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Thành Hề, môi mỏng mím chặt, nói: ”Anh muốn nói cái gì thì nói luôn đi, nhưng nhớ trước tiên là các anh phải làm cho rõ ràng chuyện này trước, là tên Triệu Dược Tiến kia dở trò lưu manh với tôi trước. Tôi đã nói là tôi sẽ không khiêu vũ, và cũng không muốn khiêu vũ cùng với hắn ta, nhưng hắn ta lại không chịu nghe mà vẫn luôn bôi nhọ thanh danh của tôi, nói tôi giả tạo, thích làm cao, rõ ràng là rất muốn mà còn bày đặt làm giá, hơn nữa tên đó lại còn mơ mộng ảo tưởng rằng tôi thích hắn ta. Còn nữa, cũng là do hắn ta đụng tới tôi trước cho nên tôi mới động thủ ngược lại.”
Lâm Đào giơ cái tay vừa bị Triệu Dược Tiến túm chặt lên, trên đó vừa đỏ ửng cả một mảng lớn vừa có dấu ngón tay rõ ràng. - Đọc trên app TYT tytnovel.com
Cô đứng thẳng người lên, nói dõng dạc :“Không tin anh có thể đi hỏi, mọi người trong đại sảnh ở đây ai cũng đều nhìn thấy vụ việc này hết. Tôi biết, tôi khi nãy đá có hơi dùng sức quá đà, cho nên nhiều nhất cũng chỉ là tôi chấp nhận chi trả một ít số tiền thuốc men, chứ còn các điều kiện khác tôi tuyệt đối là sẽ không làm, còn nếu các người muốn ỷ vào cái nhà máy này để gây khó dễ cho tôi, thì tôi sẽ ngay lập tức đi báo nguy.”
Lý Thành Hề im lặng mà nghe xong những lời này.
Nhìn thấy đôi tay của Lâm Đào bởi vì quá khẩn trương và lo lắng mà có hơi hơi nắm thành quyền lại.
Ngày thường anh rất ít khi nói cười, nhưng với tình huống bây giờ lại nhịn không được mà bật cười một cái, có ý giải thích với cô, nói: ”Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không muốn ỷ vào bản thân có chức vụ lớn ở trong nhà máy này để gây khó dễ cho cô, vừa rồi xưởng trưởng Giang có nói với tôi rằng, tuy ngoài mặt thì cô vô cùng mạnh mẽ và cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng dù sao thì cô cũng là con gái chân yếu tay mềm nên chắc hẳn đối với chuyện hồi nãy trong vô thức cũng sẽ nảy sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, nên muốn để tôi đưa cô về nhà cho an toàn.”
Chỉ đơn giản là như vậy thôi sao?
Lâm Đào ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Lý Thành Hề một cái.
Cô còn tưởng rằng anh ta cố ý ở lại là để tìm cô tính sổ chuyện này nữa cơ……..
Nhưng mà, thoạt nhìn thì người con trai ở trước mặt này so với việc tên Triệu Dược Tiến kia làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ít nhất là trang phục trên người anh khá chỉnh tề, chiếc áo sơ mi đơn giản được phối kèm với chiếc quần màu xanh lục, cúc áo cũng đều cài kín lên đến tận cổ.Tóc tai cũng không loạn xạ như tên Triệu lưu manh kia, thoạt nhìn cực kỳ giống với một người thư sinh nho nhã.
Không biết như thế nào, nhưng dường như trên người anh còn có cả vài phần chính khí.
Với loại chính khí khác người này, đã thành công làm cho Lâm Đào nguyện ý tin tưởng lời anh nói.
Cô lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm một hơi, trải qua chuyện như vậy, Lâm Đào chỉ có duy nhất một ý nghĩ là muốn sớm rời khỏi cái nơi này mà thôi.
Nhưng vẫn cự tuyệt, nói: “Không cần, tôi có thể tự mình về được.”
Lý Thành Hề ngay lập tức phản bác: ”Không có việc gì đâu, tôi cũng vừa đúng lúc đang muốn đi về.”
Anh đã nói như vậy rồi, thì Lâm Đào cũng không nói cái gì nữa, cố gắng bước đi hai bước, vẫn còn may là chân cô không có nhũn ra hay tê bì vì căng thẳng, không đến mức làm cho cô phải mất mặt.
Muốn nói cô không sợ là giả, nhưng cô tin vào công lý, đúng chính là đúng, và sai chính là sai, trước nay chưa từng có ngoại lệ. Và chính bởi vì cô không sai cho nên cô mới giằng co với người khác.
Lý Thành Hề đã đem toàn bộ những biểu hiện biến hóa từ nãy đến giờ của Lâm Đào thu vào trong đáy mắt, anh ở trong quân đội tính ra thì cũng được bảy tám năm, làm đoàn trưởng cũng dẫn dắt không ít binh lính mới và cũ, đối với kiểu quan sát biểu cảm để nhìn rõ lòng người này không thể nói là không thành thạo được.
Cô gái nhỏ này rõ ràng là vô cùng sợ hãi, nhưng lại có gan giằng co với người ta, anh thực chất còn cảm thấy rất cảm phục lòng dũng cảm đó.
Kỳ thật là vừa nãy Giang Hoành có nói với anh là ông ấy sẽ đi theo xem xem tên Triệu Dược Tiến kia bị cô gái nhỏ đá vào hạ bộ như vậy thì cảm thấy như thế nào, liệu có sinh ra vấn đề gì lớn hay không, còn bản thân anh thì đứng đợi ở đây một chút.
Là chính anh muốn đi đưa cô gái nhỏ này về.
Lý Thành Hề: “Cô không cần phải sợ, chuyện ngày hôm nay cũng không phải cô là người sai, sẽ không có ai trách mắng hay phạt gì cô đâu, cô thật sự can cảm lắm đấy. Tôi xin đảm bảo rằng về sau trong xưởng khẳng định là sẽ không có ai dám vì chuyện này mà làm phiền đến cô đâu.”
Anh cho rằng Lâm Đào là công nhân viên của xưởng, sợ cô gái này trong lòng nảy sinh áp lực, ngày mai sẽ không dám tới xưởng để đi làm nữa, cho nên mới mở miệng ra để nói lời bảo đảm.
Tuy rằng Giang Hoành chưa nói gì cả, nhưng anh biết chú Giang của anh là người thế nào, bởi vậy anh mới dám lấy cái này để cam đoan.
Lâm Đào ngước mắt lên nhìn thoáng qua Lý Thành Hề, bởi vì những lời nói chắc chắn này của anh đã làm cho ấn tượng của cô đối với anh càng tốt hơn một chút.
Anh thoạt nhìn là một người rất cao lớn, Lâm Đào ở Tương Thành cao hơn so với các cô gái khác hẳn một đoạn, nhưng khi đứng bên cạnh Lý Thành Hề lại chỉ cao tới bờ vai anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Đào có chút không được tự nhiên mà dời khỏi tầm mắt của anh, nhấp môi nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Đổi lại là một tràng cười sang sảng của Lý Thành Hề.
Hai người sát vai nhau, cùng hướng ra phía ngoài cửa mà chân bước đi, có không ít ánh mắt phán xét Lâm Đào, tất cả đều là bởi vì sự tình ẩu đả giữa Lâm Đào cùng với Triệu Dược Tiến khi nãy.
Lâm Đào biết bọn họ nhìn cô, nhưng cô cũng không hề sợ bị bọn họ soi xét.
Cô vẫn luôn thẳng lưng lên, cứ như vậy mà đi ra đường lớn.
“Cô tên gì?” Lý Thành Hề nhịn không được, hỏi một câu, phá tan bầu không khí im lặng.
Lâm Đào đáp: ”Lâm Đào, Lâm trong song mộc (mình không hiểu rõ nghĩa ở chỗ này lắm nhưng có khả năng cao ý của nó là chỉ một khu rừng già toàn cây lấy gỗ), Đào trong quả đào.”
“Lâm Đào?” Lý Thành Hề lặp lại một lần, sau đó nói: ”Tôi tên Lý Thành Hề, mộc tử Lý (từ Lý này cũng xuất phát từ thiên nhiên và cây cối),trích ở trong câu đào lý không nói hạ từ thành hề, cô biết câu nói này chứ?”
Lâm Đào vô tư ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Lý Thành Hề.
“Biết chứ, làm sao có thể không biết được. Đào lý không nói hạ tự thành hề*.”
*: Nguyên văn là "Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề" - 桃 李 不 言, 下 自 成 蹊。Ý: Cây đào cây mận không nói lời nào, nhưng lại cho hoa thơm, trái ngọt thu hút rất nhiều người tới gốc cây, khiến cho dưới gốc cây người đi thành một con đường nhỏ.
Cả hai tên của bọn họ đều xuất phát từ câu này.
Thực sự rất có duyên phận.
Lý Thành Hề vẫn còn muốn nói một điều gì đó khác, nhưng bỗng chốc lại nhìn thấy Giang Hoành vòng vèo mãi mới đi tới nơi, từ xa xa đã vẫy tay với anh, nói: “Thành Hề, phòng thường trực vừa báo cho ta biết là bà ngoại cháu vừa mới gọi cho cháu đấy.”
Lâm Đào nghe vậy thì nhanh chóng nói: ”Anh cứ đi đi, tôi một mình trở về cũng không có việc gì đâu.”
Lý Thành Hề nhìn sơ qua Lâm Đào một lượt, sau đó mới xoay người rời đi.
(App truyện TYT)Lâm Đào đứng yên tại chỗ trong chốc lát, sau khi đã nhìn bóng dáng của Lý Thành Hề đi xa, lúc này mới thu lại ánh mắt và đi ra khỏi cửa lớn của xưởng.
Mới vừa bước chân ra tới bên ngoài, cô liền thấy ngay Lâm Thường Hải đang chờ mình ở bên ngoài.
Trời bây giờ đã là giữa trưa rồi, dù mới chỉ là đầu hạ, nhưng ánh nắng của mặt trời cũng vẫn vô cùng gay gắt và chói chang, một người mà cứ đứng yên ở một chỗ như vậy thực sự rất giống với đang phơi người.
Lâm Đào không biết rằng ba của mình đã đứng chờ giữa cái nắng oi bức này trong bao lâu rồi.
Cô ngay tức khắc liền cảm thấy đau lòng không thôi, đáng nhẽ ra cô không nên tới đây.
Chạy chậm tới bên cạnh Lâm Thường Hải, Lâm Đào kéo dài tiếng ra, giọng điệu như giận dỗi mà nói: "Cha, không phải là con đã nói không cần chờ con rồi hay sao. Nắng như vậy mà cha vẫn cứ đứng phơi người ra đấy, sao cha không tìm chỗ nào đó để đi tránh tạm một lúc chứ."
Lâm Thường Hải thấy con gái đã ra tới ngoài, trên gương mặt ngay tức khắc liền lộ ra một biểu cảm vui mừng, giải thích: "Cha khi nãy vẫn luôn ở phòng an ninh cùng với bảo vệ cửa nói chuyện phiếm, là do cha nhìn thấy có người ra tới cửa, sợ con không tìm thấy được cha, cho nên mới ra tới chờ ở ngoài này, cũng không tính là phơi nắng ở đây bao lâu đâu. Đúng rồi, cha vừa mới nghe người ta nói rằng bên trong có người đánh nhau? Con không bị thương đấy chứ?"
Lâm Đào theo phản xạ giấu tay về phía sau, lắc lắc đầu: "Không có, con đứng cách xa chỗ đó lắm."
"Vậy hả? Vậy là tốt rồi."
Lâm Đào ngồi trên ghế sau của chiếc xe, Lâm Thường Hải dẫm lên chân đạp liền xuất phát.
"Thế nào? Có gặp được đúng người thích hợp không?"
Người Hoa từ trước đến nay thường là kiểu người truyền đạt tình yêu và tình cảm một cách hàm súc, đặc biệt giữa cha và con gái.
Tình yêu của cha dành cho con gái ngay từ bé vẫn luôn được giấu kín và giấu thật sâu ở trong đáy lòng, không hiện sơn mà cũng không lộ thủy (đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói một cái gì đó không được biểu lộ ra bên ngoài).
Nhưng bởi vì ở trong nhà Lâm Đào được coi là một người khá đặc biệt, Lâm Thường Hải đã vừa làm cha lại còn vừa phải làm mẹ, cho nên so với quan hệ cha con ở trong các gia đình bình thường khác, thì quan hệ giữa Lâm Thường Hải cùng với đứa con gái Lâm Đào này sẽ càng thân cận hơn một chút.
Cái sự việc như thế này đáng nhẽ ra phải là để cho người mẹ hỏi, nhưng dưới tình huống như hiện tại thì Lâm Thường Hải lại phải hỏi.
Lâm Đào lắc đầu, đang muốn nói là không có gặp, nhưng không biết như thế nào, trong đầu lại bỗng nhiên cứ hiện lên một cái tên - Lý Thành Hề.
*******************
Bên kia thôn Đào Hoa, tại Lâm gia.
Lâm gia hôm nay có khách, thời gian khi trước hai nhà Thẩm Lâm định sẽ gặp mặt nhau chính là hôm nay, chẳng qua lúc trước là Thẩm Quốc Bân tới gặp Lâm Đào, nhưng hôm nay đã đổi người thành Lâm Tuệ.
Theo lý mà nói, thì hai người trẻ tuổi độc thân tốt nhất là nên gặp mặt nhau trước vài lần rồi mới cưới, cũng là để vun đắp thêm tình cảm giữa hai bên, và cho đối phương có thời gian tìm hiểu.
Nhưng chẳng qua là do thời gian nghỉ phép của Thẩm Quốc Bân vô cùng có hạn, sau khi nghỉ phép không bao lâu hắn ta đã liền phải trở về nơi làm việc, đối với chuyện kết hôn cũng phải làm càng nhanh càng tốt.
Đến nỗi tình cảm gì gì đó, có thể về sau rồi mới nói cũng được, đối với hắn ta bây giờ cũng chưa quan trọng.
Trước mắt điều quan trọng nhất đối với hắn ta chính là phải cho các con của hắn ta có một người mẹ kế có thể chăm sóc chu đáo và cẩn thận cho bọn chúng.
Có thể nói Thẩm Quốc Bân cùng với Lâm Tuệ kết hôn là theo như nhu cầu của những người bề trên, đối với sự sắp xếp như vậy, Lâm Tuệ cũng không có gì ý kiến.
Đây dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên con rể tương lai tới thăm nhà cha mẹ vợ, Thẩm gia cũng không có keo kiệt, xách không ít đồ vật tới cửa.
Sữa mạch nha, các kiểu điểm tâm mua không ít, thậm chí còn mang theo chỉ heo (thịt heo) trước chân, ra tay xem như là cũng vô cùng hào phóng, trong số các chàng rể ở thôn Đào Hoa, người này cũng xem như là người đầu tiên làm hào nhoáng đến mức như vậy.
Lúc nhà Thẩm gia tới, không ít người ở thôn Đào Hoa hoặc là ở ven đường, hoặc là đứng tụ tập xem náo nhiệt ở trước cửa nhà của bọn họ, vì vậy cũng không tránh được việc sẽ có người nhỏ giọng nghị luận, xôn xao bàn tán.
Tác giả có lời muốn nói: nữ chính của chúng ta đúng là dũng cảm quá đi. A a a ~~~
App TYT & Captivator team