Bà mai Trương rất có trách nhiệm, bà nội Lâm mới đi không bao lâu, bà ta liền đi khỏi cửa Thẩm gia trang.
Thôn Đào Hoa cách thôn bọn họ hai công xã, bà nội Lâm đi ra ngoài từ sáng sớm, có nhanh thì cũng giữa trưa mới đến. Thẩm gia trang cách rất xa, nếu không xuất phát sớm một chút, chưa biết chừng đến đêm cũng chưa thể về được.
Cũng may vận khí của bà mai Trương thật không tệ, đi ra khỏi thôn không bao lâu liền gặp một chiếc xe bò đi Thẩm gia trang.
Đến Thẩm gia trang, bà mai Trương đi thẳng đến nhà của Thẩm Quốc Bân.
Cũng may thời gian này không phải ngày mùa, mọi người đều ở trong nhà, bà mai Trương liền nói với cha mẹ Thẩm Quốc Bân là bà Thẩm và ông Thẩm về chuyện đổi người này.
Ngay từ đầu hai ông bà nghe nói muốn đổi người còn buồn bực, không đồng ý.
Dù sao bọn họ đã từng nhìn thấy ảnh chụp Lâm Đào, cô bé kia lớn lên có dáng vẻ đoan chính, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ.
Nghe nói còn học đến cao trung, hiểu biết chữ nghĩa, chưa đến hai mươi tuổi.
Nếu thật sự có thể gả cho Tam Oa nhà bọn họ thì thật sự là quá tốt rồi.
Cô bé như thế dạy dỗ trẻ con, còn có thể không có tiền đồ sao?
Thế nhưng sau khi nghe bà mai Trương nói thân thế của Lâm Đào xong, hai người liền liếc nhìn lẫn nhau, ngay lập tức nhìn ra ý trong mắt đối phương "đổi người, người này nhất định phải đổi!" Quan tài tử, nhiều điềm xấu!
Tuy nói hiện tại chủ tịch khởi xướng chủ trương đánh đuổi yêu quỷ tà thần, không mê tín phong kiến, nhưng những người già nông thôn như bọn họ sao có thể hiểu những thứ này.
Ông Thẩm: " Đổi người kia… thành cô chị cũng không có gì không tốt chứ?" Bà mai Trương biết ý, lập tức liền bảo đảm nói: " Thím Thẩm, giờ thím cứ yên tâm 100% đi, chắc chắn không giấu diếm hai người. Hơn nữa trước kia thật ra cô bé kia cũng không định cố ý không nói cho các người, đây không phải là do chủ tịch khởi xướng phòng chống phong kiến mê tín sao? Cho nên lúc đó nhà bọn họ không nói, về sau nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy làm như vậy không tốt nên mới lập tức tìm đến tôi." Ông Thẩm: "Tốt tốt tốt, vậy là tốt rồi." Bà Thẩm nhìn ảnh chụp Lâm Tuệ: "Vậy thì đổi đi, đổi thành cô chị. Nhìn qua cô chị là người có phúc khí, nhìn thoải mái hơn." Bà mai Trương nhìn xung quanh một chút, phát hiện không thấy bóng dáng Thẩm Quốc Bân liền hỏi: "Không cần thương lượng với Thẩm doanh trưởng một chút sao?"
"Tam Oa đưa cháu nó đến phòng khám khám bệnh rồi, trẻ nhỏ không có mẹ chăm sóc thật đúng là không ổn, hai ngày trước bị bệnh, đến bây giờ cũng chưa khỏi hẳn. Chẳng qua việc này chúng tôi quyết định là được rồi, không gạt thím chứ, lúc trước thím lấy ảnh chụp cô em gái ra Tam Oa vẫn chưa xem đâu."
"Lúc mẹ đứa nhỏ sinh đứa thứ ba xảy ra sự cố, xuất huyết nhiều không cầm được, ba đứa nhỏ đều không có ai chăm, bây giờ việc Tam Oa nóng lòng nhất chính là có thể sớm tìm mẹ kế cho mấy đứa con. Ngược lại nó cũng không có yêu cầu gì với việc này, chỉ cần yêu thương em bé, có thể đối xử tốt với em bé là được. Nhưng tôi cảm thấy, nói thế nào thì hiện giờ Tam Oa nhà tôi cũng là doanh trưởng, coi như tìm mẹ kế cho mấy đứa trẻ, thì cũng không phải tìm là có thể ra được, dạng người không đứng đắn là không thể được, đến lúc đó đi theo quân, người khác không phải cười Tam Oa nhà tôi sao?" Bà mai Trương phụ họa: "Thím, thím nói đúng lắm, chúng ta là cha mẹ đương nhiên đều suy nghĩ cho con cái. Thím yên tâm đi, người chị này cũng học cao trung, không hề kém hơn cô em gái, nhất định sẽ dạy dỗ bọn nhỏ trở thành những người có tiền đồ!"
"Được được được, vậy tôi yên tâm rồi, thế thì cứ như vậy đi." Bà Thẩm nói liên tục ba từ được liền giải quyết dứt khoát, đổi Lâm Đào thành Lâm Tuệ.
Đợi đến lúc Thẩm Quốc Bân đưa con từ phòng khám trở về, bà Thẩm liền nói với hắn chuyện đổi người.
Ngay từ đầu khi nghe nói đến chuyện đổi người, Thẩm Quốc Bân cau mày cũng không tán thành.
Tuy nói hắn chưa từng xem ảnh chụp Lâm Đào, càng chưa từng gặp người thật của cô, nên cũng không có cái gì gọi là tình cảm, nhưng chuyện đổi người này, nói ra nghe không êm tai chút nào.
Nhưng bà Thẩm lại nói cái gì mà Lâm Đào là quan tài tử, mệnh cứng khắc trẻ con, còn nói Lâm Tuệ thích trẻ con, bảo đảm đối xử tốt với trẻ con, nhất định có thể dạy những đứa trẻ thành người.
Thẩm Quốc Bân nghĩ một chút rồi cũng nghe theo hai ông bà.
Hắn là quân nhân, kiên quyết chống lại phong kiến mê tín, cho nên căn bản không tin mấy lời quan tài tử mệnh cứng rắn khắc trẻ con này.
Thế nhưng nếu Lâm Tuệ thật sự giống cha mẹ hắn nói như vậy, có thể đối tốt với mấy đứa con của hắn, vậy hắn nguyện ý đổi người.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** Chuyện đổi người cứ như vậy là xong.
Lúc Lâm Tuệ biết được tin tức này từ miệng vú già, trong lòng xem như thở phào một hơi.
Tâm trạng cô ta rất tốt nên lại đi tìm Lâm Đào.
Lâm Đào đang băm ớt, cô rửa sạch sẽ ớt cay và một ít ớt loại khác không cay lắm đã phơi khô xong rồi bỏ vào cối đá, lại thả bỏ một đống tỏi lớn vào, rồi bắt đầu xay ớt.
Xay ớt nhỏ ra như thế này, càng có hương vị thơm hơn so với trực tiếp dùng dao phay cắt ra.
Người Tương Thành thích ăn ớt nhất, không thể rời ớt được. Ớt lần trước Lâm Đào làm xong còn chưa ăn hết, đã nhanh chóng làm tiếp mẻ mới.
Ớt vừa được xay xong không thể ăn trực tiếp, mà phải vẩy muối với dầu lạnh lên quấy đều, sau đó bỏ trong bình ướp, qua mười ngày là thời điểm ăn tốt nhất, nếu không cay chịu không được.
Lâm Tuệ dời cái bàn nhỏ ở bên cạnh lại ngồi, hỏi cô: "Thế nào? Em cân nhắc sao rồi? Rốt cuộc có đi hay không? Nếu không đi, thì để chị nói với chị dâu chị." Cô ta sợ mình quá nhiệt tình khiến Lâm Đào hoài nghi rắp tâm của cô ta, ngược lại khiến Lâm Đào không đi, cho nên cố ý nói như vậy.
Động tác Lâm Đào dừng một chút, ngước mắt nhìn Lâm Tuệ, mím môi hỏi: "Em đi, chị muốn cái gì?" Cô không tin Lâm Tuệ sẽ tốt đến mức giúp mình như vậy, Lâm Tuệ chắc chắn sẽ không dễ dàng cho cô một danh ngạch nhiều vậy, cứ xem như là nể mặt mẹ của coi, thì dựa theo tính cách Lâm Tuệ, cũng sẽ thừa cơ từ lấy chút lợi ích từ chỗ cô.
Về phần lợi ích này là cái gì, vậy thì phải xem Lâm Tuệ nói thế nào.
Lâm Tuệ sững sờ, lập tức kịp phản ứng.
(App truyện TYT)Dù sao Lâm Đào không biết chuyện cô ta trùng sinh, càng không biết cô ta để Lâm Đào tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị, trên thực tế chỉ là muốn cho Lâm Đào gả cho Triệu Dược Tiến, trải qua thời gian khổ cực giống như cô ta đời trước.
Cho nên từ góc độ Lâm Đào mà xem, thì cô ta không thể nào có "lòng tốt" như thế.
"Ừm, mặc dù nói chị cũng không đi được vũ hội quan hệ hữu nghị, nhưng cũng không thể cho không em. Em làm ớt ăn ngon như vậy, bằng không cũng làm một bình cho chị đi?" Lâm Tuệ nhìn chằm chằm đôi tay trắng nõn đang xay ớt của Lâm Đào. - Đọc trên app TYT tytnovel.com
Thật giống như thấy được đời trước trên TV, Lâm Đào mang theo đồ trang sức châu báu.
Lồng ngực của cô ta không nhịn được ghen ghét, nhưng nghĩ đến Thẩm gia đã đồng ý đổi người, đời này người gả cho Thẩm Quốc Bân chính là cô ta, tương lai người trải qua ngày tháng tốt lành cũng sẽ là cô ta ——
Trong lòng của cô ta lại thoải mái.
Lâm Đào không nghĩ tới yêu cầu của Lâm Tuệ lại đơn giản như vậy, ngoài ý muốn đáp ứng: "Được, đợi lát nữa em làm xong thì chị mang đi đi."
"Được, cứ quyết định như vậy đi." Lâm Tuệ đứng dậy từ trên ghế, rời khỏi bàn nhỏ: "Đúng rồi, em có quần áo đẹp hay không? Có muốn chị cho em mượn không?" Đời trước cô ta đã mặc cái váy kia đi tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị, không ngoài ý muốn khiến Triệu Dược Tiến thích chính mình.
Cô ta muốn đưa váy cho Lâm Đào, để Lâm Đào dễ bị Triệu Dược Tiến nhìn trúng, giống như đời trước của cô ta.
Lâm Đào trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, em có rồi." Cô không quen mặc quần áo người khác, chứ nói chi đối phương còn là Lâm Tuệ.
"Vậy được rồi." Mặc dù như thế, nhưng Lâm Tuệ cũng không thất vọng nhiều.
Dù sao Lâm Đào lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, coi như không mặc bộ váy kia, thì nhất định Triệu Dược Tiến cũng sẽ thích. Những cô gái cứng nhắc kia căn bản là không sánh bằng cô. . .
Mà bất luận là tướng mạo hay gia thế thì Triệu Dược Tiến đều là ưu tú nhất trong vũ hội lần này, bằng không đời trước cô ta cũng sẽ không liếc mắt liền thấy Triệu Dược Tiến.
Đến lúc đó, chắc chắn Lâm Đào cũng sẽ không cự tuyệt Triệu Dược Tiến.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** Rất nhanh đã đến ngày vũ hội quan hệ hữu nghị.
Mặc dù Lâm Đào cũng coi trọng vũ hội này, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mặc bộ váy dài mình mới làm vào, mái tóc ngày thường tùy tiện buộc thì nay thắt thành bím, hôm nay để tâm rất nhiều, còn chú ý nhìn hai bên xem có gọn gàng hay không.
Đối với cô mà nói ăn mặc như thế này đã là quá rồi.
Thế nhưng dì Phương vừa nhìn thấy cô liền nói không được, phải trang điểm một chút mới được.
"Dì nhớ lúc dì kết hôn, làm cái kiểu tóc kia rất đẹp mắt, nếu không dì làm cho con giống thế nhé?"
"Dì Phương, không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ là đi tham gia vũ hội, cũng không phải kết hôn..." Lâm Đào bị dì Phương ấn ngồi xuống ghế làm một hồi lâu, nhưng dì Phương làm được một nửa lại quên mất nửa sau làm như thế nào. Dù sao niên đại xa xưa, lại là người khác làm cho dì ấy, nên dì ấy không nhớ được cũng là bình thường.
Cuối cùng Lâm Đào vẫn kết mái tóc đen nhánh thành hai bím tóc gọn gàng, để thả trước ngực, nói với dì Phương: "Thế này vẫn là thoải mái nhất."
"Được được được, vậy cứ như thế đi." Dì Phương đưa Lâm Đào đến cổng.
Lúc đó Lâm Thường Hải còn đang nghỉ ngơi, đặc biệt cho mượn một chiếc xe 28 Đại Giang đưa con gái đến nhà máy máy móc.
Dì Phương: "Trên đường cẩn thận một chút."
"Được rồi." Lâm Thường Hải trả lời.
Lâm Đào vẫy tay với dì Phương: "Dì Phương, dì mau trở về đi." Đến cổng nhà máy máy móc, chị dâu Lâm Tuệ đã chờ ở cửa.
Nhà máy máy móc lớn hơn nhiều so với chỗ vận chuyển nhà máy của Lâm Thường Hải, xem như nhà máy quốc doanh lớn nhất Tương Thành.
Vốn hôm nay là ngày nghỉ nhưng bởi vì lần vũ hội quan hệ hữu nghị này, mà có rất nhiều nữ công nhân ăn mặc chỉnh tề ở lối vào của nhà máy, cầm thẻ công tác trải qua kiểm tra rồi đi vào.
App TYT & Captivator team