Lâm Tuệ đi rồi, Lâm Đào mang theo vải dệt ngày hôm qua mà Lâm Thường Hải mang về đi qua một chuyến đến nhà dì Phương.
Sắc trời đã sẫm tối, Lâm Đào lấy sẵn đèn pin, cùng Lâm Thường Hải người đã lên giường nghỉ ngơi nói một tiếng, thì xuất phát.
Nhà bọn họ cách nhà dì Phương tổng cộng mười phút đi bộ, cũng không tính xa.
Đi tới gần, đã nhìn thấy nhà dì Phương sáng lên ánh đèn dầu hoả.
Trong phòng, Lâm Mạn Mạn đang đọc sách dưới đèn dầu hỏa, dì Phương cũng dựa vào ánh sáng từ đèn dầu làm sọt trúc.
Lâm Mạn Mạn là con gái của dì Phương, năm nay mười sáu tuổi, vốn dĩ đang ở tuổi đọc sách.
Nhưng từ cuộc vận động hai năm trước, trường học nháo lên bãi khóa, lúc ấy Lâm Đào đang học cao trung (cấp 3) cùng Lâm Mạn Mạn sơ trung (cấp 2) đều về nhà.
Lâm Mạn Mạn thấy Lâm Đào, vội buông sách trên tay xuống, từ trên ghế đứng lên, vô cùng vui vẻ nói: “Chị A Đào tới, mau ngồi mau ngồi, em đi rót cho chị ly nước.”
Khi Lâm Đào còn nhỏ, Lâm Thường Hải đã hay đi xa, muốn mang con theo nhưng có chút không rảnh để chăm. Bà nội Lâm lại là người không thể trông cậy, Lâm Đào thường ở lúc Lâm Thường Hải đi làm sẽ sang nhà dì Phương.
Lại nói tiếp dì Phương cũng là người mệnh khổ, ở thời điểm Lâm Mạn Mạn mới ba bốn tuổi, chồng đã bị bệnh chết.
Lâm Mạn Mạn cùng Lâm Đào đồng bệnh tương liên, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như chị em ruột.
Thấy Lâm Đào lại đây, dì Phương vẫn luôn tay đan giỏ, trên mặt lại mang theo ý cười: “A Đào tới, ba con có cùng bà nội con nói chuyện đó không? Bà nội con nói sao?”
Lâm Đào đem Lâm Tuệ sẽ gả cho Thẩm Quốc Bân, cùng với chuyện nhường danh ngạch đi tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị cho cô đều kể cho dì Phương.
Dì Phương nói: “Kỳ thật Lâm Tuệ có câu nói nói không sai, chính mình tự tìm so với người khác giới thiệu càng tốt hơn. Dì Phương là người từng trải, cũng không gạt con, lúc trước dì Phương gả cho cha Mạn Mạn chính là do bà mối giới thiệu, chúng ta lúc ấy chính là điển hình ‘ manh hôn ách gả ’, trước khi kết hôn tổng cộng gặp mặt hai ba lần.”
“Nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ là Hoa Quốc xã hội mới, nếu con có thể có cơ hội tìm người mình thích, vẫn tốt hơn là do người khác giới thiệu. Ba con là một người đàn ông, không hiểu tâm tư của mấy cô gái trẻ, bà nội con lại là người không đáng tin cậy. Muốn dì nói thì con nên nhân cơ hội vũ hội quan hệ hữu nghị lần này, đi làm quen những người trẻ tuổi trong nhà xưởng đó. Nếu có thể gả vào trấn, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.”
Kỳ thật trong lòng Lâm Đào cũng có ý tưởng như vậy, chờ bà mối giới thiệu, còn không bằng chính mình tìm người mình thích.
Dì Phương vừa nói như vậy, cũng coi như làm kiên định ý tưởng trong lòng Lâm Đào.
“Dì Phương, người nói đúng, con đi đây.”
Rất nhanh Lâm Mạn Mạn đã rót một cốc nước mang lại cho Lâm Đào: “Chị A Đào, lần trước sách chị muốn mượn em đều xem xong rồi, em đưa luôn cho chị.”
“Không cần vội, chị đến đây còn muốn mượn dùng máy may nhà em, ba chị mang về cho chị miếng vải, chị muốn tự làm một cái váy cho mình.” Lâm Đào nói.
“Vậy được.” Lâm Mạn Mạn gật đầu, lại đi đem đèn dầu cầm tới, để bên cạnh máy may.
Cứ như vậy, khi Lâm Đào làm quần áo có thể xem rõ ràng hơn.
Lúc ở nhà, Lâm Đào đã đại khái ước lượng một chút, như vậy một mảnh vải to, có thể làm hai cái váy, dư lại có thể làm cho Lâm Mạn Mạn một cái.
Lúc Lâm Đào làm quần áo, Lâm Mạn Mạn ngồi ở bên cạnh đọc sách, hai người phá lệ hài hòa.
Tay nghề làm quần áo của Lâm Đào là đi theo dì Phương học, cô là người thông minh, học mọi thứ đều nhanh, sớm mấy năm đã có thể tự làm quần áo cho mình.
Dì Phương đối với Lâm Đào rất yên tâm, vì vậy cũng không hỏi cô có cần hỗ trợ hay không.
Lúc Lâm Đào đem vải ra, dì Phương đã đem sọt trúc trong tay đan xong. Này sọt trúc này dì Phương đã làm hai ngày, chờ đến lúc họp chợ là có thể đi bán.
Dì ấy cũng không nhàn rỗi, mới vừa làm xong lại vào nhà bếp.
Trên bếp đang để lửa nhỏ hầm đồ, đem nắp mở ra mùi hương đã xông vào mũi.
Động tác trong tay Lâm Đào không ngừng, cười hỏi câu: “Dì Phương, cái gì mà thơm vậy.”
“Là heo hầm.” Dì Phương đáp, trong tay dì ấy cầm hai cái chén nhỏ, trong mỗi chén đều gắp mấy khối heo hầm cùng nửa chén canh, lại rắc lên một chút hành thái xanh biếc, nhìn đã muốn ăn.
Dì ấy đưa cho Lâm Đào cùng Lâm Mạn Mạn mỗi người một chén, nói: “Hôm nay công xã cách vách vừa lúc giết heo, dì mua một ít. heo hầm bổ máu, lát nữa mang về một ít cho ba con.”
Lâm Đào cũng không từ chối, ăn một miếng heo hầm, vị có chút mặn, nhưng cũng không có mùi tanh, ăn rất ngon.
“Cảm ơn dì Phương.”
“Nói cảm ơn cái gì, nghe thật xa lạ.” Dì Phương khẽ mắng một câu, đã cầm hộp nhôm đựng cơm đi đóng gói heo hầm.
Thật sự, tuy nói bọn họ là người hai nhà, trên thực tế đã sớm thân như người một nhà.
Giống như vải dệt này, trong lòng Lâm Đào rất rõ ràng, ba cô là cố ý nhiều mua một ít cho Lâm Mạn Mạn.
Vải dệt làm tương đối đơn giản, không mất bao lâu đã làm xong hai cái váy.
Kiểu dáng hai cái váy đều không khác biệt lắm, nhưng mà Lâm Đào cao hơn một chút so với Lâm Mạn Mạn, cho nên váy của cô dài hơn một chút. Cô cầm lấy ướm trên người mình một chút, thoạt nhìn vừa vặn tốt.
Dư lại một cái đưa cho Lâm Mạn Mạn: “Mạn Mạn, em thử xem chiều dài thế nào.”
Lâm Mạn Mạn từ trong sách ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Chị A Đào, như thế nào lại làm cho em vậy.”
“Vải dệt này vừa lúc làm hai cái váy, mau đi thử xem.” Lâm Đào nói.
Lâm Mạn Mạn nghe cô cầm váy so, chiều dài vừa lúc đến cẳng chân, vừa vặn thích hợp. Miếng vải này có màu xanh điểm hoa trắng, mặc lên sáng da, thích hợp cho các cô gái trẻ.
Lúc Lâm Đào đi, dì Phương đem hộp nhôm đựng cơm dùng một mảnh vải bông bao lại đưa cho cô: “Bao lại cẩn thận, đừng để mùi hương bay ra, chọc người khác nói lung tung.”
Hai người Lâm Thường Hải cùng dì Phương, một người là quả phụ, một người là góa vợ, trong thôn sớm đã có người truyền bát quái về bọn họ, cho nên dì Phương mới càng thêm cẩn thận.
“Con đã biết dì Phương, Mạn Mạn, hai người vào nhà đi, con đi trở về.” Lâm Đào gật đầu.
“Trên đường chậm một chút.” Dì Phương dặn dò.
Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Lâm Đào, hai mẹ con lúc này mới đi vào nhà.
****************************
Thời tiết trước mắt thuộc về ban ngày nóng, buổi tối lạnh.
Sau khi Lâm Đào trở về nhà đem hộp nhôm đựng cơm lấy ra, đổ heo hầm vào trong chén, dùng một cái lồng đậy lại, để một buổi tối cũng sẽ không hư.
Chờ đến ngày hôm sau Lâm Đào rời giường, nấu một ít mì tự chế, lại đem heo hầm tối hôm hâm nóng lại dùng làm thịt ăn kèm.
Tối hôm qua Lâm Thường Hải ngủ đến sáng, ngủ thẳng một giấc cả người mới có cảm giác có tinh thần, không mệt mỏi như trước.
Buổi sáng vừa mới ló rạng, đã ngửi được mùi hương từ trong bếp, đi qua thì nhìn thấy Lâm Đào đang nấu đồ ăn.
Hít hít cái mũi, hỏi: “A Đào hôm nay làm cái gì mà thơm như vậy?”
“Ba sao người dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Lâm Đào quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thường Hải, đáp: “Đây là heo hầm, tối hôm qua dì Phương để con mang về cho người bồi bổ thân thể, hâm nóng lại là có thể ăn.”
“Dì Phương của con làm? Được, ba đi rửa mặt.” Lâm Thường Hải nói.
Lúc ăn cơm sáng, Lâm Đào cũng nói về vũ hội quan hệ hữu nghị với Lâm Thường Hải.
Đối với việc này, Lâm Thường Hải tự nhiên là ủng hộ, con gái cũng tới tuổi nên gả chồng rồi.
Đi vũ hội quan hệ hữu nghị nhìn xem, mặc kệ có được hay không, đi so với không đi vẫn tốt hơn.
Nhưng đối với việc Lâm Tuệ đem danh ngạch đi tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị cho Lâm Đào, Lâm Thường Hải cũng cực kỳ tò mò, cháu gái ông vậy mà lại chủ động giúp A Đào? Chẳng lẽ là mặt trời mọc từ hướng Tây?
Đối với nghi ngờ của Lâm Thường Hải, Lâm Đào cũng không có biện pháp giải đáp.
Cô chỉ có thể suy đoán, có thể là bà nội để Lâm Tuệ làm như vậy đi. Rốt cuộc Lâm Tuệ tính toán gả cho Thẩm Quốc Bân, vậy danh ngạch tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị sẽ lãng phí, còn không bằng cho cô, rốt cuộc nếu là sau khi cô đi mà thành công thì bà nội còn có thể tại lễ hỏi kiếm một ít.
Chỉ dựa vào việc bà nội vì 200 đồng lễ hỏi, đã tính để cô gả cho người đã có ba đứa con làm mẹ kế, có lẽ là không sai được.
Cô làm sao hiểu được, Lâm Tuệ bây giờ cũng không phải Lâm Tuệ trước kia, đang có ý đồ xấu khác.
*************************
Lại nói bên kia, tối hôm qua cả một đêm bà nội Lâm cũng chưa ngủ ngon.
Vừa nhớ tới chuyện Lâm Tuệ không thể sinh, ngực bắt đầu đau.
Cảm thán cháu gái lớn của mình mệnh thật khổ, rõ ràng là một cô gái tốt, sao có thể không thể sinh?
Sao người không thể sinh không phải là Lâm Đào?
Nhưng cảm thán thì cảm thán, sáng sớm hôm sau, bà ta vẫn ra cửa từ sớm đi bà mối Trương gia.
Cũng không quanh co lòng vòng, mở miệng nói thẳng chuyện muốn đem Lâm Đào đổi thành Lâm Tuệ.
Bà mai Trương có chút khó xử nói: “Thẩm à, bà như vậy không phải cố ý khó xử tôi sao? Lần trước tôi đã trực tiếp đem ảnh chụp cháu gái nhỏ đưa cho người nhà trai rồi, bọn họ là nhìn ảnh chụp mới đồng ý. Bây giờ bà lại cùng tôi nói, muốn đem cháu gái nhỏ đổi thành cháu gái lớn, đây chính là kết hôn, là chuyện lớn cả đời lại không phải mua đồ ăn, đem cải trắng đổi thành củ cải, sao có thể tùy tiện như vậy?”
“Sao thẩm có thể cố ý làm khó dễ bà? Phụ cận mấy cái công xã chúng ta, ai không biết bà mai Trương có miệng khéo léo làm mai rất lợi hại? Dựa vào miệng khéo léo này, dắt không ít mối, còn có thể có chuyện bà làm không được?”
Bà nội Lâm đem bao bánh hạch đào trong tay nhét vào trong lòng bà mai Trương: “Nói nữa, tôi cũng sẽ không làm khó bà. Lúc bà quay lại thì nói cùng bọn họ, cháu gái nhỏ của tôi thân thể không may mắn. Lúc mẹ con bé mang thai nó đã qua đời, con bé là vào quan tài rồi mới bị một bác sĩ mổ bụng mẹ lấy ra.”
“Còn có chuyện này? Sao thẩm không nói sớm cùng tôi? Quái hù dọa người.” Bà mai Trương nghe được mà lòng hoảng sợ, vô duyên vô cớ đang giữa trưa lại cảm thấy lạnh người: “Người này đều đã chết, còn có thể sinh con?”
Bà nội Lâm: “Cũng không phải, đứa bé kia mệnh cứng, không may mắn.”
Bà mai Trương suy nghĩ không may mắn bà còn để tôi làm mai cho nó, còn không thèm nói trước cho tôi, đây không phải là hại người sao.
Nhưng bên ngoài rốt cuộc không biểu hiện ra, chỉ nói: “Được, tôi đây biết nên nói như thế nào. Thẩm, bà có đem ảnh chụp cháu gái lớn đến không, thay đổi người tôi cũng phải để nhà trai xem ảnh chụp đúng không?”
“Mang theo mang theo, đây, cháu gái lớn của tôi từ nhỏ đã xinh đẹp, nếu không phải con bé…” Bà nội Lâm thiếu chút nữa nói lỡ miệng: “Nếu không phải con bé nhìn ảnh chụp Thẩm doanh trưởng một cái đã coi trọng, nguyện ý gả qua đi làm mẹ kế, tôi cũng luyến tiếc.”
Bà mai Trương tiếp nhận ảnh chụp.
Thầm nghĩ cháu gái lớn tuy lớn lên không đẹp bằng cháu gái nhỏ, nhưng cháu gái lớn cũng coi như không tệ, không khó coi. Chỉ là bà ta nhìn ảnh chụp cháu gái nhỏ trước, lại nhìn ảnh cháu gái lớn thì có chút chướng mắt.
Câu nói kia nói như thế nào, châu cái gì ngọc gì đó.
Bà mai Trương cũng không đọc sách nhiều, thật sự nghĩ không ra đành từ bỏ.
Đem ảnh chụp cất đi, đưa bà nội Lâm ra cửa: “Vậy thẩm cứ chờ tin tốt của tôi đi.”
App TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT