-Nhân Sinh Như Mộng 2- MĐTS

4


2 năm

trướctiếp

Bọn người Nguỵ Vô Tiện nghe Giang Trừng kể lại, mày cũng nhíu. Kim Lăng cũng gật đầu

"Chuyện này quả thật đã được báo cáo lại, con cũng định đem chuyện này hôm nay nói ra"

"Có lẽ không chỉ có mình Kim tông chủ chú ý đến chuyện này đâu" Nhiếp Hoài tang buông lời "Dù sao tại Lạc Vân thì gia sản của các gia tộc đều có"

Lam Hi Thần thấy không khí có vẻ trầm xuống bèn mở lời "Không bằng chúng ta vào trong trước đã, mọi người đều đã đông đủ rồi"

Mọi người theo lời y đồng ý, Kim Lăng dẫn đầu bước vào trước dẫn đường, Lam Hi Thần mỉm cười ôn nhu đợi Giang Trừng cùng đi, bàn tay dưới ống tay áo trắng khẽ cuộn lại, nắm lấy bàn tay thon dài của hắn.

"Vãn Ngâm, sao tay lại lạnh thế?" Y khẽ nhíu mày

"Không có chuyện gì, vừa từ ngoài đến nên hơi lạnh thôi" Giang Trừng không có ý chối từ tay y, ngược lại trở tay nắm chặt lại, mang ý cười nói "Ngươi lại rất ấm"

Lam Hi Thần nghe vậy, trực tiếp đem người kéo gần mình hơn, theo sau Kim Lăng đi vào.

Mọi người lục đục kéo vào, trong chớp mắt, gương mặt Nguỵ Vô Tiện hơi tái xanh, nhưng rất nhanh lại bình thường, ngay cả Lam Trạm bên cạnh cũng không nhận ra.

.Quả nhiên như Nhiếp tông chủ đoán, Thanh Đàm đại hội lần này, mặt mày các tông chủ khác trong có vẻ hơi ám trầm, không khí so với những lần trước ngột ngạt hơn không ít.

Tiệc được phân nửa, rốt cuộc cũng có người chịu không nổi mà lên tiếng "Kim tông chủ, thực ra lần này ta đến là muốn báo về vấn đề tại Lạc Vân"

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức tất cả đều dừng đũa, chăm chăm nhìn về người vừa phát ngôn.

Người này tuyệt không xa lạ, là tông chủ của Ba Lăng Âu Dương thị, Âu Dương Thành.

Âu Dương Tử Chân ngồi phía sau cha cậu mặt mày có vẻ uể oải, như vừa qua đã chịu đựng áp lực lớn.

"Không giấu gì các vị, thời gian gần đây gia sản của Âu Dương gia gặp bất trắc liên tục, chuyện buôn bán làm ăn cũng không hề thuận lợi" Âu Dương Thành thở hắt ra "Tuy chúng ta tu tiên đạo nhưng để duy trì một gia tộc, tiền bạc vẫn là thứ trọng yếu, tin rằng các vị đều biết rõ điều này"

Quả thật lần này bản thân ông cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, ngay cả Âu Dương Tử Chân con trai ông cũng vì chuyện này mất ăn mất ngủ để phụ giúp ông một tay duy trì.

Âu Dương Thành an ủi thì có an ủi nhưng vẫn mệt đến không chịu nổi, nhìn con trai bảo bối ốm đi ông cũng xót lắm chứ, bản thân ông phì nhiêu, có ốm thì cũng đẹp ra. Nhưng mà con trai ông được mấy lạng chứ.

Kim Lăng gật đầu, lấy lời của ông làm khởi điểm, hướng tất cả người trong sảnh nói "Lần này ta cũng là định nói chuyện này cho mọi người"

Cậu đem chuyện thuyền chở hàng hoá của Vân Mộng bị tấn công ra công bố, đồng thời cũng tỏ rõ Lan Lăng Kim Thị cũng đang gặp rắc rối.

Tức thì những người ngồi trên điện, sắc mặt đều trắng, cuối cùng đều lòi ra, gia tộc bọn họ đều bị chèn ép.

Lam Hi Thần nhíu mày khẽ, y không nói hiện tại Cô Tô Lam Thị vẫn rất bình thường, nhưng vì sao lại thế. Chẳng lẽ là chưa tới?

Thanh Đàm đại hội thoáng chốc trở thành đại hội kể khổ, gia chủ các gia tộc bấy lâu đều vì chuyện này ăn ngủ không yên, giờ thấy không chỉ có một mình mình chịu tội, thoáng chốc tâm trạng lại cảm thấy được cân bằng.

Cũng đâu phải có một mình ta chịu khổ, sợ cái gì.

"Nếu chỉ là muốn địa bàn buôn bán, thì việc gì cần kinh động mà tấn công hàng hoá các tu tiên thế gia chứ?"

"Lạc Vân trước giờ chưa từng có tiên phủ hay gia tộc nào trụ lại, trên cơ bản đều là giao thương buôn bán, tất cả đều tuỳ vào sinh ý"

Mọi người bỗng khựng lại, đúng vậy.

Lạc Vân không hề có bất kỳ toà tiên phủ nào ở đó.

Trừ phi...

Mọi người nhìn nhau, đọc được trong mắt đối phương là đáp án mơ hồ

Có người muốn dùng Lạc Vân làm địa bàn.

"Lạc Vân hiện tại không an ổn, chúng ta ngoài sáng, đến kẻ muốn gây rối là ai cũng không biết. Mọi người tốt nhất cẩn trọng trong mọi việc" Kim Lăng yên vị ở chủ toạ lên tiếng

Thần thái an tĩnh, giọng nói dứt khoát, trong uy áp mơ hồ có dáng dấp của Giang Trừng năm đó.

Không ít tông chủ khẽ động trong lòng, nhìn Kim Lăng trên ghế chủ vị, lại nhìn ba gia tộc Giang, Lam, Nhiếp ngồi gần đó, xem ra mối liên kết giữa tứ đại gia tộc so với trước kia lại càng bền chặt.

.Bọn họ bàn bạc một hồi liền thống nhất tập trung chú ý về Lạc Vân, cẩn trọng trước và sau.

Mà bên mật thám chắc chắn phải điều tra, đồng thời trao đổi thông tin và hỗ trợ lẫn nhau.

Giang Trừng đưa mắt nhìn Kim Lăng, không tự chủ được có một cỗ tự hào len lỏi. Thằng nhóc con ngày nào giờ có thể tự tin như vậy rồi.

Âu Dương Thành nhìn Âu Dương Tử Chân một hồi, nhìn đến mức mặt cậu cũng đần ra.

Lúc bấy giờ ông mới đứng lên, kéo cậu  bước đến trước mặt Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, cung kính thi lễ

"Giang tông chủ, Lam tông chủ, ta có một việc muốn nhờ vả"

Âu Dương Tử Chân bắt đầu ngơ ngác, cậu không nhịn  được nói nhỏ "Nè cha, con không chuyển đi đâu nha, con còn phải ở lại phụ ngài đó à"

Âu Dương tông chủ giựt khoé mắt, vỗ cái đầu tròn của con trai

"Thằng nhóc, nói gì đó hả, nhà con ở Ba Lăng muốn chuyển đi đâu chứ?"

Tử Chân xoa xoa cái đầu "Ò"

"Giang tông chủ, Lam tông chủ, chuyên là thế này,  theo tình hình hiện tại thì việc có thể bảo vệ bản thân vẫn là cần thiết" Ông vỗ lưng Tử Chân "Mà thằng nhóc ngốc này khiến ta không an tâm nổi"

"Mạo muội nhờ vả hai vị, có thể cho Tử Chân đến học tập chúng môn sinh đệ tử các vị, cũng không cần quá nhiều, tốt nhất là dạy nó cách bảo hộ mình tốt nhất là được rồi"

Người ta nói đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Có thể nâng cao năng lực của bản thân thì cần phải trải nghiệm.

Lam Hi Thần gật nhẹ đầu "Âu Dương tông chủ không cần khách khí, lệnh lang cùng đệ tử Lam gia là bằng hữu, nếu không chê có thể đến cùng luyện tập"

Các gia chủ thấy vậy cũng nao nao lại, suy cho cùng cũng là mất lòng trưởng bối, vẫn là mong con cháu trong gia tộc có thể có năng lực tự bảo vệ chính mình.

Ít nhất khi gặp nguy hiểm còn có khả năng cầm cự chờ người đến cứu.

Nhiếp Hoài Tang mỉm cười, đưa ra ý kiến "Không bằng như vậy đi,  để đám tiểu bối tụ lại một chỗ để học tập, các gia chủ chúng ta cùng nhau lần lượt chỉ dạy bọn chúng, có thể học được bao nhiêu thì tuỳ vào bản thân"

Cũng chính là nói rõ, ngươi không học được là lỗi của ngươi, chúng ta đều chỉ dạy như nhau

"Ý kiến hay đó, tuyệt đối náo nhiệt" Nguỵ Vô Tiện vỗ tay tán thành "Nhưng mà chọn ở đâu đây?"

Môn sinh Lam gia hai mặt nhìn nhau rồi nhìn tiểu đồng bọn đối diện, ý là

"Các ngươi muốn đến chỗ bọn ta hơm?"

Đám tiểu bối đối diện nghe được đến chỗ bằng hữu học tập liền hưng phấn, nhưng chợt nghĩ đến cái vách đá sừng sững 4000 điều gia quy kia. Tự dưng lông mao dựng thẳng, mắt qua mày lại

"Cho chúng ta xin kiếu"

"Tại sao?"

"Đáng sợ"

"Đi đi"

"Không"

Giang Trừng nhìn đám tiểu bối mắt qua mày lại, khẽ cười, những ký ức ở Vân Thâm cầu học tựa như thác đổ xông đến, khiến lòng hắn cũng trở nên dịu dàng.

Bọn họ cũng đã từng... là những mao đầu tiểu tử thế này đây.

Giang Trừng đánh mắt sang đám nhóc nhà mình, Giang Vũ cùng đám huynh đệ không tự chủ mà nuốt nước bọt

Nè nè nè tông chủ, người nhìn như vậy là sao?

Tụi con không thích Vân Thâm Bất Tri Xứ

Tụi con thích Vân Mộng Liên Hoa Ổ

Người nghĩ cái đám tiểu quỷ bọn con đến Cô Tô Lam Thị thì sẽ không làm Lam lão tiền bối hộc máu sao?

Giang Trừng nhướng mày, bật cười đám đệ tử mình dùng ánh mắt rưng rưng ngập tràn nhìn mình, cuối cùng rủ lòng từ bi, mở miệng

"Không bằng... đến Liên Hoa Ổ đi"

Hắn vừa cất tiếng, toàn bộ đại sảnh đều im lặng, Kim Lăng cũng ngạc nhiên. Giang Trừng nói

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không tồi, nhưng mà Lam lão tiền bối cần nghỉ ngơi"

Ý là, Lam Khải Nhân già rồi, đám nhóc các ngươi vừa tới, chân ướt chân ráo mà phạm một nùi gia quy thì chỉ tổ chọc tức ông thôi. Hại thân.

Mọi người nhìn nhau, Lam Trạm cùng Nguỵ Vô Tiện không có ý kiến, đối với bọn họ ở đâu cũng vậy. Tuỳ tuỳ tiện tiện đều là nhà cả.

Lam Hi Thần dĩ nhiên không phản đối, y ngược lại cảm thấy ý này rất hay, thế là có thể đến tìm Vãn Ngâm lúc nào cũng được.

Nếu mà Giang Trừng biết ý nghĩ này của y chắc chắn sẽ cười khinh bỉ, hắn nào dám cấm Trạch Vu Quân, đến lúc nào mà chả được, còn lý do lý trấu.

Dù sao thì thiên địa cũng đã bái rồi, còn ngại cái gì nữa

Cuối cùng cũng theo ý hắn, lựa chọn đến Giang gia mà cùng học.

Người dạy bọn họ thì sẽ thay phiên, từ Giang Trừng đến Lam Hi Thần lẫn Lam Trạm cùng Nguỵ Vô Tiện đều sẽ  dạy bọn họ.

Có thể nói đây là cơ hội hiếm có của đám tiểu bối bọn họ, ai nấy mặt mày đều hưng phấn. Xem như trong cái rủi có cái may.

Giang Trừng nhìn Nhiếp Hoài Tang thong dong, cười nhạt "Ngươi cũng phải đến dạy"

"Ta?" Nhiếp tông chủ ngơ ngác, chỉ vào mình "Giang huynh, huynh đánh giá cao ta quá, ta tu vi yếu kém làm sao mà dạy được, hơn nữa, có đao ta cũng hiếm khi cầm mà"

"Ta có bảo ngươi dạy cái đó sao?" Giang Trừng nói "Mỗi nhà có một sở trường khác nhau, Nhiếp gia các ngươi thiện dùng đao thì cho sư gia trong tộc đến dạy"

Hắn nhướng mày "Nhưng cái ta muốn ngươi dạy bọn chúng, là cách đối phó thông minh, không cần động thủ"

Nhiếp Hoài Tang cùng mọi người ngẩn ra, lại nghe Giang Trừng nói tiếp "Chúng ta hiện tại không biết ai là ai, tu vi thế nào, mặt mũi ra sao, làm sao các ngươi chắc bọn chúng nâng cao tu vi xong liền có thể đánh lại?"

"Lúc cần thiết, không phải dùng cương, mà dùng nhu" Giang Trừng nhếch môi "Dạy bọn chúng, làm cách nào kéo dài thời gian bảo toàn bản thân, làm cách nào nhìn rõ được ý xấu cùng âm mưu từ ánh mắt"

"Đặc biệt, dạy bọn chúng biết làm thế nào để che dấu tâm tư, tính kế ngược lại"

"Đó mới là thứ ta muốn"

Nhiếp Hoài Tang cùng đám tiểu đồng bọn nghe xong đều sợ ngây người

Nhiếp tông chủ cười khan "Vậy ta đành cố hết sức rồi"

Nhịn không được lại nói "Giang huynh, ngươi rõ ràng trong bụng còn ghi ta một bút"

Giang Trừng cũng không chối, nhìn hắn cười mỉm "Dĩ nhiên... là ghi rồi"

Au: Tilehana

Có cảm giác Giang tông chủ ngầu quá xá.

Hự hự, gần đây tự dưng thấy Vân Mộng Song Kiệt thiệt là hợp đôi, kì ghê hà


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp