-Nhân Sinh Như Mộng 2- MĐTS

5


2 năm

trướctiếp

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Kim Lăng cho người dọn yến tiệc lên

"Nghĩa mẫu, cái kia..." Kim Lăng ngập ngừng, nhịn không được bước đến chỗ Nguỵ Như Song, giật tay áo nàng "Không bằng người lên ngồi với con?"

"Tại sao?" Nguỵ Như Song cũng ngạc nhiên

"Người ở đây..." Cậu nói "Không có ai chăm sóc"

"Hả?

Kim Lăng khẽ chỉ về phía sau, Nguỵ Như Song cũng quay lại.

Này được chứ, nàng cảm thấy mình thật dư thừa.

Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Trạm tình tứ ngươi một cái, ta một cái.

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần từ khi nào cũng ngồi sát lại rồi, y còn cười ôn nhu chạm mũi Giang Trừng nữa.

Đệ tử Lam gia cùng Giang gia nhìn nhau một cái

"Giả vờ mù đi mấy đứa"

Thế là dứt khoát coi như không thấy gì, tự ăn đồ của mình

Nguỵ Như Song dở khóc dở cười, lại cảm thấy Kim Lăng đúng là áo bông nhỏ tri kỷ. Nhưng cũng hỏi lại

"Thế có được không A Lăng?

"Có gì mà không được" Kim Lăng cười vươn tay ra "Người là nghĩa mẫu của con mà"

Nguỵ Như Song cũng cười, đưa tay đặt lên bàn tay vẫn luôn đợi của cậu. Kim Lăng dẫn nàng về ngồi cạnh chỗ của cậu.

Quan  khách nhìn nàng không ngừng phán đoán, rốt cuộc vị tiên tử luôn đeo lụa trắng đi cùng Giang tông chủ là ai, lại được Kim tông chủ cẩn thận chăm sóc như vậy.

Không phải là cữu mẫu đi?

Các gia chủ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tò mò lên cao mà không dám hỏi thử.

Nguỵ Như Song ngồi lột vỏ tôm bỏ vào bát Kim Lăng.

Kim Lăng hăng hái gỡ thịt cua bỏ vào dĩa trước mặt, cười đưa cho nàng

Còn vị Giang chủ mẫu đích thực nào đó đang ân ân ái ái với Giang tông chủ, chói mù mắt đám môn sinh phía sau.

Môn sinh Lam gia khổ không thể nào kể, ngày thường đã có tiền lệ, giờ lại thêm tông chủ nhà bọn họ.

Ngược cẩu vui không?

Tập thể nuốt nước mắt ngược vào trong.

Thực tế thì Lam Hi Thần không làm hành động gì vượt mức cả, so với Lam Trạm và Nguỵ Vô Tiện dính như sam bên kia thì y vẫn ôn nhã như thường, ngồi tại chỗ của mình.

Cái toả ra duy nhất chính là phần không khí toả ra đầy hường phấn mà không ai chen vào được của hai vị tông chủ.

Lam Hi Thần không hề hay biết cảm nghĩ của môn sinh đệ tử phía sau, y mải mê ngắm nhìn thân ái của mình.

"Ngươi nhìn gì?" Giang Trừng thắc mắc "Sao lại không ăn đi, không đói sao?"

"Vãn Ngâm, món đó của ngươi có thể cho ta thử không?" Lam Hi Thần cười

Giang Trừng nhìn đám thức ăn toả ra hương vị cay đậm, nhăn mi "Ngươi không ăn được đâu"

Vì biết được khẩu vị của Giang Trừng và môn sinh Vân Mộng nên bàn yến tiệc của bọn họ so với những người khác đều tăng thêm phần cay, Lam gia trước giờ ăn uống thanh đạm, hiển nhiên Giang Trừng không nghĩ y có thể ăn được.

Lam Hi Thần đẩy nhẹ chén của mình đến, nói "Không ăn được thì có thể tập, ta muốn thử những món mà Vãn Ngâm thích"

Giang Trừng ngập ngừng, cuối cùng gắp cho y một miếng thịt gà cay trước mặt.

"Này" Hắn một tay đỡ phía dưới, đưa về phía Lam Hi Thần

Y hơi ngạc nhiên nhưng vui vẻ mở miệng  ra cắn lấy miếng thịt.

Không ngoài dự đoán, Lam Hi Thần bị vị cay sồng sộc lên tận mũi, vừa hăng hắt vừa cay xè, y khẽ che miệng để không thất lễ.

"Khụ khụ khụ"

Giang Trừng vội vã đưa cốc nước cho y uống vào 

"Ta đã nói mà, ngươi xem ngươi kìa, bị sặc rồi kìa"

Hai tay nhẹ vỗ lưng y, thấy mặt mũi Trạch Vu Quân vì một miếng gà cay mà ho đến đỏ cả lên, lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi

"Sao rồi, có ổn không?"

"Không... không sao" Lam Hi Thần cười trấn an

"Đã bảo ngươi không ăn được mà, thực là cứng đầu" Hắn khó hiểu "Sao phải cố làm gì, Lam gia các ngươi xưa giờ ăn đều thanh đạm mà"

Đáy mắt lưu chuyển những gợn sóng yêu thương không dứt, Lam Hi Thần thâm tình hướng Giang Trừng nói

"Ta nghĩ, nếu như ta có thể ăn cay được, sau này liền có thể cùng Vãn Ngâm ăn những món ngươi yêu thích rồi"

"Ta nói à đại ca, Giang Trừng, các ngươi tạm thời khoan liếc mắt đưa tình được không?" Giọng Nguỵ Vô Tiện vang lên

Hai người chợt chú ý lại, toàn bộ đại sảnh đều im phăng phắc, mọi tầm nhìn đều hướng qua đây

Các vị gia chủ trợn tròn mắt, đũa cầm không chắc cũng rớt, rượu rót ra cũng trào.

Âu Dương Tử Chân hả hê nhìn một lượt, ngắm nhìn những khuôn mặt bị màn tú ân ái vừa rồi đập nát vào mặt

Chuyện này không thể nào... đoạn tụ đang là xu hướng sao?

"Trừng cái gì mà trừng, có tin ta quất các ngươi một roi không?" Giang Trừng khó chịu, bọn họ có phải vật hiếm lạ gì mà nhìn

Giang Trừng nâng tay, nắm lấy bàn tay Lam Hi Thần không hề che giấu, trong giọng nói không che được ý cười

"Sắp tới ta và Lam Hi Thần sẽ mở hỉ sự, kẻ nào muốn đến chúc mừng cứ tới. Còn nếu muốn phá đám..." Hắn cười càng tươi "Thì cứ chuẩn bị mạng làm quà cưới là được"

Bọn họ dưới sự chứng kiến của thiên địa cùng gia trưởng, sớm đã là của nhau rồi.

Nhưng mà vẫn chưa cho nhau một thân phận chính đáng, Giang Trừng muốn nói cho cả thiên hạ này biết rằng.

Người đi cùng hắn cả một đời này, chỉ có duy nhất một Lam Hi Thần.

"Nhưng mà... chủ mẫu của Giang gia không phải... vậy còn... vị tiên tử kia?" Trong sự yên lặng có tiếng thì thầm nho nhỏ, ánh mắt mọi người lại hướng về phía Nguỵ Như Song tràn đầy thắc mắc.

Nguỵ Như Song dù gì cũng là nữ tử, lại bị muôn vàn ánh nhìn chú mục tìm tòi như vậy.

Kim Lăng bực bội, giọng cũng lạnh đi "Thu lại ánh mắt bất nhã đó lại cho ta"

Mọi người trong đại sảnh bỗng thấy lạnh cả người, toàn thân có cảm giác như nằm trong tầm nhìn của dã thú chuẩn bị tấn công.

Kim tông chủ vừa luyện được công phu mới sao?

Một bàn tay ấm áp vỗ lấy bàn tay cậu, Nguỵ Như Song mi mắt cong cong lắc đầu, nhẹ giọng nói

"Không có gì đâu mà" Nàng lại đưa mắt nhìn phía sau gọi "Tiểu Du"

"Không được làm càn"

Lúc bấy giờ bọn họ mới để ý, phía sau lưng Kim Lăng là một tiểu cô nương mặc kim gia đồng phục, đôi mắt đá mèo đỏ rực như lửa vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ.

Tiểu Du bị nhắc nhở tức giận bĩu môi, đám người kia thật khiếm nhã, cứ nhìn chằm chằm săm soi chủ nhân.

Nguỵ Vô Tiện tinh mắt thấy Tiểu Du cất lại cán búa vào trong túi càn khôn, cười nhạt thay cho các gia chủ vừa thoát được một kiếp đập gián

Hắn nói "Nào nào các vị, cho dù lớp lụa trắng kia không thể che giấu được sự xinh đẹp của vị tiên tử kia thì các ngươi cũng không thể nhìn chằm chằm như vậy nha, thật phi lễ

Chớp đôi mắt hoa đào,  hắn nhàn nhạt nói "Các ngươi thất lễ với nàng, bổn lão tổ cũng không vui đâu"

Mọi người nuốt nước bọt, rốt cuộc là ai, lại có thể khiến hai vị đại tông chủ, một Di Lăng Lão Tổ bảo hộ như vậy?

"À cũng không thể không giới thiệu với mọi người nhỉ" Như đọc được suy nghĩ của bọn họ, Nguỵ Vô Tiện tự hào nói "Vị tiên tử xinh đẹp ôn nhu dịu dàng ngồi cùng với Kim tông chủ..."

Hắn ngước mắt nhìn về phía Nguỵ Như Song, trong mắt là sự ôn nhu mềm mại, cả giọng nói cũng phát nhẹ

"Là tỷ tỷ của ta"

Tỷ tỷ? Của ai cơ?

Mọi người ngây ra, trong lúc chưa kịp phục hồi tinh thần lại nghe được một âm thanh nghi vấn "Hửm?"

"Ngươi vừa nói gì?" Giang Trừng liếc mắt qua "Của ngươi?"

Tập thể quay mặt qua, đúng rồi Giang tông chủ, ngươi thay mặt chúng ta hỏi đúng rồi, ngươi cũng không biết phải không a

"A, ta quên, nói nhầm" Nguỵ Vô Tiện lè lưỡi "Là của Vân Mộng Song Kiệt bọn ta

Giang Trừng lúc này mới bỏ qua cho hắn.

Tập thể nháy mắt cười ha ha. Tỷ tỷ của hai người bọn họ a.

Haha cái quỷ á, ai cho bọn họ biết tại sao lại có thêm một vị tỷ tỷ ở đây chứ?

"Cũng là nghĩa mẫu của ta" Kim Lăng không nhanh không chậm nói thêm.

Tập thể đìu hiu trong gió. Nghĩa mẫu của Kim tông chủ a.

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của bọn họ, Nguỵ Vô Tiện cười lớn "Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Ta lúc đầu biết mình còn một tỷ tỷ cũng ngạc nhiên không kém gì các ngươi đâu"

"Nàng ấy cùng sư tỷ lại là kim lan tỷ muội, đến cả ta cũng không biết"

"Thật tốt lắm" Nguỵ Vô Tiện cười "Có tỷ tỷ tốt lắm a"

Lúc này, không chỉ những người có mặt tại đại sảnh ngạc nhiên mà ngay cả nhưng người thân thuộc với Nguỵ Vô Tiện cũng nhíu mày, Lam Trạm cũng ngạc nhiên, Nguỵ Vô Tiện uống say sao?

Giang Trừng cảm thấy không ổn, Nguỵ Vô Tiện hiện tại khác thường thấy rõ, cứ như là đang nói sảng. Nhưng tại sao lại như vậy?

Lúc này lại không tiện hỏi, Nguỵ Như Song bất động thanh sắc cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng giả vờ trách móc

"A Anh, đệ thật là, A Lăng chủ trì đại hội mà lại ngồi đó uống đến mấy vò. Thế nào, say rồi đúng không?" Nàng nháy mắt, Giang Vũ ngồi gần đó bắt được tín hiệu, đem đống vỏ rượu lén lút chuyền qua

Lam Trạm ôm người vào trong lòng, trầm giọng "Không cho uống"

Nhưng thực tế lại dùng tay giữ hắn trong người, tay còn lại dùng linh lực tra xét tình huống hắn, liền thấy trong người Nguỵ Vô Tiện hỗn loạn một luồng linh lực khác.

Cũng may là vẻ mặt thường ngày của Hàm Quang Quân không hay biểu cảm, nên người ngoài không nhận ra sự khác biệt.

Bất quá vẫn không thoát được ánh mắt của Lam Hi Thần, y không dấu vết ra hiệu cho Lam Trạm "A Tiện chắc là say rồi, Vong Cơ, không bằng đem hắn đi nghỉ đi"

Lam Trạm gật đầu, Kim Lăng cho người dẫn đường để y bế Nguỵ Vô Tiện đi đến khách phòng

Nguỵ Như Song vuốt lấy tóc mai của Kim Lăng "Bảo bối không giận đại cữu con nhé"

"Giận gì đâu ạ, hắn say làm loạn thì hắn mất mặt thôi" Kim Lăng phẩy tay, đối với việc Nguỵ Vô Tiện khác lạ chỉ xem như là một người say bình thường loạn ngữ.

"Ha, để đó xem ngày mai hắn có nhục chết không, uống có mấy ly mà hồ đồ" Giang Trừng cười lạnh, dư quang nhìn phía hai người vừa rời khỏi không tự chủ len một tia lo lắng.

Sau đó lại được một cái siết tay trấn an, hắn nghe âm thanh trấn an Lam Hi Thần "Đừng lo, chốc nữa chúng ta ra sau xem hắn"

Au: Tilehana


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp