-Nhân Sinh Như Mộng 2- MĐTS

3


2 năm

trướctiếp

Giang Trừng bị đệ tử hết mực âu yếm như vậy cho đến khi nghe được tiếng xôn xao từ xa đổ lại.

"Ra ngoài xem thế nào đã" Phất tay đuổi hết đám bạch tuộc quanh người xuống.

Giang Trừng trợn mắt nhìn môn sinh mình từ một đám quỷ dính người trở thành nhóm thiếu niên mặt mày lạnh lùng, mở đường hộ tống cho hắn và Nguỵ Như Song ra đầu thuyền

Đám sư huynh đệ liếc mắt, đệ tử Giang gia có thể tuỳ ý, có thể không cần thể thống gì.

Nhưng chỉ là khi trước mặt bọn họ là tông chủ cùng trưởng bối trong nhà thôi.

Người ngoài? Ha? Biến mẹ mi đi

"Giang huynh, Nguỵ tiểu thư"

Giang Trừng đi ra xong lại muốn đi vô lại, ai có thể cho hắn biết tại sao Nhiếp gia cũng đi thuyền không?

Nhưng cuối cùng cũng đành đứng tại chỗ nhìn thuyền của hai nhà trôi gần lại nhau, cùng song song xuôi về phía Lan Lăng

Nhiếp Hoài Tang mặt mày rạng rỡ nắm tay Nhiếp Khuynh Vũ tìm chỗ trèo qua "Giang huynh, trùng hợp thật nha, ngươi cũng đi thuyền"

"Còn các ngươi sao lại không ngự kiếm đi?"

"Ngự kiếm có gì vui đâu, thả tâm hồn theo sông nước như thế này mới là phong nhã" Nhiếp Hoài Tang xua tay nói

Nguỵ Như Song hơi lo lắng nhìn Nhiếp Khuynh Vũ "Tiểu Vũ, ngươi..."

Không để nàng lên tiếng, Nhiếp Khuynh Vũ đã xua tay cười "Đại nhân đừng lo lắng, ta ổn mà"

Y hơi cúi đầu nhìn hai bàn tay đan nhau của mình và Nhiếp Hoài Tang "Sẽ ổn mà"

"Ta có hắn rồi"

"À đúng rồi, Giang huynh ngươi có gia sản tại Lạc Vân đúng không?" Nhiếp Hoài Tang bất thình lình hỏi

Giang Trừng hơi ngừng lại, cũng gật đầu "Đúng vậy"

"Ta có lẽ nên cảnh báo ngươi, Lạc Vân dạo gần đây không yên ổn đâu"

"Ý của ngươi là?"  

Khu vực Lạc Vân vốn là nơi trung lập, thường chỉ có thương nhân cùng thường dân giao hảo. Tu tiên thế gia thường chỉ đến đó mua hàng hoặc dạo chơi rồi trở về, tiên phủ hay tông tộc gì đó hầu như là không có.

Vị trí của Lạc Vân nói chung cũng đắc địa, là nơi giao nhau giữa các khu vực thuộc địa phận quản lý của các tông lớn, nên nói chung thường từ Lạc Vân đi đến đâu cũng rất tiện.

Do đó, người qua người lại tại nơi này rất nhiều, mà các tông chủ cũng mở một phần gia sản tại đây thu về lợi nhuận. Trong số đó, Giang Trừng có thể xem là người nắm bắt triệt để nhất.

Giang Trừng tỏ ý ngồi rồi nói, ngoắc tay bảo Giang Vũ đưa trà lên, Nhiếp Hoài Tang hít một hơi dài rồi nuốt xuống một ngụm trà thơm, lên tiếng "Thuộc hạ của ta dạo gần đây báo lại, gần đây không hiểu sao những người dân sống tại Lạc Vân đang có xích mích với người Tu Tiên"

“Vậy ngươi nói cẩn thận nghĩa là sao?”

“Tu Tiên thế gia chúng ta chẳng phải cũng cần có gia sản để duy trì tộc sao?” Nhiếp Hoài Tang nói “Mà theo ta biết, hiện tại gia sản của Vân Mộng tại Lạc Vân quả thật không ít, nếu như nơi đó có chuyện, chắc chắn cũng chịu tổn thất”

“Việc này, chỉ mình ngươi mới biết sao?” Giang Trừng nhíu mày

“E là không chỉ có ta, một số tông chủ khác có lẽ cũng đã biết việc này rồi” Nhiếp Hoài Tang lắc đầu “Kim tông chủ có lẽ là cũng đã có được báo cáo của thuộc hạ đưa về”

Hắn nháy mắt “Thuộc hạ của ta vô tình gặp thuộc hạ của cậu ấy khi đang điều tra”

“Nếu như ta đoán không sai, lần đại hội này, tất cả chúng ta sẽ có một nan đề lớn cần giải quyết đây” Nhiếp Hoài Tang đối với Giang Trừng cười “Giang huynh, đến lúc đó e phải nhờ ngươi giúp ta một tay rồi”

“Giúp ngươi?” Giang Trừng cười nhạt “Thôi đi Hoài Tang huynh, bản lĩnh tính kế của huynh đám người bọn ta đã lĩnh giáo qua một lần, cần gì giúp đỡ”

Sắc mặt Giang Trừng bỗng trở nên có chút tức tối “Không nhắc thì thôi, nhắc đến sao ta lại cảm thấy bực mình vậy. Thực muốn đánh ngươi một trận”

Nhiếp Hoài Tang vội cười làm lành, phe phẩy quạt gió cho hắn “Đừng giận đừng giận mà, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nể tình chúng ta bằng hữu lâu năm. Giang huynh đừng chấp ta nữa”

“A Trừng”

Bỗng nhiên tiếng của Ngụy Như Song vang lên, Giang Trừng đứng dậy tiến ra đầu thuyền, Nhiếp hoài Tang cũng vội vã theo sau.

Khi hai người ngồi trong bàn chuyện thì Ngụy Như Song cùng Nhiếp Khuynh Vũ cũng ở chung chỗ một chỗ hàn huyên.

“Đây… là chuyện gì?”

Nhiếp Hoài Tang giật mình nhìn phía trước, Giang Trừng chân mày nhíu lại.

Trước thuyền của bọn họ, ở một góc khuất trên con sông là một xác thuyền đã chìm, thân gỗ ngâm nước trở nên đậm màu, không biết là đắm tại đây hay là trôi từ đâu đến.

Môn sinh Giang gia hai mặt nhìn nhau, lại nhìn sang tông chủ nhà mình sắc mặt trở nên đen thui, không biết nên làm sao.

Gia huy như ẩn như hiện trên thân thuyền kia

...

Là cửu liên hoa

...

Đây…

là thuyền thuộc sở hữu của Vân Mộng Giang thị.

Ngụy Như Song nhìn chăm chú xác thuyền một lát rồi thở ra nhẹ nhõm, nàng mềm nhẹ nói

“Không sao, không có dấu hiệu oán khí hoặc linh khí nào bám theo xác thuyền, ít nhất chiếc thuyền này khi chìm không có ai bỏ mạng”

Môn sinh Giang gia nghe nàng nói vậy cũng thở ra một hơi, dù là ai đi nữa, người trong nhà không chết âu cũng là chuyện tốt.

“Giang Vũ” Giang Trừng hướng phía sau gọi

“Tông chủ” Y cung kính

“Cho người ra ngoài đó xem xét”

“Dạ”

Giang gia kinh doanh ở nhiều nơi, thuyền có khắc gia huy của Giang gia cũng là có nhiều loại.

Đợi không bao lâu, Giang Vũ đã trở lại, y nói “Tông chủ, là thuyền chở hàng của chúng ta”

“Có kiểm tra được là chở đến đâu không?”

“Có, bọn đệ tử đã lật lại xác thuyền, những hoa văn trang trí cùng bố cục thuyền cho thấy đây là thuyền chuyên chở trà đến Lạc Vân”

Nhiếp Hoài Tang cùng Giang Trừng khựng lại, liếc nhìn nhau. Bọn họ cứ tưởng mọi chuyện chưa bắt đầu, không ngờ...

“Chuyện này trước tiên cần tra rõ, Giang Vũ, ngươi liên lạc đến các chủ sự tại Lạc Vân điều tra, còn nữa, hiện tại bây giờ cần chú ý đến an toàn. Nếu như có chuyện gì nguy hiểm, không cần quản vật chất, bảo toàn tính mạng là tốt nhất”

Lần này chỉ là xác thuyền, ai biết được lần sau sẽ là cái gì.

“Dạ, tông chủ”

Thấy Giang Vũ có hơi chần chừ, hắn hỏi “Sao thế?”

“Tông chủ, ta thấy hơi lo, ở Lạc Vân gia sản của chúng ta không phải ít, lỡ như có chuyện thì…”

“Vân Mộng Giang thị cũng đâu phải chỉ có mấy cái cửa hàng đó, ngươi lo cái rắm” Giang Trừng nói “Huống chi, nếu như lụn bại, ta nhất định sẽ khiến nó hồi sinh trở lại”

Vẻ mặt hắn tràn đầy tự tin, như lời hắn nói ra chẳng qua chỉ là một sự thật trần trụi.

Giang Vũ ngây ra, sau đó lại tự cảm thấy mình lo vớ vẩn.

Đúng vậy, sự lợi hại của tông chủ bọn họ đâu phải chưa từng biết đến.

Thuở thiếu niên một tay nâng cả gia tộc.

Một tay hồi sinh Giang gia từ đám tro tàn

Từ suy vong đến khi trở thành gia tộc giàu có nhất nhì Tu Tiên giới

Tông chủ Vân Mộng Giang thị…

... Là một thiên tài kinh thương.

Au: Tilehana


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp