-Nhân Sinh Như Mộng 2- MĐTS

2


2 năm

trướctiếp

Lúc này, môn sinh dẫn đường của Kim gia cung kính mỉm cười đi vào, phía sau là hai hàng người theo sau.

Một bên là đệ tử mặc giáo phục tử y thêu hoa sen chín cánh, chuông bạc đeo sáng rỡ trên eo, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh theo phía sau một trắng một tím.

Ngụy Như Song đeo một mảnh lụa trắng trên mặt, nổi bật lên đôi mắt dịu dàng đầy tiếu ý.

Một bên còn lại là giáo phục đen huyền đầy mạnh mẽ, đeo đại đao trên người, hoàn toàn đối lập với vị đệ tử thiếp thân có dáng người nhỏ gầy đi trước.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Ngụy Như Song nhìn về phía Nhiếp Khuynh Vũ bỗng pha chút không an tâm.

"Ấy da, xem ra chúng ta là những người cuối cùng đến đây rồi, đúng không Giang huynh?"

Nhiếp Hoài Tang nhìn đại sảnh đông đúc, cười cười nói với Giang Trừng.

"Ngươi còn không nghĩ lại xem là tại ai?"

Giang tông chủ một thân tử y kiêu hãnh, khoác ngoài chiếc áo choàng tựa ánh trắng.  Chân mày bực bội, liếc xéo lão bằng hữu đang cười làm lành.

"Cữu cữu, nghĩa mẫu" Kim Lăng chạy lại đón bọn hắn

Giang Trừng nhíu mày nhìn Kim Lăng một lúc, bỗng quát "Ngươi ăn mặc cái kiểu gì vậy?"

Kim Lăng điếng người, vô thức rụt cổ lại, thân hình hơi có ý muốn trốn.

Hắn hừ lạnh, thân thủ nhanh gọn cởi chiếc áo choàng ra, đắp lên người cậu

"Ăn mặc phong phanh như vậy, muốn bị cảm sao? Ngại bản thân khỏe quá sao?"

"Đâu có lạnh đâu" Cậu lí nhí

"Gì?"

"Không.... Không có gì (╥╥)"

Cữu cữu hảo hung!

Thì ra là Giang Trừng ban đầu  định ngự kiếm đến Kim Lân Đài, nhưng do lần trước hắn đem công vụ chỉnh lý một lượt thành ra đến tận giờ lại cực thảnh thơi. Hiếm khi có dịp để ngẩn người, thế là Giang Trừng quyết định đem Nguỵ Như Song cùng đám đệ tử loi choi của hắn ngồi thuyền đến chỗ Kim Lân một lần

Nửa đường trôi rất bình yên, nhưng dần dần đám đệ tử thay vì nháo nhào đùa giỡn lại bắt đầu quây quần ngồi xuống cạnh chân Nguỵ Như Song

"Tiên tử"

"Hửm?"

"Tông chủ nhà mình lại thế nữa rồi"

Nguỵ Như Song theo lời tiểu đệ tử nhìn về hướng Giang Trừng đang ngẩn người nhìn mây trắng trên trời, hồn phách dường như đang thất lạc về đâu rồi

Nàng lắc đầu "Không có gì đâu, tông chủ các con là đang tương tư nha"

"Oà, ra thế" Cả đám gật gù "Hoá ra tông chủ uy vũ khi tương tư nhìn cũng ngốc ngốc như người thường"

"Nói xấu tông chủ? Đến khi các ngươi bị phạt đừng có mà lôi ta ra làm lá chắn" Giang Vũ bưng trà ngang qua xen vào

"Ý đừng, đại sư huynh, công phu mồm mép của huynh làm bọn đệ cam bái hạ phong. Không có huynh bọn đệ chết mất"

"Hừ, cái đám tiểu quỷ các ngươi, những lúc thế này mới biết được tầm quan trọng của ta" Giang Vũ quẹt mũi

"Hổng có âu mà, đại sư huynh là tấm chắn... ý lộn... là..."

"Ta nghe đó, ngươi vừa sửa miệng kìa thiếu niên"

"Hahaha"

Một đám thiếu niên tươi cười rạng rỡ, tiểu đồ đệ ngồi gần chân nàng nhất vỗ mạnh ngực "Nhưng mà tông chủ tương tư là phải thôi, chủ mẫu tương lai của chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tu Tiên Giới mà, cực phối"

Nguỵ Như Song che miệng bật cười, Giang Trừng không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, đen mặt đứng dậy

"Á, tông chủ, tha cho bọn con"

Tựa như đám chim chóc nho nhỏ bị kinh động, thoáng chốc quanh người Nguỵ Như Song đều trống, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là vẻ mặt Giang Vũ muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong.

Thuyền đúng là to nhưng đám nhóc đó có thể trốn được đi đâu chứ, đứa thì bám vào lan can nhòm ra, đứa thì núp phía sau cây cột dõi mắt nhìn, trực tiếp hơn là làm cái động tác quen thuộc như mọi lần mà núp ở sau Giang Vũ.

Nguỵ Như Song nháy mắt với tiểu đồ đệ trốn phía sau lưng nàng, vừa rồi, tiểu ngốc nghếch này ngồi gần nàng nhất, sư huynh đệ ở phía ngoài tan tác như chim chóc, cậu trực tiếp lăn vòng ra phía sau nàng luôn

Giang Trừng liếc mắt nhìn Giang Vũ "Sao?"

"Con... người... bọn đệ ấy..." Giang Vũ bị mắt hạnh trừng đến cà lăm, cuối cùng nuốt nước miếng "Không... không có gì hết"

"Giang Vũ công tử, đừnggg"

"Đại sư huynh"

"Sao ngươi nỡ lòng nào?"

Thôi rồi, tấm chắn của bọn họ bị vô hiệu hoá rồi.

Giang Vũ nhìn trời, cái khí thế này của tông chủ sao hắn dám nói tiếp. Nhìn đám tiểu quỷ hoảng loạn, bọn họ sợ gì không sợ, chỉ sợ tông chủ phạt bọn họ thôi.

Được rồi, bọn họ thừa nhận hình phạt của tông chủ rất có ích cho việc tu luyện. Nhưng mà... vẫn là không muốn đâu o(╥╥)o

Giang Vũ đưa một ánh mắt sang, làm khẩu hình miệng "Đi ôm đùi đi mấy đứa"

"Ôm đùi?" (_)

Đúng rồi, có kim bài miễn tử ở đây mà

Nguỵ tiên tử!!!

Giang hồ cấp bách!  Cứu mạng a!

Giang Trừng nhếch mép cười lạnh, một bước dài kéo tay Nguỵ Như Song đưa nàng ra phía sau.

Tiểu đồ đệ vốn yên yên ổn ổn phía sau bóng lưng thon dài của nàng, tự dưng thấy gương mặt lù lù của tông chủ nhà mình ở đâu xuất hiện doạ cho hồn vía bay ra ngoài "Má ơi"

"Giờ sao?"Hắn cười nhạt "Còn ai đứng ra chắn cho các ngươi?"

"Tông chủ, là người ép chúng con tung đòn sát thủ" ( ̄へ ̄)

"Hể? Ta ngược lại muốn xem tuyệt chiêu của các ngươi đấy" Giang Trừng tỏ vẻ hứng thú nhìn đám nhóc nhà mình giở trò quỷ

Chúng tiểu quỷ ranh mãnh liếc mắt qua lại ra hiệu

"Sư huynh đệ, lên"

Giang Trừng nhìn một đám thiếu niên mặt mày thanh tú đồng loạt lao đến, nhẹ nhàng lách thân mình né tránh, hắn nhướng mày ra đòn, tựa như lão hổ vờn đám nhóc con nhà mình

Xoay đi xoay lại, Giang Trừng rất nhanh chóng bị kéo sự chú ý vào bọn họ, Nguỵ Như Song nhướng mày nhìn Giang Vũ kéo tiểu đồ đệ lại gần nói thì thầm gì đó trong tai

Tiểu đồ đệ này là người nhỏ nhất trong đám sư huynh đệ, thường ngày được các sư huynh thường xuyên chiếu cố, bảo hộ.

So với đám thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hay Giang Vũ cũng trạc tuổi đôi mươi thì cậu nhóc này dáng người nho nhỏ, nhìn một cái liền biết được chắc tầm mười bốn tuổi là cùng.

Vì vậy nên những chuyện bị phạt gì đó cậu nhóc cũng được các sư huynh đỡ hộ mấy phần, tính tình nghịch ngợm, thường xuyên thích xà nẹo dính lên lưng các sư huynh.

Giang Vũ thì thầm cái gì đó khiến mắt cậu nhóc loé sáng rực rỡ, trực giác mách bảo nàng sắp có hài kịch để xem rồi

Giang Trừng đang cản lại một đòn chợt thấy có gió lùa phía sau, hắn cười lạnh, muốn đánh lén bổn tông chủ?

Hắn quay người lại giơ tay ý đồ cản đòn, nhưng đập vào mắt lại là bóng người của tiểu đồ đệ đầy sơ hở đang lao vào.

Mắt thấy tay của mình sắp đập mạnh vào đầu cậu nhóc, Giang Trừng giật mình chuyển tay đấm thành tay mở, đón lấy thằng nhóc mắt sáng rực rỡ cùng một đám tiểu quỷ cười như đạt được mưu đồ

Tiểu đồ đệ Giang Hạ sau khi được tông chủ giơ tay đỡ liền như con bạch tuộc bám trên cổ hắn, ôm chặt cứng.

Giang Trừng lập tức thấy không ổn, trong lúc hắn bối rối gỡ Giang Hạ ra thì đám thiếu niên tử y cũng nhào vào chia ra ôm cứng ngắc lấy tay chân hắn

Giang Trừng đen mặt, gì đây?

"Đại chiêu năn nỉ của đại sư bá, ôm đùi bán manh" Thiếu niên cười hì hì cọ cọ mặt Giang Trừng

"Tông chủ đại nhân, tha mạng nha"

Giang Trừng điên tiết, hét tận trời xanh "Nguỵ Vô Tiện, ngươi dạy cái gì cho bọn chúng vậy?"

"Còn học cái hư từ hắn nữa, ta cho các ngươi cuốn gói đi qua Cô Tô Lam thị ở với hắn. Biết chưa?" Giang Trừng trợn mắt lên "Giờ buông ra xem"

"Không muốn"

"Tông chủ, hiếm khi mới ôm người được, cho ôm miếng đi"

"Tông chủ, người ấm ấm, ôm đùi tông chủ cầu che chở a"

"Còn ra cái gì..."

"Có mà, bọn con được người dạy dỗ rất ra dáng, rất có thể thống, rất lợi hại"

Giang Trừng thở dài, hết nói nổi. Nhìn đám thiếu niên ôm cứng lấy mình, hắn chợt nhớ về phụ thân.

Ngày ấy, phụ thân cũng là một thân tử y của tông chủ, dưới con mắt của hắn là một bóng dáng to lớn, cao ngất ngưỡng, Giang Trừng thỉnh thoảng lại rất muốn lao vào ôm lấy ông tựa như lúc này

Cũng đã từng muốn được phụ thân bế cao, được ông dỗ dành, khen ngợi, thế cho nên càng ngày càng cố gắng, mong có thể là một thiếu chủ Giang gia như ý ông muốn, một tông chủ tương lai khiến ông tự hào

Giang Trừng cười tự giễu, lại liên miên nhớ về quá khứ rồi

"Tông chủ?"

Giang Trừng vỗ mấy cái đầu tròn quanh mình "Ôm đã đi rồi xuống"

Nhận được sự cho phép, không chỉ cái đám đang ôm ra sức ôm, mà mấy thằng nhóc còn lạc đàn đứng bên ngoài cũng lao lại. Chẳng mấy chốc mà người Giang Trừng cứ như bị dán thêm mấy cái thân nữa.

Giang gia môn sinh đệ tử đều biết, so với trưởng bối nghiêm khắc Lam gia, hay là so với tông chủ cà lơ phất phơ như Nhiếp gia, hoặc là tông chủ có số tuổi gần giống với bằng hữu như Kim gia. Thì Giang Trừng cực kỳ thương yêu và quan tâm bọn họ rất nhiều

Lam Khải Nhân sẽ cho đám sư huynh đệ Tử Truy trèo cây, bắt gà sao?

Còn lâu, chưa bị phạt trồng cây chuối chép gia quy đã là may lắm rồi

Nhiếp Hoài Tang sẽ cùng đám môn sinh đệ tử so chiêu, đích thân dạy võ sao?

Cái này hên xui, không biết được

Kim tông chủ được Giang tông chủ dạy dỗ, nên ít nhiều gì sẽ giống ngài ấy đôi chút. Thế nhưng, sẽ có ai vì đệ tử nhà mình chịu uỷ khuất mà mang tiếng xấu lên người như ngài ấy.

Sẽ có ai mắt nhắm mắt mở cho phép bọn họ tuỳ ý quậy phá chỉ vì sợ bọn họ bị mất tuổi thơ?

Sẽ có vị tông chủ nào mỗi đêm thỉnh thoảng vào kiểm tra xem đám đệ tử có trốn đi đêm khuya không nhưng thực chất là vì bọn họ đắp lại chăn rơi ra ngoài?

Là sư phụ,  cũng là cha.

Nơi nào được như ở Liên Hoa Ổ, tông chủ dạy bọn họ học, cho bọn họ chơi, cho bọn họ tuỳ ý, có trưởng bối như Nguỵ tiên tử dịu dàng, có đại sư bá thích về náo nhiệt.

Có hay không? Bọn họ không cần biết, bọn họ chỉ biết, Liên Hoa Ổ là nhà của bọn họ, là nơi độc nhất vô nhị trong lòng họ

Muốn bảo vệ nơi này, muốn bảo hộ những người yêu thương, những người quan trọng này.

Au: Tilehana

Cô nương xinh đẹp đi qua, cô nương xinh đẹp đi lại.

Để lại cho tiểu nữa mấy cái comment đê (´)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp