Vu Tâm Nghiên vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy đôi giày nam mà Yến Chử vừa thay ra ở lối vào, lập tức biết rõ ai đang ở trong nhà lúc này. Cô có chút căng thẳng, chờ mong và nhiều cảm giác khác không thể diễn tả bằng lời. Ở trước mặt bạn thân, cô có thể thoải mái nói buông tay, nhưng những lời bộc bạch của Yến Chử trên tivi kia không thể nào không làm cho cô rung động.

Mười hai năm trước, Yến Chử đã mang đến cho Vu Tâm Nghiên quá nhiều cảm xúc. Anh đã dạy cô làm thế nào để yêu một người và rất nhiều lần đầu tiên cô đều trải qua cùng anh. Nhưng chỉ vài năm sau, Yến Chử càng ngày càng bận rộn, hai vợ chồng gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, có đôi khi một năm chỉ gặp nhau vài lần, cho dù có yêu nhau đến đâu cũng bắt đầu dần dần tích tụ theo thời gian. Đến bây giờ, ngay cả bản thân Vu Tâm Nghiên cũng không thể nói rõ tình cảm nồng cháy trước kia còn lại bao nhiêu. Nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng, Yến Chử không chỉ đại diện cho những cảm xúc sâu lắng và ấm áp mà cô từng sẻ chia, còn đại diện cho mười hai năm hỉ nộ ái ố của cô, thậm chí đại diện cho một phần chấp niệm của cô. Tên của anh và tên của Vu Tâm Nghiên đã sớm được đặt ở cùng một chỗ, đối với Vu Tâm Nghiên, sự tồn tại của Yến Chử từ lâu đã là thứ mà cô không thể nào vứt bỏ được.

Vu Tâm Nghiên nhìn đôi giày với vẻ mặt khó hiểu, môi hơi mím lại, nín thở bước vào phòng khách mà không có đổi giày. Lúc này Yến Chử đang nắm hai cái chân chó của Yến Ngạo Thiên, nói với nó về tình nghĩa cha con vô cùng sâu nặng

"Anh…tới đây làm gì?". Giọng nói của Vu Tâm Nghiên rất êm tai, ấm áp và nhẹ nhàng, như tiếng nước chảy róc rách, trong sắc thái mềm mại còn chứa đựng một chút dịu dàng thu hút, “ngô nông nhuyễn ngữ”*, nghe như cô gái xinh đẹp tới từ vùng sông nước Giang Nam.

(*“Ngô nông nguyễn ngữ” hay “giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của người Ngô”: Tiếng Ngô được xem là một trong những phương ngôn đẹp nhất của Hán ngữ. Trong đó, "Ngô nông nhuyễn ngữ" (tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô) thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.)

Cô vốn dĩ muốn hỏi anh, rõ ràng đã đồng ý ly hôn với cô rồi, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô nữa. Nhưng khi nghĩ đến chương trình phát sóng trực tiếp trên tivi vào buổi sáng, cô lại mềm lòng mà không nói ra những lời tuyệt tình.

"Nghiên Nghiên!".

Dường như lúc này Yến Chử mới nhận ra Vu Tâm Nghiên đã xuất hiện sau lưng anh, lập tức đứng dậy từ ghế sô-pha, nhìn Vu Tâm Nghiên bằng ánh mắt ngập tràn niềm vui.

"Gruu gruu gruu gruu!".

Yến Ngạo Thiên nhìn thấy mẹ đã về, hồ hởi chạy về phía Vu Tâm Nghiên. Vu Tâm Nghiên ngồi xổm xuống theo bản năng, giữ được cái đầu của Yến Ngạo Thiên và giúp nó xoa xoa, sau khi nhìn thấy thứ lông vũ đang dính trên lông nó thì động tác vuốt ve khựng lại, ngược mắt nhìn Yến Chử. "Chủ nào chó nấy", Yến Chử luôn làm cho cô buồn, Yến Ngạo Thiên cũng không thua kém chút nào, luôn chọc cho cô tức giận. Yến Ngạo Thiên ngu ngốc đã sớm quên mất bản thân đang gặp chuyện rắc rối, nó được xoa xoa thì thè lưỡi ra vui vẻ, cười toe toét, đôi mắt híp lại thành một đường màu đen cong cong.

"Anh Lưu ký cho anh một chương trình tạp kỹ, là "Bé cưng, tiến lên nào!". Tuần sau đã bắt đầu quay rồi, lúc đó anh sẽ dẫn Yến Ngạo Thiên đi tham gia cùng anh". Yến Chử nhìn Vu Tâm Nghiên, trầm giọng nói.

Cho nên…anh ấy đột nhiên xuất hiện ở đây chỉ vì muốn dẫn Yến Ngạo Thiên đi sao? Vu Tâm Nghiên không khỏi buồn bã khi nghĩ đến chuyện này. Nhắc mới nhớ, mặc dù Yến Ngạo Thiên là do một tay Vu Tâm Nghiên nuôi lớn, nhưng nó đúng là cho của Yến Chử. Vu Tâm Nghiên muốn nói giữ Yến Ngạo Thiên lại, nhưng chương trình tạp kỹ của Yến Chử chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu rồi, bây giờ lại đi tìm một chú chó thích hợp để bồi dưỡng tình cảm cũng không kịp.

"Cũng được. Nhưng nếu một ngày nào đó anh không muốn nuôi Yến Ngạo Thiên, hoặc là không có thời gian chăm sóc nó, có thể đưa nó đến đây".

Vu Tâm Nghiên kiềm chế sự không nỡ trong lòng, vuốt bộ lông bồng bềnh của Yến Ngạo Thiên, đẩy nó đến chỗ Yến Chử đang chứ, bản thân cô thì xoay người định đi lên lầu.

“Gruu gruu gruu…”.

Yến Ngạo Thiên cảm thấy tương lai của nó thật mờ mịt, mẹ của nó lại không cần nó và muốn đưa nó cho người ba cặn bã. Quả nhiên, bởi vì ba mẹ không hạnh phúc, ngay cả nó cũng phải trở thành cho trong gia đình đơn thân sao?

Yến Ngạo Thiên cụp đuôi lại, dựa theo hướng phát triển của câu chuyện, rất có thể sẽ dẫn đến tình cảnh thê thảm giống như ba cặn bã miêu tả. Nó cảm thấy không thể cứ để ba mẹ chia tay, nó muốn trở thành một bé cưng có cả ba và mẹ yêu thương. Nghĩ như vậy, Yến Ngạo Thiên vội vàng chặn đường Vu Tâm Nghiên, dùng chính cái cơ thể mập mạp của nó ngăn cản cô rời đi.

"Đây là chương trình cuối cùng mà anh tham gia, sau khi hoàn thành những hợp đồng hiện tại, anh sẽ hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí".

Yến Chử nhìn bóng lưng của Vu Tâm Nghiên và nói, làm cho cô đang chuẩn bị tránh chỗ Yến Ngạo Thiên thì khựng lại một chút.

"Tại…tại sao?".

Vu Tâm Nghiên siết chặt nắm tay, nhíu chặt mày, xoay người nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Đối diện với ánh mắt của Yến Chử, cô mơ hồ nhận ra rằng…Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều là vì cô, cô có thể nghĩ như vậy không? Nhưng mà tại sao tất cả mọi chuyện lại đến muộn như thế, tại sao lại là lúc cô đã chuẩn bị hoàn toàn buông tay anh.

“Là vì em”.

Yến Chử trả lời không chút do dự. Anh kế thừa ký ức của cố chủ, nhưng cũng không có nghĩa là anh biết đóng phim. Những thành tựu mà cố chủ đạt được đã quá đủ rồi, vào thời điểm tốt nhất thì giải nghệ chính là lựa chọn tốt nhất. Bản thân Yến Chử cũng không phải là người thích cuộc sống dưới ánh hào quang sân khấu, bảo anh chơi kiểu đánh du kích với giới truyền thông và các tay săn ảnh quanh năm không phải là phong cách của anh.

"Đã quá muộn rồi…đã quá muộn rồi…".

Vu Tâm Nghiên lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, trước mặt như nhiễm một tầng sương mù dày đặt, làm cho cô không nhìn rõ được khuôn mặt của Yến Chử. Nếu trước khi cô đề nghị ly hôn mà nghe được những lời bộc bạch này của Yến Chử thì cô sẽ vô cùng vui vẻ, có lẽ có thể nói là “mừng như điên”. Nhưng nó lại đến sau khi đã ly hôn, sau khi cô đã chuẩn bị buông tay tất cả. Trong lòng cô đang rất bối rối, cô chỉ muốn tránh né người đàn ông hay thay đổi trước mặt này.

"Không muộn!".

Sao Yến Chử có thể để cô tránh né được, anh tiến lên vài bước, ôm chặt cô gái hình như đang muốn trốn tránh kia vào trong lồng ngực.

"Anh biết anh đã từng làm ra rất nhiều chuyện khiến em đau lòng, anh đặt quá nhiều tâm huyết vào sự nghiệp của riêng anh, anh phí phạm mười hai năm tươi đẹp nhất của chúng ta. Nhưng mà Nghiên Nghiên này, hãy cho anh một cơ hội nữa, chúng ta còn rất rất rất nhiều thời gian. Chúng ta có thể đi đến Provence mà em muốn đi nhất, chúng ta có thể đi xem tuyết rơi dày đặc ở Hokkaido mà em muốn xem nhất. Cũng giống như chúng ta mười hai năm trước, cho hai chúng ta một cơ hội làm quen với nhau thêm lần nữa”.

Vu Tâm Nghiên dựa vào bả vai dày rộng của người đàn ông này, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và nhịp tim đập bang bang bang, mùi hương nước hoa Cologne nhàn nhạt kia nữa, làm cho cô nhịn không được mà có chút đắm chìm.

"Em không biết nữa, bây giờ em rất rối rắm".

Những lời yêu thương quá mức tuyệt vời, đặc biệt là tương lai mà Yến Chử vừa vẽ ra, tiếc là Vu Tâm Nghiên không thể tin được. Lúc trước anh cũng đã từng năm lần bảy lượt nói với cô rằng sẽ công khai mối quan hệ giữa hai người họ, sẽ dần dần giảm bớt lượng công việc, nhưng kết quả hết lần này đến lần khác đều chứng minh anh lừa gạt cô. Quan trọng hơn, trong lòng Vu Tâm Nghiên còn có một cái gai, đó chính là mới quan hệ mập mờ như có như không giữa Yến Chử và Vu Tâm Đồng, chẳng lẽ tất cả đều chỉ là ảo giác của cô thôi sao? Cô nhớ lại những lúc hai người ở cạnh nhau, dáng vẻ và ánh mắt tỏa sáng của Yến Chử khi nhắc đến người em gái kia của cô, trái tim Vu Tâm Nghiên lạnh đi, lập tức tỉnh táo lại và tránh khỏi vòng ôm của Yến Chử.

“Em không cần phải suy nghĩ nhiều, mười hai năm trước là em chờ đợi anh, bây giờ, đến phiên anh chờ đời em”.

Yến Chứ ôm lấy hai vai Vu Tâm Nghiên, ánh mắt của anh khi nhìn cô có thâm tình có kiên trì, còn sâu sắc và dịu dàng, làm hô hấp của Vu Tâm Nghiên như ngừng thở vài nhịp. Không thể không nói, câu nói kia của anh thật sự quá trí mạng, Vu Tâm Nghiên lại bị mê hoặc một lần nữa.

“Vả lại chúng ta còn có Yến Ngạo Thiên, em muốn nó trở thành đứa bé trong một gia đình đơn thân sao?”.

Yến Chử chỉ vào chú chó ngu ngốc đang thè lưỡi bên cạnh, Vu Tâm Nghiên còn mơ hồ nhận ra vài phần bất bình từ trong câu nói của anh.

“Gruu gruu gruu ẩu…!”.

Yến Ngạo Thiên đuổi theo cái đuôi của nó và xoay vòng vòng, nó không muốn làm cho trong gia đình đơn thân, nó muốn làm một chú chó có ba mẹ đầy đủ cơ!

“Anh nói vớ vẩn gì vậy chứ!”.

Vu Tâm Nghiên có chút xấu hổ, cô vừa định nhấc chân đạp Yến Chử một cái, bỗng nhiên nhớ lại lúc Yến Ngạo Thiên mới đến ngôi nhà này, Yến Chử đã chỉ vào Yến Ngạo Thiên vừa mới cai sữa chưa được bao lâu và vẫn còn là một nắm màu xám trắng, cười bảo sau này nó chính là con của hai người, cô là mẹ, còn anh là ba. Lúc đó mặc dù họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mối quan hệ lại không hề căng thẳng như bây giờ. Nghĩ đến đây, trái tim của Vu Tâm Nghiên không khỏi mềm yếu đi một chút, cái chân vốn đã nhấc lên cũng thu lại.

Yến Chử nhìn ra được, đây là bước đệm cho thấy Vu Tâm Nghiên đã dao động. Nhưng “băng dày ba thước không phải chỉ vì rét có một ngày”*, muốn giải thoát những khúc mắc đã tích tụ ngần ấy năm, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Yến Chử không khỏi cảm thấy may mắn, may mà ngay ngày đầu tiên anh đến đây đã đồng ý ly hôn rồi, cho nên, tất cả đều có cơ hội bắt đầu lại.

(*Băng dày ba thước không phải chì vì rét có một ngày: chuyện xảy ra không phải ngẫu nhiên.)

“Tùy anh, bây giờ em muốn nghỉ ngơi, anh nhanh đưa Ngạo Thiên rời khỏi đây đi, ngăn tủ ở chỗ lối vào có thức ăn chó mà nó thích ăn nhất, trong ổ chó có mấy món đồ chơi nó thích nhất, anh cũng mang theo luôn đi!”.

Vu Tâm Nghiên hất tay Yến Chử ra, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

“Sao anh còn chưa đi nữa?”. Sau khi cô bước lên cầu thang, dừng lại và xoay người. Nhìn thấy Yến Chử còn đang đứng tại chỗ, Yến Ngạo Thiên thì phe phẩy cái đuôi đi theo sau lưng cô cùng lên lầu, nhịn không được mà hỏi.

"Anh cho em hết tất cả mọi thứ rồi, bây giờ anh không có nhà để về. Thế nên…Nghiên Nghiên, em làm ơn hãy cho anh ở lại đi!".

Yến Chử dang hai tay ra, sau đó suy sụp rút hai cái túi quần bên trong chiếc quần hip-hop rộng thùng thình trên người ra, nhưng cũng không tìm thấy được một xu nào trong đó. Anh nói không sai, lúc ly hôn, anh đã ra ngoài với hai bàn tay trắng, nhưng Vu Tâm Nghiên không tin một ảnh đế ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

“Vừa mới ứng phó một đám phóng viên. Nghiên Nghiên, anh rất mệt mỏi!”.

Yến Chử hơi rũ mắt, không giấu được vẻ mệt mỏi, dáng vẻ yếu ớt của anh mơ hồ gợi lên vài phần đau lòng trong Vu Tâm Nghiên. Người đàn ông này trở thành da mặt dày như thế từ khi nào, thật sự không để cô yên mà. Vu Tâm Nghiên mím môi, không nói gì cả và đi lên lầu. Yến Chử nhìn theo bóng lưng của cô, nhịn không được mỉm cười, quả nhiên là một cô gái dễ mềm lòng.

*****

Mấy ngày tiếp theo, bất kể là bên ngoài mưa gió bão bùng ra sao, Yến Chử cứ ở yên trong nhà và không đi đâu cả. Mỗi buổi sáng, anh sẽ làm món trứng lòng đào và bánh nướng chảo mà Vu Tâm Nghiên thích nhất. Bữa trưa và bữa tối cũng hoàn toàn dựa vào sở thích ăn uống của Vu Tâm Nghiên. Đặc biệt là sáng nào cũng sẽ có người giao nguyên liệu nấu ăn trong ngày đến cổng biệt thự, điều này làm cho Vu Tâm Nghiên càng chắc chắn người đàn ông luôn miệng nói bản thân “không có tiền cần chỗ ở” chính là một kẻ lừa đảo. Nhưng không biết vì sao, cho dù cô biết người đàn ông này có tiền, cô cũng không bảo anh rời đi.

Còn Yến Ngạo Thiên, nó cảm thấy nó thực sự chính là bé cưng hạnh phúc nhất trên thế giới này. Trước kia, mẹ vì muốn kiểm soát cân nặng của có, lượng thịt bò tươi và thức ăn chó cho nó ăn mỗi ngày đều tuân theo một tỷ lệ nghiêm ngặt. Bây giờ người phụ trách là ba nó, mỗi ngày nó đều có thể ăn rất nhiều bít-tết và sườn cừu tươi mới thơm ngon. Yến Ngạo Thiên hạnh phúc tràn trề, mỗi tối ngủ mơ đến thè lưỡi và chảy cả nước dãi. Quả nhiên, con cái có đầy đủ ba và mẹ mới là bảo bối, thấy ba đã biết điều như vậy, Yến Ngạo Thiên quyết định tha thứ cho người ba cặn bã trước kia.

Hôm nay cũng như mọi ngày, Vu Tâm Nghiên thức dậy và chải chuốt, đang định ra khỏi phòng. Cô lại không nhịn được mà đi vào phòng vệ sinh, nhìn đầu tóc và quần áo của bản thân trong gương. Không biết có phải là vì bữa lẫu tối qua hay không, trên mũi Vu Tâm Nghiên xuất hiện vài nốt mụn nhỏ. Cô lập tức cầm lấy hộp kem nền trên bàn trang điểm và định trang điểm để che đi khuyết điểm này. Khi đang chuẩn bị trang điểm, cô lại thả kem nền trên tay xuống, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm. Cô bị làm sao thế nhỉ, hôm nay không phải ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có thêm một người đàn ông thôi mà. Vu Tâm Nghiên cảm thấy bản thân đã thỏa hiệp quá nhanh, cô cắn môi dưới. Trước khi bước xuống lầu, cô hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân trở lại vẻ mặt “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” của mấy ngày trước.

Theo thói quen, cô đi về phía nhà ăn. Như thường lệ, Yến Chử đã làm xong bữa sáng ngon miệng. Cô có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn trong bộ quần áo ở nhà và đeo tạp dề trên cổ từ chỗ ngoặt cầu thang, đang xúc bữa sáng ra đĩa. Lúc này, nếu Yến Chử nhận ra sự xuất hiện của cô, sẽ nở một nụ cười vô cùng xán lạn. Vu Tâm Nghiên đang cân nhắc xem nếu bây giờ Yến Chử mỉm cười với cô, có phải là cô cũng nên đáp lại một nụ cười hay không, đây chắc chắn không phải là tha thứ, chỉ là cô lễ phép mà thôi. Không sai, chính là như thế!

Ngay lúc này đây, người đàn ông vốn dĩ nên đứng ở phòng bếp thì chẳng thấy đâu, phòng bếp và phòng ăn trống rỗng. Cả người Vu Tâm Nghiên cứng đờ, trong lòng hơi lạnh lẽo và bất bình, mới là ngày thứ tư, anh ấy chỉ có thể kiên trì được bốn ngày thôi sao?

“Gruu gruu gruu gruu!”.

Yến Ngạo Thiên vui vẻ xuất hiện trước mặt Vu Tâm Nghiên với miếng xương dê trong miệng, khóe miệng còn dính mảnh vụn thức ăn, rõ ràng là vừa mới ăn một bữa no nê. Vu Tâm Nghiên nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Yến Ngạo Thiên, nhanh chóng đi vào phòng ăn. Trên bàn đã bày biện bữa sáng tinh tế, còn đang tỏa khói, mặc dù người ở trong phòng đã đi rồi, nhưng chắc là mới rời đi chưa được bao lâu. Vu Tâm Nghiên cẩn thận nhìn thấy một tờ giấy được đè bên dưới ly sữa bò, cô vội vàng cầm nó lên và xem. Sau khi xem xong nội dung được viết trên mảnh giấy ghi chú, đôi mày đang nhíu chặt cũng lập tức thả lòng.

“Ai thèm lo lắng cho anh chứ!”. Vu Tâm Nghiên nghĩ một đằng nói một nẻo, bản thân cô vẫn chưa phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt của cô lúc này tươi sáng đến nhường nào.

“Ánh đế Yến tổ chức họp báo, người vợ bí ẩn trong lời đồn là ai, câu trả lời cho những tin đồn đang lan truyền trên mạng sẽ ra sao, không biết hôm nay ảnh đế Yến có thể cho chúng ta một câu trả lời hay không, hãy giữ nguyên kênh của chúng tôi, chờ những phóng viên phía trước cho chúng ta câu trả lời”.

Vu Tâm Nghiên rửa sạch chén địa chứa thức ăn sáng, bưng ly sữa bò và đi vào phòng khách, bật tivi lên. Yến Ngạo Thiên nhảy lên sô-pha và rên ư ử, cái đầu to lông xù gối lên đùi Vu Tâm Nghiên, ánh mắt cũng chuyển về phía tivi, ra vẻ dường như nó có thể xem hiểu.

“Yến Chử…”.

Vu Tâm Nghiên đang định chuyển kênh thì khựng lại, xem tivi và không khỏi khẩn trương.


App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play