"Mọi người nhìn kìa, đó có phải là xe bảo mẫu của ảnh đế Yến không?".
Một phóng viên cầm ống kính ngắn và ống kính dài đang ngồi xổm bên ngoài Giải trí Thần Tâm, ánh mắt nhạy bén nhìn thấy một chiếc xe hơi bảy chỗ màu đen từ từ chạy đến cửa công ty. Các phóng viên và người hâm mộ vốn đang nóng lòng chờ đợi, bỗng chốc trở nên kích động, chen chúc nhìn vào trong công ty. Chẳng bao lâu, họ đã nhìn thấy Lưu Giang Đào và một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen che chở một người đàn ông đeo khẩu trang và mang kính râm. Người đàn ông cúi đầu và đi ra khỏi công ty, nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc, rõ ràng chính là ảnh đế Yến Chử.
"Yến Chử, ảnh đế Yến!!!".
"Anh thật sự đã bí mật kết hôn mười năm rồi ư?".
"Xin hỏi nguyên nhân anh và vợ anh ly hôn là gì?".
"Ảnh đế Yến, vợ của anh là Vu Na Na sao? Ảnh đế Yến, anh có thể cho công chúng một lời giải thích không?".
Đây là phóng viên, họ là những người xông lên đầu tiên. Suy cho cùng, việc đưa ra những tin tức nóng hổi trước hết cũng có nghĩa là tiền thưởng nhiều hơn, phóng viên cũng cần phải ăn cơm. Những người hâm mộ còn cuồng nhiệt hơn đám phóng viên một chút, hầu hết những người có thể vây quanh công ty quản lý vào thời điểm này đều là fan trung thành, hoặc “fan bạn gái” cuồng nhiệt còn trẻ. Các cô ấy không tin Yến Chử đã bí mật kết hôn nhiều năm, muốn nghe chính miệng Yến Chử thừa nhận tất cả đều là giả.
"Các bạn phóng viên, Yến Chử của chúng tôi sẽ chọn ngày để mở họp báo. Đến khi đó, những vẫn đề mà các bạn thắc mắc chúng tôi đều sẽ trả lời không sót câu nào. Yến Chử rất mệt, làm phiền các bạn nhường đường một chút, để Yến Chử về nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại".
Lưu Giang Đào sắp bị người ta chen đến nỗi không ra hình ra dạng gì, nhưng anh ta là một người đại diện ưu tú, trong lúc này anh ta cũng chỉ có thể giữ nguyên nụ cười, nếu không tin tức xuất hiện trên mặt báo vào hôm sau có lẽ là tin tức mà anh ta không muốn nhìn thấy.
Thần Tâm vẫn làm công tác an ninh rất tốt, mặc cho vô số người đang chen chúc, họ vẫn hộ tống Lưu Giang Đào và Yến Chử lên xe một cách an toàn. Sau đó tạo thành một bức tường người, ngăn cản những người đang muốn chặn đầu xe lại, cho đến khi chiếc xe thuận lợi lăn bánh, họ mới trở lại công ty.
Nhóm phóng viên kia cũng không phải là dễ bị lừa, lập tức ôm theo máy quay phim và chạy tới chỗ đậu xe của mình, đuổi theo hướng xe bảo mẫu của Yến Chử vừa rời đi. Những người còn lại thấy nhân vật chính đã đi rồi, cũng không có ý định trông chừng ở Thần Tâm nữa, vẻ mặt ủ rũ, tụm năm tụm ba và rời đi.
Khoảng hai tiếng sau, một chàng trai da ngăm ngăm, ăn mặc thời thượng theo phong cách hip-hop, đeo cặp kính râm rất ngầu, nghênh ngang đi vào Giải trí Thần Tâm từ cửa bên. Cánh cửa này thường dành cho các thực tập sinh ra vào, người khác trông thấy cũng chỉ có thể thắc mắc nghệ sĩ của Thần Tâm chẳng phải đi theo con đường diễn xuất sao, muốn lấn sân sang hip-hop từ khi nào. Chàng trai kia lập tức đi đến bãi đỗ xe, tìm được một chiếc xe hơi Volkswagen vô cùng bình thường. Sau khi anh ta lên xe, đóng cửa xe lại và tháo cặp mắt kính hết sức khoa trương trên mặt xuống. Đây chính là ảnh đế Yến Chử vốn dĩ đã rời khỏi cùng với Lưu Giang Đào, nhưng mà người thật ở đây, người vừa mới đi không biết là ai đây.
Cùng lúc đó, một đám phóng viên lái xe theo dõi xe bảo mẫu của Yến Chử. Trông thấy họ cứ chạy tới chạy lui trên đường lớn, nếu không phải nghĩ đến “hoàng hậu quốc dân” gặp tai nạn do bị những tay săn ảnh đuổi theo trên đường, họ cũng muốn phóng nhanh vượt ẩu để chặn người lại. Cuối cùng, xe bảo mẫu rốt cuộc cũng tìm được chỗ dừng, “Yến Chử” và Lưu Giang Đào cùng bước xuống xe. Đám phóng viên lại chạy đến, đang định hỏi ảnh đế vài câu hỏi, thì nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo giống bộ quần áo mà ảnh đế đã mặc trên phát sóng trực tiếp, dáng người cũng tương tự vài phần, tháo khẩu trang, mắt kính và mũ ra, chỉ là một người qua đường, đâu phải là ảnh đế Yến mà họ đang theo đuôi.
“Mọi người tới thật đúng lúc, Yến Chử của chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị mấy bàn tiệc cho các anh. Các anh cũng vất vả cả ngày rồi, ăn một chút để bồi bổ đi”.
Lúc này Lưu Giang Đào không né tránh, mà còn tiến lên chào hỏi.
“Yến Chử thật sự không khỏe, mọi người yên tâm, không quá một tuần Thần Tâm chúng tôi nhất định sẽ tổ chức họp báo, hy vọng mọi người thông cảm cho cậu ấy”.
Bây giờ đám phóng viên mới nhận ra họ đang đỗ xe ở nhà hàng năm sao nổi tiếng của thành phố H. Mặc dù hơi tức giận vì bị chơi khăm, nhưng thái độ và sự chuẩn bị của đối phương khá tươm tất, làm cho người ta có muốn tức giận cũng chẳng biết nên tức giận cái gì. Họ đều làm việc trong cái vòng này, sao có thể không biết thái độ của nghệ sĩ đối đãi với họ chứ. Huống hồ gì bây giờ Yến Chử đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, muốn né tránh họ cũng là chuyện dễ hiểu.
Lưu Giang Đào thấy thái độ của những phóng viên này đã hòa hoãn hơn, cười đến híp mắt, giống như vị Phật Di Lặc đang cười, mời chào những phóng viên nào vào bên trong nhà hàng. “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó độ”, không trở mặt với những phóng viên này rõ ràng là tốt nhất.
*****
Lái chiếc Volkswagen hữu dụng, Yến Chử do dự một lúc, anh quyết định không trở về căn hộ mà anh đã ở tạm trong hai ngày nay, mà là trở về căn biệt thự khi anh vừa tới thế giới này. Bởi vì Yến Chử đóng phim ở bên ngoài quanh năm, cho nên đồ đạc của anh ở trong căn nhà này cũng không quá nhiều. Lúc đi khỏi đây, anh cũng chưa thu dọn đồ đạc của anh ở trong căn biệt thự này. Yến Chử đứng ngoài cửa, móc chìa khóa trong túi ra, cũng không biết sau khi ly hôn cô ấy có đổi ổ khóa hay không.
“Ken két”.
Cửa vẫn mở bình thường, Yến Chử đảo mắt nhìn thoáng qua lối vào, có một đôi dép lê nữ đặt ngay ngắn ở cửa ra vào, xem ra nữ chủ nhân không có ở nhà. Dựa theo trí nhớ, Yến Chử thản nhiên mở tủ giày bên cạnh, lấy ra một đôi dép lê dành cho nam và xỏ vào, sau đó đóng tủ lại, đi vào trong nhà. Anh không đi lên lầu, mà quyết định ngồi ở sô-pha và chờ Vu Tâm Nghiên về nhà.
Căn phòng rất yên tĩnh, Yến Chử luôn cảm thấy hình như anh đã quên mất thứ gì, nhưng rốt cuộc là thứ gì mới được?
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra hình như anh chưa từng mở cửa hàng đổi điểm đi kèm với hệ thống. Nhân lúc Vu Tâm Nghiên còn chưa trở về, chi bằng xem thử trong cửa hàng đổi điểm có thứ gì. Cửa hàng đổi điểm là một biểu tượng rất nhỏ, nằm ở góc phải bên dưới màn hình nhiệm vụ, nếu không để ý kỹ càng có lẽ sẽ không nhìn thấy nó. Trước mặt Yến Chử lúc này là một màn hình chiếu treo lơ lửng, chỉ có một mình anh nhìn thấy và cách thức thao tác chính là ý nghĩ của anh. Anh dùng ý nghĩ bấm mở cửa hàng đổi điểm, đúng như 007 nói, cửa hàng chỉ có năm cái kệ để hàng, trên đó bày biện năm mặt hàng khác nhau. Yến Chử có chút tò mò, sự tồn tại của hệ thống đã phá vỡ toàn bộ nhận thức trước đó của anh. Anh tự hỏi liệu những mặt hàng mà cửa hàng đang bày bán trao đổi, có phải cũng tồn tại thần kỳ giống như hệ thống hay không. (App T YT)
[ Hoàn ngã phiêu phiêu quyền ]* Tự đánh bản thân mười lần, đổi lại bạn sẽ trở nên xinh đẹp gấp ba lần, vĩnh viễn, 1000 điểm.
(*Hoàn ngã phiêu phiêu quyền: bắt nguồn từ bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”. Sau khi Thu Hương bị người khác đá hơn ba mươi cái, hủy hoại nhan sắc. Đường Bá Hổ đã dùng phương pháp thất truyền “hoàn ngã phiêu phiêu quyền” giúp khuôn mặt của Thu Hương xinh đẹp hơn.)
[ Eo thon nhỏ của tôi ] Vòng eo thon gọn, bạn xứng đáng có nó, dành cho thế giới hiện tại, 500 điểm.
[ Thuốc mùi hương ] Hương thơm đa dạng, tùy bạn lựa chọn, vĩnh viễn, 1000 điểm.
[ Thuốc mùi hương ] Hương thơm đa dạng, tùy bạn lựa chọn, dành cho thế giới hiện tại, 1000 điểm.
Thoạt nhìn bốn mặt hàng trên, Yến Chử cảm thấy anh cần phải góp ý với hệ thống. Cửa hàng này bất công với người chấp hành là nam, eo nhỏ mùi hương gì chứ, đàn ông dùng đến mấy thứ nào sao?
May mắn thay, mặt hàng thứ năm cuối cùng không có phân biệt giới tính, làm Yến Chử vui vẻ hơn một chút.
[ Trái tim thú cưng ] Hiểu được sở thích của thú cưng của bạn, chỉ trói định một thú cưng duy nhất, dành cho thế giới hiện tại. Hiện tại đang có chương trình khuyến mãi đặc biệt, 200 điểm.
Yến Chử nhớ ra hình như cố chủ còn để lại một chương trình tạp kỹ cho anh, nhưng bỏ ra 200 điểm liệu có đáng không? Mọi người biết đấy, Yến chử phải hoàn thành nhiệm vụ tân thủ ở thế giới trước mới có được 1000 điểm tích lũy.
Thời gian đổi mới cửa hàng của hệ thống: mười lăm giờ.
Anh chú ý đến dòng chữ nhỏ nhắc nhở ở bên dưới góc phải, lại nhớ những gì 007 đã từng nói, hàng hóa trong kho hàng của cửa hàng sẽ được đổi mới một lần mỗi ngày, xem ra anh vẫn còn mười lăm tiếng đồng hồ để cân nhắc. Trên thực tế, chỉ cần nhìn vào năm mặt hàng hiện tại, giá cả “trái tim thú cưng” tương đối rẻ, so với “eo thon nhỏ” và “thuốc mùi hương” cũng chỉ được sử dụng ở thế giới hiện tại, “trái tim thú cưng” vô cùng có lời.
“Ẳng ẳng ẳng à ú…”
Yến Chử đang suy nghĩ có nên dùng 200 điểm đó không, không biết Yến Ngạo Thiên từ xó xỉnh nào chui ra, trên miệng dính đầy lông. Nhìn dấu vết nó để lại trên đường chạy đến đây, có lẽ là vừa quậy phá ở trên lầu hai xong. Con chó ngu ngốc này lại ở nhà? Anh cho rằng hôm nay lúc Vu Tâm Nghiên ra ngoài đã đưa nó đi cùng rồi chứ.
“Gâu gâu gâu ẳng ẳng à ú…”
Yến Ngạo Thiên cảnh giác nhìn người cha cặn bã trước mặt, nó biết mẹ đã khóc vì thứ cặn bã này suốt mấy ngày nay. Nó là chú chó mà mẹ yêu nhất, Yến Ngạo Thiên đã quyết định đơn phương chấm dứt quan hệ cha con với Yến Chử. Nó nghĩ rằng mẹ sẽ đau khổ khi nhìn thấy cha cặn bã, sốt ruột áp mũi lợn của nó lên đùi Yến Chử, muốn ép buộc Yến Chử rời khỏi trước khi mẹ về. Thế thì mẹ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, sẽ không tính toán chuyện nó “chiến đấu” với cái chăn bông của mẹ. Mặc dù lần này là cái chăn kiếm chuyện trước, nhưng chắc chắn là mẹ sẽ không tin. Nghĩ đến tối nay nó có thể sẽ không được ăn món thịt bò tươi yêu thích, Yến Ngạo Thiên vừa buồn bã chảy nước miếng, vừa kích động chuyển động bàn chân trước, muốn đuổi cha cặn bã đang ngồi vững vàng trên ghế sô-pha ra khỏi cửa nhà.
Nhìn con chó ngu ngốc như đang có thù với mình, Yến Chử không chần chừ nữa, cuối cùng bấm nút chọn mua “trái tim thú cưng”. Ngay sau đó số dư ban đầu 1,000 điểm trở thành 800 điểm, rồi trên kệ hàng của hệ thống xuất hiện một vầng hào quang. Yến Chử bấm vào biểu tượng kia xem thử, lại phát hiện ra tên tay anh xuất hiện một món đồ nhẹ như bông.
“Gruuuuuuu…”
Là một con sói, Yến Ngạo Thiên tin chắc rằng nó cũng có sức chiến đấu trời ban, ngay khi nó nhìn thấy một món đồ phát sáng xuất hiện từ hư không, tinh thần dũng cảm của một con chó husky dâng trào, nó đột ngột đạp chân trước lên đầu gối Yến Chử, “à ú” một cái, Yến Chử còn chưa kịp ngăn cản, nó đã ăn khối phát sáng kia vào trong bụng. Yến Chử còn chưa nghiên cứu xong cách sử dụng cụ thể của khối sáng, nhìn con chó ngu ngốc tham ăn, nghĩ bây giờ bảo nó nhỏ ra cũng đã muộn rồi.
“Gruuu…”
Ba cặn bã, khôn hồn thì hãy nhanh đi khỏi đây, nếu không bổn Ngạo Thiên sẽ không khách sáo với ba.
Yến Chử cảm thấy bản thân hình như đang bị ảo giác, lại có thể nghe hiểu Yến Ngạo Thiên nói gì. Anh nghĩ đến vầng hào quang đã bị nó nuốt xuống bụng kia, thì ra “trái tim thú cưng” lợi hại đến mức có thể trực tiếp giao tiếp cùng thú cưng sao?
“Gru gru gruuuuu, gruuuuu…”
Lông vũ bay tới mũi, Yến Ngạo Thiên hắt xì một cái thật mạnh, nhưng đôi mắt hí của nó vẫn nhìn chằm chằm Yến Chử bằng thái độ ngông cuồng, bày tỏ nó sẽ không vì chuyện anh vừa cho nó ăn thứ đồ không có mùi vị kìa mà bị khuất phục đâu, nhưng nếu anh có thể cho nó mười miếng thịt bò tươi mới thì nó sẽ suy nghĩ cẩn thận.
“Có ba dượng, thì cũng rất dễ có mẹ kế. Nếu đổi một người ba khác, bò bít tết của con có lẽ sẽ không có nữa đâu, miếng gặm yêu thích của con sẽ bị chó ruột của ba dượng cướp mất”.
Yến Chử nắm hai móng vuốt nhỏ của Yến Ngạo Thiên, nhìn thẳng vào mắt nó và nói.
“Ba dượng có thể còn có một con chó ruột nữa không chừng, tụi nó sẽ cướp vòng tay của mẹ con, cướp ngôi nhà nhỏ của con, tụi nó còn quậy phá khắp nơi, sau đó đổ thừa là con làm”.
Mỗi một câu nói của Yến Chử làm cho nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt của Yến Ngạo Thiên tăng lên một chút. Yến Chử nhận ra anh lại thật sự dùng cụm từ “sét đánh giữa trời quang để miêu tả vẻ mặt của một con chó vào lúc này.
“Gruu gruu gruu gruuuuu…”
Mẹ sẽ không đối xử với con như thế đâu, Yến Ngạo Thiên muốn phản bác. Nhưng nó lại nghĩ đến trước kia nó hay gặm sô-pha, gặm góc bàn, gặm quần áo và túi xách mà mẹ thích, rõ ràng là mấy thứ đó kiếm chuyện trước, nhưng mẹ vẫn chỉ phạt nó hôm đó phải ăn thức ăn cho chó. Yến Ngạo Thiên lập tức cảm thấy lời ba nói có lẽ không phải giả, tưởng tượng tương lai mẹ sẽ tìm cho nó một người ba dượng, ba dượng sẽ mang đến con trai chó của ông ấy, toàn thân chó của Yến Ngạo Thiên đều cảm thấy tuyệt vòng.
“Gruu gruu gruu…”
Không đúng, sao ba lại biết chó đang nghĩ gì. Yến Ngạo Thiên dùng chỉ số thông minh ít ỏi của nó nghi hoặc hỏi Yến Chử.
“Bởi vì…”
Yến Chử nhìn con chó ngu ngốc trước mặt bằng ánh mắt hiền từ.
“Ba là ba ruột của con mà!”.
Một người một chó nhìn nhau chăm chú và thâm tình, lúc Vu Tâm Nghiên trở về đã nhìn thấy cảnh tượng như thế đó.
App TYT và Autumnnolove