“Yến Chử, để tôi thay cậu xin nghỉ với đại đội trưởng. Hôm nay cậu không cần đi làm, lát nữa đến trạm xá ở đầu thôn để lấy thuốc đi, trong ấm nước có nước nóng, cậu uống nhiều một chút”.

Trong một gian nhà tranh vách đất xập xệ, trên cái kháng* chiếm hơn phân nửa không gian của căn phòng có một thanh niên trông khôi khô nhưng tiều tụy đang nằm. Trên người anh ta là một chiếc chăn rất dày, khuôn mặt đỏ bừng trông có vẻ như đang không được khỏe.

(*Cái kháng : Giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm, thường thấy ở phía bắc Trung Quốc. )

Yến Chử nằm trên giường đất, nhìn những người bạn cùng phòng lần lượt đi ra ngoài, gật đầu một cách yếu ớt.

“Này, Yến Chử cái gì cũng tốt, ngoại hình tốt, tính cách tốt, lại là học sinh trung học phổ thông. Đáng tiếc là cơ thể hơi yếu một chút, vừa đến tham gia đội sản xuất ở nông thôn* không bao lâu mà đã ốm không biết bao nhiêu lần rồi. Các anh nói xem, như thế này nếu không về thành phố được thì sau này cậu ấy phải làm sao?”

(插队 : thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá Trung quốc.)

“Ai mà biết! Nhưng mà cậu cũng đã nói mặt mũi cậu ấy trông đẹp trai, chỉ cần có cô gái trong thôn đồng ý lấy cậu ấy là được rồi. Có ba vợ tương lai và nhóm anh em vợ giúp đỡ, còn lo lắng cuộc sống mỗi ngày sao”.

"Đừng thấy tính tình Yến Chử thế thôi, thật ra cậu ấy khá kiêu ngạo. Dù sao thì người ta cũng từ thủ đô đến, sao có thể cam tâm lấy một cô gái ở nông thôn làm vợ”.

….

Tiếng trò chuyện bên ngoài càng lúc càng xa, cho đến khi Yến Chử chẳng nghe rõ nữa. Anh nhắm mắt lại, tiếp nhận ký ức của nguyên thân và cốt truyện của thế giới này. Đúng vậy, Yến Chử lúc này đã không còn là Yến Chử ban đầu nữa, người đàn ông đang tồn tại trong cơ thể này hiện tại, mặc dù cũng cùng tên với nguyên thân, nhưng lại là một lữ khách từ thế giới xa lạ đến, có lẽ cũng có thể gọi anh là “người thi hành nhiệm vụ”.

Bên ngoài Cửu Trùng Thiên, có một không gian vô cùng kỳ diệu tồn tại. Ở trong không gian đó, ngoài Chủ Thần và hệ thống do Ngài sáng tạo ra, cũng chỉ có những người chấp hành nhiệm vụ như Yến Chử. Đa phần họ đều chết bất đắc kỳ tử*, những người này hoặc chưa sẵn sàng, hoặc bởi vì tâm tưởng hoặc một nguyên nhân nào khác, mà họ được hệ thống lựa chọn để chấp hành nhiệm vụ. Chỉ cần có thể tích lũy đủ điểm, họ có thể trở về thế giới ban đầu, tiêu trừ chấp niệm.

(*Bất đắc kỳ tử - 意外死亡 : chết một cách đột ngột, không rõ nguyên nhân.)

Yến Chử không biết vì nguyên nhân gì mà anh được hệ thống lựa chọn. Dù sao thì cả đời anh hình như cũng chẳng có gì tiếc nuối, ngoại trừ việc anh chết hơi sớm và đến lúc chết đi thì anh vẫn còn “chưa bóc tem”. Nhưng ba mẹ anh đằm thắm, sự nghiệp thành công, bạn bè tuy không nhiều nhưng ai ai cũng đều nghĩa khí, lý do qua đời cũng là vì bệnh tật, không có xảy ra tình huống tử vong ngoài ý muốn.

Điều duy nhất khiến anh không yên lòng chính là ba mẹ, nhưng năm đó ba mẹ đã không hưởng ứng nghiêm túc chính sách một con. Em trai của anh chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi, còn nhanh chân hơn anh một bước, đã cho ba mẹ bồng cháu nội. Thời gian anh bị bệnh không ngắn, ba mẹ đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Có lẽ họ sẽ đau đớn, nhưng thời gian là bài thuốc chữa lành tốt nhất, có em trai ở cạnh, anh hoàn toàn có thể yên tâm.

Có lúc Yến Chử nghĩ rằng, chẳng lẽ anh đối nhân xử thế quá Phật hệ*, nguyên nhân hệ thống lựa chọn anh chính là vì giúp anh thoát khỏi kiếp “còn zin”?

(*Phật hệ - 佛系: hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn dục vọng của giới trẻ, đặc biệt là thế hệ 9X. Một "thanh niên Phật hệ" không mong muốn điều gì bởi họ không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có. Thắng hay thua, khó khăn hay thuận lợi, họ đều chấp nhận.)

Nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ nữa, Yến Chử chính là một người độ lượng như vậy. Dù sao thì sống vẫn tốt hơn là chết, anh đã tiếp nhận điều kiện của hệ thống, trở thành một người thi hành nhiệm vụ. Yến Chử bình tĩnh tiếp nhận cốt truyện của thế giới này và ký ức của cơ thể hiện tại. Sau khi tiếp nhận toàn bộ, người bình tĩnh như anh cũng nhịn không được mà muốn thốt lên một câu chửi tục.

Thế giới này là một không gian song song na ná với Hoa Hạ trong những năm 1960 - 1970. Nói chung là đường lối khá giống nhau, nhưng người lãnh đạo và tiến trình lịch sử thì có thay đổi một chút.

Cố chủ Yến Chử - 17 tuổi, là người thủ đô. Năm 1976, hắn tham gia đội sản xuất nông thôn tại một thôn nhỏ ở phía nam. Hoàn cảnh của cố chủ không tệ, ba mẹ đều là giáo sư đại học. Tiếc là thời vận không tốt, năm đó Đại cách mạng văn hóa Trung Quốc vừa mới bắt đầu, ba ruột của hắn đã bị chính học trò của ông cáo buộc tội phản quốc, mẹ ruột của hắn lập tức ly hôn cùng chồng, mang theo cố chủ tái giá, vả lại còn đăng báo cho hay cố chủ và ba ruột đã đoạn tuyệt quan hệ. Khi đó cố chủ đã bảy tuổi, chưa phải là lứa tuổi trưởng thành, hắn ngây thơ ngờ nghệch, trở thành “đứa con vong ơn bội nghĩa, máu lạnh vô tình, bất hiếu” trong miệng của một số người.

Sau khi mẹ của cố chủ tái giá, lại sinh ra một cặp song sinh. Ngoài ra, họ còn có một đứa con trai cả do vợ trước của chồng sau để lại, dần dà bà không còn đặt quá nhiều tâm tư trên người cố chủ. Điều kiện gia đình mà bà tái hôn rất tốt, về mặt vật chất cũng không bạc đãi cố chủ. Nhưng môi trường sống quá nhiều áp lực, thân bằng quyến thuộc của ba ruột bên kia chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến cho tính tình của cố chủ trở nên mặc cảm và tự ti. Ngoài mặt thì có vẻ sáng sủa, nhưng thực ra lòng dạ rất hẹp hòi.

Vào ngày sinh nhật 16 tuổi của hắn, mẹ ruột phớt lờ sự phản đối của hắn, đã thay thế tên của anh kế bằng tên của hắn trong danh sách thanh niên xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, để hắn trở thành một thành viên của đoàn “Thanh niên trí thức”. Sức khỏe của cố chủ vốn không quá khỏe mạnh, những ngày ở nông thôn vô cùng khó khăn, rất nhiều lần ốm nặng suýt không qua khỏi. Họa vô đơn chí, năm thứ hai tham gia phong trào “Thanh niên trí thức”, cố chủ nhận được lá thư từ nông trường nơi ba ruột của hắn đang lao động cải tạo, đính kèm gói hàng là di vật của ba ruột hắn.

Xem hướng đi của nửa đầu cốt truyện, có lẽ đây chính là quá trình dưỡng thành một nhân vật phản diện nhỏ. Quả nhiên, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, cố chủ thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước, suôn sẻ trở về thủ đô.

Câu chuyện sau đó vô cùng sáo rỗng, cố chủ ở nhà liên tục châm ngòi ly gián. Chia rẽ mối quan hệ giữa anh kế và cha dượng, chia rẽ mối quan hệ giữa anh kế và em trai cùng cha khác mẹ, chia rẽ mối quan hệ giữa anh kế và mẹ ruột, biến một gia đình vốn dĩ đang hòa thuận trở thành gà bay chó sủa.

Cha dượng của cố chủ chính là nhóm người đầu tiên từ bỏ công việc trong hệ thống mà mạo hiểm đi biển làm ăn sau Cải cách kinh tế Trung Quốc, ông và mẹ ruột của cố chủ cùng nhau gây dựng một gia nghiệp lớn. Cố chủ đã đặt hết tâm tư vào công việc kinh doanh của gia đình này, hắn muốn thay thế anh kế, thà rằng hai người em cùng cha khác mẹ kế thừa toàn bộ gia nghiệp, cũng không muốn để anh kế nhận được một xu. Bởi vì hắn nhớ rất rõ, lúc trước nếu không phải vì anh kế nói chuyện với mẹ của hắn, người xuống nông thôn tham gia đội sản xuất đã không phải là hắn. Hắn chỉ còn mẹ là người thân duy nhất, hắn không dám oán hận mẹ, chỉ có thể trút hết mọi oán hận của hắn lên người anh kế. Đáng tiếc, vai chính của thế giới này lại không phải là hắn, mà là anh kế và bạn gái của anh kế. Tất nhiên, tất cả những âm mưu của hắn đều thất bại, kết cục thê thảm, tuyệt vọng mà chết.

Nếu chỉ có như vậy, Yến Chử tuyệt đối sẽ không nói cố chủ cặn bã. Nhưng ai bảo thằng nhóc này khi xuống nông thôn, vì tránh né nông vụ nặng nề, cưới con gái của đại đội trưởng trong thôn. Ỷ vào việc cô gái nhỏ người ta thích hắn, lừa dối cô ấy hết lần này đến lần khác. Sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, hắn còn lừa cô ấy trộm con dấu của ba cô ấy, cầm thư giới thiệu và rũ áo đi đến đại học uy tín, vứt bỏ người vợ thôn quê. Lúc hắn ra đi, hoàn toàn không biết rằng vợ của hắn đã mang thai.

Yến Chử ghét nhất là những người đàn ông đùa giỡn tình cảm và không có trách nhiệm như vậy. Cho dù có rất nhiều người có lỗi với cố chủ, nhưng cô gái nhỏ kia đối xử tốt với hắn là chuyện không thể chối cãi. Hắn đâu chỉ cô phụ một tấm chân tình bình thường, mà có lẽ là duy nhất trên thế giới này. Tình cảm chân thành tha thiết nhất dành cho hắn, lòng yêu mến không có bất kỳ sự lợi dụng nào.

Đứa con trai năm đó của hắn đã được cô gái nhỏ kia nuôi nấng trưởng thành, cũng thi đậu vào trường đại học mà năm đó hắn đã thi đậu. Dòng đời xô đẩy, con trai hắn biết những gì đã xảy ra trong những năm qua. Buồn cười hơn chính là cuối cùng khi hắn chết, những người chôn cất cho hắn lại là vợ và con trai đã bị hắn vứt bỏ từ lâu kia.

Lúc hấp hối, cố chủ mới hiểu ra bản thân hắn đã hồ đồ cả đời. Hắn chính là người ước nguyện của nhiệm vụ lần này, hắn hy vọng có thể quay trở lại thuở ban sơ. Lần này, hắn không muốn trở thành kẻ xấu xa trong cuộc đời người khác. Nếu có thể, hắn càng mong muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với gia đình kia, hắn muốn ba của hắn còn sống, hắn muốn bù đắp cho cô gái nhỏ năm đó, và cả con trai của hai người.

"Ting ~ Nhiệm vụ chính: Làm Lâm Đinh Đinh hạnh phúc. Thành công được thưởng 500 điểm, thất bại bị nhốt trong phòng tối 50 năm. Nhiệm vụ phụ: Cứu mạng Yến Tuân. Thành công được thưởng 300 điểm, nhiệm vụ phụ thất bại không bị phạt”.

Yến Chử vẫn chưa bình tĩnh lại sau những chuyện được truyền thụ trong trí nhớ, đã có tiếng của hệ thống 007 truyền đến tai anh.

“Độ khó của nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất khá thấp. Nếu không phải tình huống đặc biệt, xin đừng gọi hệ thống”. Nói xong, hệ thống đã biến mất khỏi tâm trí Yến Chử, thật là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Yến Chử dở khóc dở cười, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nghe nói hệ thống không gian của Chủ Thần hiện tại đang thiếu hụt trầm trọng, 007 là hệ thống có thâm niên, dẫn dắt người thi hành nhiệm vụ rất nhiều. Nó kiêm nhiệm cả hệ thống nữ phụ báo thù, hệ thống “bia đỡ đạn” lội ngược dòng, hệ thống, hệ thống tẩy trắng nhân vật phản diện, hệ thống sủng phi,...Yến Chử là một người mới, đúng là không đáng để 007 hao tổn tâm huyết quá nhiều trên người anh.

Nói đến đây, Yến Chử vẫn chưa biết hệ thống khóa chặt trên người anh là loại nào, chắc không phải là hệ thống tẩy trắng nhân vật phản diện gì đó chứ? Chỉ cần tưởng tượng mỗi kiếp sau này anh đều có thể là nhân vật phản diện, người trầm ổn như Yến Chử cũng nhịn không được mà run lập cập.

Cứu Yến Tuân, anh có thể hiểu rõ là cứu lại tính mạng của cha ruột cố chủ. Nhưng làm Lâm Đinh Đinh - người vợ nông thôn mà cố chủ kết hôn sau này hạnh phúc, tiêu chuẩn để đánh giá hạnh phúc rốt cuộc là như thế nào. Yến Chử suy đi nghĩ lại, dưới áp lực sẽ bị nhốt trong phòng tối 50 năm, trong lòng vẫn liều mạng gọi 007 một lần.

"Có chuyện gì??? Nói!!!"

Mặc dù 007 không hình không dạng, nhưng chỉ cần nghe giọng nói này, Yến Chử vẫn có thể cảm giác được phẫn nộ của nó là thật sự.

Cũng không thể trách 007, nó vừa mới ở trong đó xử lý cục diện rối rắm mà một ký chủ khác gây ra. Rõ ràng tương ứng với bản thân ký chủ là hệ thống sủng phi, cô ấy chỉ cần quyến rũ hoàng thượng là hoàn thành. Nhưng mỗi lần ký chủ đó đi đến một thế giới, cô ấy không chỉ quyến rũ hoàng thượng, cô ấy còn thích dụ dỗ vương gia, hoàng tử, thái phó*,...Dáng dấp hợp ý cô ấy là cô ấy sẽ “thả thính”, một hệ thống sủng phi yên lành suýt nữa thì bị cô ấy chơi thành hệ thống nữ chính H văn**. 007 rất tuyệt vọng, nhưng cô gái kia lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, phạt cũng không được, mắng cũng không xông, nó chỉ có thể đi theo phía sau cô ấy và giúp cô ấy thu thập cục diện rối rắm.

(*Thái phó - 太傅 : Thái phó là một chức quan thời phong kiến ở Trung Quốc và Việt Nam. Chức quan này có trách nhiệm nuôi nấng vua.)

(**H văn: Cảnh H mang nghĩa là cảnh nóng, tức là những cảnh nhạy cảm liên quan đến nội dung dành cho người trên 18 tuổi hoặc đôi khi cũng có thể là những cảnh mang tính bạo lực. Ngoài ra H trong cảnh H còn được dịch là H văn, cũng mang nghĩa tương tự.)

“Tiêu chuẩn đánh giá giá trị hạnh phúc là gì?”, Yến Chử chống lại áp suất thấp của hệ thống, cất giọng kiên định và hỏi.

“Giá trị hạnh phúc có thể mở cửa sổ hệ thống để kiểm tra. Giá trị tối đa là 100 điểm, đạt được 100 điểm, nhiệm vụ chính lập tức hoàn thành”, 007 đưa mắt nhìn Yến Chử đang rất bình tĩnh, nó có linh cảm ký chủ này có lẽ có thể đi được rất lâu.

Tuy nhiên, chuyện gì cũng không thể biết trước. Nhớ lại trước đây, một ký chủ khác của nó là một cô gái rụt rè nhường nào, bây giờ lại như hổ như sói, hệ thống đứng đắn như nó hoàn toàn không thể chống đỡ được. 007 rùng mình một cái, nó nhận ra nếu nó không đích thân đi nhìn chằm chằm, ký chủ rác rưởi số 6 kia đêm nay sẽ bò lên giường của Nhiếp Chính Vương. Nó phải đi ngăn chặn chuyện này, nếu không cốt truyện sẽ sụp đổ chẳng còn gì.

Yến Chử đã dần quen với phong cách nói xong là chạy của hệ thống. Dựa trên cách nói của hệ thống, anh mở ra cửa sổ nhiệm vụ của bản thân, quả nhiên trên đó có tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, lúc này tiến độ của cả hai nhiệm vụ đều là 0.

"Yến đại ca, em mang thuốc hạ sốt đến cho anh này".

Cửa viện của nhóm thanh niên trí thức bị gõ, một giọng nữ trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến. Yến Chử đóng cửa sổ nhiệm vụ lại. Nếu ký ức của anh không sai, xuất hiện lúc này chắc chắn chính là mục tiêu của nhiệm vụ của anh - Lâm Đinh Đinh.

Cô gái nhỏ ngốc nghếch làm người ta phải đau lòng!

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play