"Tiểu Chử!".

Tối đó, Yến Tuân gọi con trai vào phòng làm việc của ông. Ông nhìn con trai đang đứng trước mặt mà lòng dạ rối bời, nghĩ lại những chuyện xảy ra vào ban ngày, vẻ mặt tràn ngập quan tâm và đau lòng. Cho dù giữa những người lớn có khúc mắc hay thù hận gì đi chăng nữa, cũng không nên liên lụy đến con trẻ. Ông hận Cao Á Cầm và gã người tình của bà ta, hận hai người họ đã làm cho ông phải chịu khổ ngần ấy năm, càng hận hai người họ đã bạc đãi con trai bảo bối của ông. Nếu không phải con trai phước lớn mạng lớn, trong cái rủi có cái may mà quen biết cô gái tốt đẹp như Đinh Đinh ở nông thôn, nhờ ơn của thông gia mà tìm được một công việc dạy học khá nhẹ nhàng, Yến Tuân còn nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống Cao Á Cầm. Với những tin tức mà ông điều tra được, vì làm cho con riêng vui vẻ, vì được thanh danh là đối xử tử tế với con riêng của chồng, ngay cả con ruột của mình cũng có thể hy sinh. Xem từng chuyện mà bà ta đã làm, ông quả thực sắp phát điên.

"Chuyện hôm nay…".

Yến Tuân không dám nói thẳng, dù sao thì Cao Á Cầm vẫn là mẹ ruột của con trai trên danh nghĩa. Nếu làm quá mức, ông sợ con trai sẽ đau lòng. Nếu làm quá đơn giản, ông lại cảm thấy vẫn chưa hả giận, nhất thời vô cùng khó xử.

"Ba! Ba yên tâm, con sẽ không đau khổ".

Yến Chử nhìn thoáng qua đã hiểu ra được tâm tính rối rắm của ba anh bây giờ. Ánh mắt của anh hơi cụp xuống, hàng mi dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng, làm cho người ta không nhìn rõ được ánh mắt của anh, nhưng vẻ u ám quanh quẩn quanh người làm cho ông già cảm thấy đau lòng.

"Trước kia còn từng rất hâm mộ Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến, hâm mộ bà ấy cưng chiều hai đứa nó như châu như ngọc, hâm mộ bà ấy không tiếc giá nào với hai đứa nó. Con thường hay nghĩ, con cũng là con của bà ấy, vì sao bà ấy vẫn luôn không để mắt đến con. Cho dù con có thi được điểm trọn, hay con có đánh nhau với bạn học cho mặt mũi đầy thương tích, ánh mắt của bà ấy luôn dừng lại ở trên người những người khác. Ngay cả Giang Đông Lâm, còn được bà ấy yêu thương và xem trọng hơn cả con".

Giọng nói của Yến Chử hơi khàn, giống như đang tự sự, Yến Tuân như đang nhìn thấy một con trai thuở bé. Sau khi nó mất đi người cha là ông, cô đơn ở một xó ở Giang gia, cô đơn nhìn cảnh cả nhà người ta thân thương. Cũng như đang nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đến tội nghiệp và bị xa lánh của con trai sau khi ông xảy ra chuyện. Trái tim Yến Tuân quặn thắt, chỉ mới nghe con trai nói vài câu ngắn ngủi, hận ý của ông đôi với Giang gia và Cao Á Cầm càng thêm sâu sắc.

"Cho đến khi bà ấy lấy con để thay thế Giang Đông Lâm, làm thanh niên trí thức bị đưa xuống nông thôn, con bỗng nhiên hiểu ra, mẹ của con đã chết từ khi con còn rất nhỏ rồi. Hiện diện bây giờ là mẹ của Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến, là mẹ kế tốt bụng của Giang Đông Lâm. Người nhà trong suy nghĩ của con bây giờ chỉ có ba, chỉ có Đinh Đinh, còn có đứa bé của bọn con".

Yến Chử ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt thấu đáo. Trong khoảnh khắc đó, Yến Tuân cảm thấy con trai thật sự đã buông xuống rồi. Buông xuống người mẹ Cao Á Cầm kia, Yến Chử đã triệt để xem bà ta như một người xa lạ, thậm chí còn ít nhiều phẫn hận.

"Tốt, chỉ có chúng ta là người một nhà”.

Trong lòng Yến Tuân tràn ngập xúc động, hốc mắt đỏ hoe, nắm đôi tay của Yến Chử còn hơi run rẩy. Cuối cùng ông cũng yên lòng rồi. Ông lo lắng con trai vẫn còn lưu luyến mẹ ruột, con trai quá mức chấp nhất chuyện quá khứ, ông cũng lo lắng con trai chấp niệm chuyện trả thù đám người Cao Á Cầm. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, quý trọng tất cả những gì ở trước mắt, chấp nhận những khó khăn phải đối mặt. Yến Tuân không khỏi muốn cười mấy tiếng thật to. Đây là con của ông, còn ưu tú hơn cả ông. Đối với những người nợ ông, nợ con trai ông, ông là ba thì nhất định sẽ trả thù thay con.

Yến Chử ra khỏi thư phòng, đang đi trên hành lang nhìn tiến độ của nhiệm vụ hai bỗng nhiên tăng lên 20%, anh rất hài lòng đối với biểu hiện vừa rồi của bản thân. Thực ra, Yến Chử chưa bao giờ là một người rộng lượng, trái lại, anh là một người vô cùng nhỏ mọn. Anh đã có kế hoạch từ lúc bắt đầu nhiệm vụ thứ hai, nếu muốn trả thù người nhà họ Giang, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến tiền tài quyền thế và những mối quan hệ sau lừng Yến gia. Mà muốn lợi dụng mấy thứ này, anh không thể qua được đôi mắt của ba anh trước khi cánh chim của anh cứng cáp.

Dựa trên những hiểu biết của Yến Chử, nếu anh quá chấp nhất chuyện báo thù, có lẽ cũng không phải là chuyện đáng mừng đối với Yến Tuân. Từ trước đến nay ông già luôn cảm thấy bản thân mắc nợ con trai, một lòng muốn đền bù. Yến Chử quá ám ảnh báo thù, sẽ chỉ càng làm cho ông già thêm đau lòng và tự trách bản thân. Hơn nữa, yêu càng sâu thì hận cũng càng sâu. Ở một mức độ nào đó, Yến Chử muốn trả thù Cao Á Cầm, còn không phải là bởi vì đã có quá nhiều hoài niệm đối với người đã từng là mẹ này sao. Trong cuộc sống hằng ngày, anh khéo léo gợi ý ông già phương hướng điều tra Giang gia, lại thể hiện thái độ lãnh đạm đối với cả gia đình kia. Trong lòng anh rất rõ ràng, cho dù anh có nghĩ thế nào, ông già - Giang gia - Cao Á Cầm chính là một cái ngõ cụt. Dù có tốt tính đến đâu cũng không có khả năng bỏ qua cho người đã hãm hại ông ấy và bạc đãi con trai của ông ấy. Yến Chử chỉ “góp thêm dầu vào lửa”, để lúc ông già ra tay cũng không quên tính luôn một phần của anh. (App T Y T)

"Ba kiếm anh có chuyện gì sao?".

Lúc Yến Chử trở về phòng ngủ thì Lâm Đinh Đinh đã lên giường nằm, đèn đầu giường được bật sáng, trong tay cầm một quyển sách. Quyển sách đang ở trang đầu tiên, ba chồng vừa gọi chồng đi, trong lòng cô bỗng hơi lo lắng. Rốt cuộc hôm nay trong nhà có một vị khách không mời mà đến, cô lo lắng sự xuất hiện của bà ta làm ảnh hưởng tâm trạng của ba chồng và chồng, hoàn toàn không có tâm tình đọc sách.

"Ba chọn cho con gái của chúng ta mấy cái tên, kêu anh qua bàn bạc ấy mà".

Những kẻ đáng ghét và những chuyện phiền phức đó, từ đầu tới cuối Yến Chử đều không muốn cho Lâm Đinh Đinh biết. Bây giờ cô đang có thai, nếu buồn bực thì chẳng khác gì hai người buồn bực.

"Bé cưng vẫn còn chưa ra đời, anh cứ một tiếng hai tiếng là con gái. Nếu là con trai xem nó được sinh ra nó có giận anh hay không”.

Tính cách của Lâm Đinh Đinh đơn giản, không nghĩ chồng giấu giếm điều gì. Chỉ nghĩ đến những cái tên đẹp mà họ chọn cho cháu gái, nhỡ đâu đặt trên người một đứa bé trai thì khỏi phải nói là hài hước tới mức nào.

"Con của chúng ta chắc chắn sẽ thương ba và mẹ nó nhất, sao có thể trách anh được chứ".

Yến Chử cẩn thận đặt gối lên bụng Lâm Đinh Đinh: “Thêm một thời gian nữa chúng ta gọi điện thoại về nhà đi, mời ba mẹ đến thủ đô. Lúc em sinh con, dù sao họ cũng nên ở đây. Đặc biệt là những ngày ở cữ, anh và ba đều không rành, cần phải có mẹ giúp đỡ mới được”.

"Thật sao?". Lâm Đinh Đinh mừng rỡ, quẳng sách trong tay sang một bên. Mấy ngày nay, cuộc sống của cô trôi qua vô cùng hạnh phúc. Điều không vui duy nhất chính là cô đã xa nhà mấy tháng, không được gặp cha mẹ.

Đến khi bản thân thật sự làm mẹ mới nhận ra là cha mẹ đều không dễ dàng gì. Bụng càng lúc càng lớn, Lâm Đinh Đinh cũng càng nhớ quê nhớ cha mẹ. Nhưng những lời này cô cũng không thể nói trước mặt chồng, không ngờ Yến Chử đã đề cập đến chuyện này trước, sao cô có thể không kích động cho được.

"Nhưng mà ba em vẫn còn làm đại đội trưởng, không chắc chắn có thời gian đến đây đâu". Lâm Đinh Đinh cảm thấy hơi mất hứng. Nếu ba cô không đến, mẹ cô có đến không?

"Vậy thì gọi điện thoại hỏi thử trước đi. Nếu ba thật sự không thể sắp xếp được, thì mời các anh đi cùng với mẹ đến đây. Những ngày ấy may mắn là có họ giúp đỡ, không chê bai đứa em rể vô dụng như anh. Đến lúc đó mua nhiều quà đáp lễ một chút, còn có phần của các cậu, chú hai và chú ba, đều rất cần thiết”.

Những lời của Yến Chử cũng là ý của Yến Tuân. Ông vẫn luôn muốn cảm ơn đàng hoàng người thân họ hàng của con dâu, cảm ơn họ đã nâng đỡ và hỗ trợ con trai trong những năm đó.

"Yến Chử, anh thật tốt bụng!". Hốc mắt Lâm Đinh Đinh đỏ ửng, ôm chặt cánh tay Yến Chử, đầu gối lên vai anh, thấp giọng nỉ non. Không có người vợ nào là không thích chồng quan tâm đến người thân của chính mình, bao gồm Lâm Đinh Đinh.

Hai vợ chồng tình cảm ấm áp, tình hình Giang gia bên kia lại không yên ổn.

"Hôm nay em đến Yến gia sao rồi?".

Cao Á Cầm một bụng tức giận, hoảng hốt chạy về nhà, lại nhìn thấy Giang Thành không đi làm như thường ngày, mà đang ngồi ở phòng khách, phì phèo khói thuốc.

"Anh ở nhà sao lại không mở đèn lên chứ?".

Cao Á Cầm nhíu mày, duỗi tay quạt mũi. Bà không thích Giang Thành hút thuốc quá nhiều, mấy năm nay ông ta cũng vô cùng tinh tế, rất ít khi hút thuốc ở nhà, nhưng hôm nay tật xấu này của ông ta lại tái phát. Căn phòng ngập tràn mùi khói, cũng không biết đã hút bao lâu rồi. Bà bật công tắc đèn trong phòng khách, thấy rõ dáng vẻ của Giang Thành thì khiếp sợ.

"Anh bị gì vậy, ai đã đánh anh?". Trên mặt Giang Thành xanh xanh tím tím, quần áo xộc xệch. Trên bàn trước mặt và sô-pha bên cạnh toàn là bồ hóng và tàn thuốc, thoạt nhìn chật vật và khổ sở. Cao Á Cầm đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Thành.

"Anh hỏi em, em đến Yến gia sao rồi?".

Giang Thành vốn dĩ đang ngồi yên tĩnh trên sô-pha, nghe Cao Á Cầm lải nhải, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Ông ta đột ngột đập lên chiếc bàn phía trước, rống lên một tiếng.

"Anh dám quát em!". Cao Á Cầm không thể tin được, duỗi tay chỉ vào người đàn ông trước mặt.

"Mẹ nó!", Giang Thành thô bạo đá vào chiếc bàn trước mặt, đá liên tiếp mấy cái, cho đến khi nó va vào vách tường đối diện và tạo ra tiếng vang dữ dội. Cao Á Cầm sợ hãi đứng bật dậy, hai tay đặt trước ngực và không kìm được run rẩy.

"Giang Thành…Giang Thành…rốt cuộc là anh bị gì vậy?". Cao Á Cầm nuốt nước bọt, cảm thấy người đàn ông với đôi mắt đỏ bừng này như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hoàn toàn không giống người đàn ông bá đạo và nam tính trong trí nhớ của bà, Giang Thành này làm cho bà sợ hãi.

"Yến Tuân…hình như ông ta biết em đã viết thư tố giác ông ta trước kia. Ông ta còn nghi ngờ Nam Thành và Tây Tiến được sinh ra do hai chúng ta ngoại tình, không phải là thai nhi sinh non”.

Đối diện với một Giang Thành như vậy, Cao Á Cầm không dám giấu giếm chút nào, nói ra toàn bộ những chuyện xảy ra vào ban ngày.

"Có phải là ông ta…có phải là ông ta đã thuê người đánh anh hay không?". Dường như bà đã suy nghĩ cẩn thận những chuyện xảy ra với Giang Thành, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ông ta, nhìn về thương trên mặt ông ta, không khỏi đau lòng: “Nhanh báo cảnh sát đi, còng đầu ông ta lại, sau đó đưa ông ta đi cải tạo. Khi đó tất cả những thứ trong nhà họ Yến còn không phải là của chúng ta sao, cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa”.

"Em cho rằng Yến Tuân là đồ ngu sao, chừa lại nhược điểm rõ ràng như vậy cho em đi đối phó ông ta". Giang Thành nhìn người phụ nữ đối diện như đang nhìn một kẻ ngốc.

Nghe vợ nói những lời vừa rồi, Giang Thành không khỏi cảm thấy hối hận. Trước kia không nên để bà ta hạ sinh bào thai trong bụng, thực ra ông đã có con trai cả ưu tú rồi, sau này sinh hay không sinh đều không quan trọng nữa, trái lại trở thành một nhược điểm rành rành.

"Anh đã bị sa thải rồi. Có người tố giác anh đút lót và nhận hối lộ, có lẽ không bao lâu sẽ có người tới điều tra". Giang Thành giống như mất đi toàn bộ sức lực, ngồi phịch xuống ghế sô-pha, hai tay bụm mặt, không che giấu được vẻ suy sụp.

"Tại sao lại như vậy chứ…Tất cả là do Yến Tuân, ông ta trở về để trả thù". Hai chân Cao Á Cầm mềm nhũn. Những năm nay Giang Thành đã làm gì bà đều biết rất rõ, nghe giọng điệu của Giang Thành, hình như chuyện này phiền phức không nhỏ, không phải chuyện đùa. Nếu như bị điều tra ra số tiền họ thu vào trong mấy năm, chắc chắn sẽ ngồi tù.

"Anh mau nghĩ ra cách gì đi chứ?". Cao Á Cầm kéo tay áo Giang Thành, hỏi.

“Có cách gì thì tôi còn ngồi ở đây sao? Bây giờ người ở trên đều nghe được tiếng gió rồi, có ai là không tránh mặt tôi đâu. Số tiền Yến Tuân để lại, mấy năm qua đã dùng gần hết rồi. Vả lại, cô và hai đứa con của cô tiêu xài phung phí xa xỉ, còn lại bao nhiêu để lo lót nữa đâu”.

Giang Thanh nghĩ đến một ngăn tủ quần áo và chai lọ vại bình trên bàn trang điểm của Cao Á Cầm thì lại khó chịu. Quả nhiên vợ hiền thì gia đình êm ấm, trước kia ông không nên ở bên bà ta.

"Ý của anh là sao? Cái gì mà hai đứa con của em, Nam Thành và Tây Tiến không phải là con của anh sao?". Cao Á Cầm sững sờ, nhìn người chồng lạnh lùng, giống như chưa từng quen biết người này.

“Ba mẹ, sao trong nhà toàn mà mùi khói thế?”.

Con trai và con gái Giang gia đeo cặp sách từ bên ngoài bước vào, ngửi được mùi khói sặc mũi thì lập tức oán giận.

"Mẹ, Vương Quyên lớp bọn con mới mua một bộ quần áo mới cực kỳ xinh đẹp, mua ở cửa hàng bách hóa mới mở đó. Cả ngày hôm nay nó cứ khoe khoang trước mặt con. Cái eo như cái thùng phuy mà nó còn dám kênh kiệu trước mặt con. Con không biết đâu, con cũng muốn mua, chờ được nghỉ mẹ dẫn con đi mua sắm được không?”.

Giang Nam Thành là một cô bé thích ăn diện chải chuốt, năm nay mười ba tuổi, xinh đẹp đáng yêu, dáng người mảnh khảnh, thành tích khá tốt, là niềm kiêu ngạo của Cao Á Cầm.

"Mẹ, con thích một đôi giày chạy, mẹ mua quần áo cho em gái thì cũng phải mua cho con một đôi đó". Giang Tây Tiến cũng thẳng thắng yêu cầu: "Còn nữa, tiền tiêu vặt tháng này xài hết rồi. Mẹ cho con thêm 50 đồng đi, con đã nói với bạn học rằng ngày mai sẽ mời bọn nó uống nước ngọt có ga". ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai anh em Giang gia trước nay chưa từng lo lắng vì tiền, họ biết trong nhà có rất nhiều tiền, hoàn toàn không thiếu chút tiền này cho họ tiêu xài.

"Cô xem em dạy con thành dạng gì rồi. Tình hình trong nhà đã đến nước này, còn đòi mua mua mua. Cả nhà sắp chẳng có gì ăn rồi!”.

Giang Thành chỉ cảm thấy đau đầu, đứng bật dậy và đẩy hai đứa con một cái.

"Ba…".

Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì, cũng nghĩ không ra vì sao ba lại đối xử với hai đứa nó như vậy.

"Giang Thành, anh có ý gì chứ? Anh nghĩ cho kỹ đi, rương vàng kia vốn dĩ là đồ Yến Tuân cho tôi, tôi muốn tiêu xài thế nào thì tiêu xài thế nấy. Trái lại là anh và thằng con ngoan của ông, hai người có tư cách dùng số tiền này sao. Tôi yêu anh, cho nên mới suy nghĩ cho anh, dùng tiền để mở rộng quan hệ cho anh, dùng tiền để mua nhà cho anh. Nhưng Giang Đông Lâm lại là cái thá gì, mấy năm nay nó lấy tiền của tôi khoe khoang sang giàu ở bên ngoài, tôi cũng đều nhẫn nhịn. Bây giờ con của tôi tiêu chút tiền thì sao chứ, chẳng lẽ hai đứa nó không phải là con của anh sao?".

Cao Á Cầm cũng phẫn nộ. Hôm nay ban ngày ở Yến gia đã bị chọc tức, vốn dĩ còn đang không vui, Giang Thành lại còn đối xử với bà như thế, khiến cho bà không khỏi lạnh lòng.

"Cái đó Yến Tuân cho cô sao, cái đó là người ta để lại cho con trai người ta. Cô nhìn xem cô đã làm gì, vì chứng minh Nam Thành và Tây Tiến sinh non mà không phải gian díu sinh ra, lén lút đưa thằng bé kia về nhà cũ Yến gia, sau đó giả vờ động thai vì con trẻ không hiểu chuyện. Lúc cô sinh hai đứa nó ra có nghĩ tới Yến Chử bị cô bỏ rơi ở nhà cũ suốt một ngày một đêm không. Tiền này cô còn không biết xấu hổ nói là của cô. Hài hước, nếu không phải cô còn có chỗ để lợi dụng, cô cho rằng tôi muốn nằm chung một chiếc giường với người đàn bà độc ác có thể ra tay với con ruột của chính mình sao".

"Giang Thành!".

Cao Á Cầm nghe Giang Thành khinh bỉ, lại nhìn ánh mắt ngơ ngác của con trai con gái, lập tức thét lên và vung tay lao về phía Giang Thành. Giang Thành không phải là người đứng yên mặc cho bị đánh, ngay lập tức, một cặp vợ chồng mẫu mực được người người ngợi khen lao vào xô xát trước mặt hai đứa con bảo bối của họ.

Khi Giang Đông Lầm về nhà, tất cả vật dụng trang trí trong nhà đều vỡ vụn, em trai em gái của anh ta co rúm trốn trong góc phòng, ba anh ta ngã ngồi dưới đất, mẹ kế anh ta ngã vào kệ bogu bên cạnh và nằm yên bất động. Sau lưng là một vũng máu mờ nhạt đã sớm đông đặc.


App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play