Hôm nay Yến Chử được nghỉ, Yến Tuân cũng ít khi không có tiết dạy, hai cha con dứt khoát đưa Lâm Đinh Đinh đến bệnh viện làm kiểm tra thai kỳ.
“Ba, ba xem đây là con gái của con nè”. Yến Chử cầm tờ giấy siêu âm bụng, trong mắt không giấu được vẻ phấn khích. Yến Chử - lần đầu tiên được làm cha mà đã có xu hướng “cuồng con”, nhìn hình ảnh đen nhánh trên giấy siêu âm, hoàn toàn không nhìn rõ được tay chân của em bé, nhưng trông kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
“Đây cũng là cháu gái của ba”. Yến Tuân nhìn con trai và con dâu hiếu thuận hiểu chuyện tưởng mất mà tìm lại được, sự hài lòng không khỏi hiện ra trong ánh mắt.
Bây giờ kế hoạch hóa gia đình được triển khai, nhưng trong giai đoạn đầu thì việc chấp hành còn kém xa so với sau này. Tuy nhiên, người nhà họ Yến cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, dù là trai hay gái đều được. Cũng dự định sau khi sinh cháu này, sẽ tuân thủ quốc sách, không sinh thêm cháu thứ hai nữa. Vì vậy mà đứa bé trong bụng Lâm Đinh Đinh còn chưa được sinh ra đã trở thành bảo bối của cả nhà, cả nhà ba người đều rất trông đợi đứa bé chào đời. Hiện tại bụng của Lâm Đinh Đinh mới được có năm tháng, cho dù bác sĩ có nhìn ra là bé trai hay bé gái cũng sẽ không nói cho họ biết giới tính của thai nhi vì lý do chính sách. Còn chuyện Yến Chử và Yến Tuân cứ một câu “con gái” hai câu “cháu gái”, đơn giản là do cả hai đều mong muốn một bé gái nhỏ nhắn mềm mại.
Ba người xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa mới trở về từ bệnh viện, họ thuận đường ghé qua cửa hàng bách hóa để mua ít xấp vải mềm mại và tốt cho da. Lâm Đinh Đinh nghĩ bây giờ tay chân còn linh hoạt, muốn làm vài bộ quần áo và giày cho bé cưng trước. Mặc dù bên ngoài cũng có bán quần áo cho trẻ sơ sinh, nhưng tóm lại là vẫn không hài lòng bằng tự tay mình làm. Làn da của bé cưng non nớt, mặc quần áo cũ sạch sẽ mới càng thoải mái hơn. Nhưng hai người đàn ông Yến gia đều không muốn tiểu công chúa đáng thương mặc lại quần áo cũ của người khác, nên Lâm Đinh Đinh dự định sẽ làm xong quần áo trước khi trở dạ, rồi mang đi giặt và phơi nắng mấy lần, để cho quần áo trở nên mềm mại hơn, không cần phải lo lắng làn da của bé cưng chịu không nổi.
“Yến Chử!”.
Ba người còn chưa bước vào sân, đã bị một người phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ ở cửa chặn lại. Hôm nay Cao Á Cầm mặc một bộ đồ màu xám đậm có hai vạt áo ở trước, eo thắt nhẹ nhàng, lộ ra vòng eo vẫn còn mảnh khảnh, váy bó sát qua đùi, chiều dài trên gối. Chân mang tất chân màu da, giày da gót nhỏ màu đen. Thoạt nhìn vẻ ngoài rất đẹp mắt, khí chất vô cùng nổi bật. Những năm qua cuộc sống của Cao Á Cầm rất tốt, có chồng thương yêu, con cái ngoan ngoãn, trong tay không thiếu tiền, bà hoàn toàn có nhiều thời gian để chăm chút ngoại hình hơn. Kiểu tóc của bà là tóc ngắn lọn xoăn to thịnh hành nhất hiện nay, lông mày tỉa tót tỉ mỉ, phấn son làm cho khuôn mặt trắng ra, son môi màu đỏ rực, trông có vẻ như mới ngoài ba mươi, không ai nhận ra người phụ nữ này đã ngoài bốn mươi tuổi và đã là mẹ của ba đứa con.
Yến Tuân thấy vợ trước xuất hiện đột ngột, suy nghĩ hơi phức tạp, Cao Á Cầm không phải tình cờ đến đây. Yến Tuân ở nông trường hơn mười năm chật vật vô cùng, cả người già đi khủng khiếp. Ở Tây Bắc nhiều gió cát, nước da màu lúa mạch của ông đã chuyển thành nước da ngăm đen. Mặc dù đã trở về được gần nửa năm, nhưng cũng không có bảo dưỡng lại. Đuôi mắt và trán hằn sâu dấu vết tháng năm, mái đầu muối tiêu, phần lưng hơi gù. Thứ duy nhất nổi bật chính là đôi mắt kia, đường nét khuôn mặt đẹp trai vẫn không phai nhạt theo thời gian.
Cao Á Cầm nhìn vào đôi mắt thông suốt như ban đầu của Yến Tuân, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng nghĩ lại dáng vẻ hiện tại của ông, so với thân hình cường tráng và khuôn mặt thành thục do được bảo dưỡng thích hợp của Giang Thành, Cao Á Cầm lại tự an ủi bản thân rằng bà không làm gì sai.
"Anh đã trở về rồi sao!".
Cao Á Cầm khẽ thở dài, siết chặt túi xách da bò nhỏ trong tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Yến Tuân có lẽ còn chưa biết là bà đã viết thư tố giác lúc trước, nếu không không có khả năng cho tới bây giờ cũng chưa có động tĩnh gì. Cho nên không có gì phải cảm thấy áy náy, điều quan trọng bây giờ chính là làm sao để dỗ dành Yến Chử quay về. Đứa con trai này vẫn luôn muốn gây sự chú ý của bà và được bà khen ngợi, chẳng qua bây giờ đang giận dỗi thôi. Chỉ cần bà đối xử tốt với nó một chút, nhất định nó sẽ vui mừng mà bám lấy bà như cũ. Yến gia chỉ có một đứa cháu trai, sau này trên dưới Yến gia đều là của nó, mà bà lại là mẹ ruột của nó, Nam Thành và Tây Tiến đều là anh em ruột của nó, kiểu gì cũng có thể thơm lây. Cao Á Cầm nghĩ tới nhiệm vụ đến đây hôm nay, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lộ ra ánh mắt hiền từ nhớ nhung, nhìn chàng trai trẻ cao ráo đang đứng cạnh Yến Tuân.
"Tiểu Chử, mẹ biết con còn vì chuyện trước kia mà tức giận, nhưng mà mẹ cũng có nỗi khổ khó nói. Con biết mà, lúc đó mẹ dẫn theo con tái giá cũng không dễ dàng gì. Nếu không phải vì chú Giang của con có thể chuyển hộ khẩu của con qua Giang gia, thay đổi lý lịch chính trị của con, sao mẹ có thể tái giá chứ. Sau này cho dù có thêm em trai em gái của con, nhưng mà con vẫn là đứa con mà mẹ yêu thương nhất".
Cao Á Cầm bày ra dáng vẻ có nỗi khổ khó nói: “Sở dĩ trước kia lại đưa con xuống nông thôn, cũng không phải là vì mẹ muốn lấy lòng con trai của chú Giang của con. Mà là mấy năm đó thời sự thật sự quá lộn xộn, có rất nhiều hồng vệ binh thường thường xuất hiện ở gần nhà, mẹ sợ là họ sẽ điều tra ra ba của con là thành phấn bất hảo, sợ là con sẽ bị bắt đi cải tạo, cho nên mới nén đau mà đưa con xuống nông thôn thôi!”.
(App T Y T) Hốc mắt Cao Á Cầm ngần ngận nước mắt, vừa chớp mắt một cái là nước mắt đã ào ào tuôn rơi như vòi nước.
"Con bình an trở về là mẹ yên tâm rồi. Con không biết mấy tháng qua mẹ không liên lạc được với con, trong lòng mẹ giống như bị dao cắt vậy".
Cao Á Cầm lấy khăn tay lau nước mắt, kỹ thuật diễn xuất có thể sánh ngang với ảnh hậu vĩ đại, nếu không trao cho bà ta giải Kim Kê Bách Hoa thì quá phí những giọt nước mắt của bà ta.
"Tôi nhớ rõ ràng…Giang Nam Thành và Giang Tây Tiên được sinh ra ở tháng thứ bảy sau khi bà tái giá nhỉ?".
Yến Chử không hề dao động, mấy tháng qua mặc dù anh không chủ động đi tìm họ, nhưng tình hình Giang gia bây giờ anh đều đã tìm hiểu rõ ràng. Đặc biệt là điểm yếu của Cao Á Cầm, sao anh có thể bỏ qua.
"Tiểu Chử, có phải là con nghe ai nói bậy không? Sao con có thể phỉ báng mẹ như vậy?”. Trong lòng Cao Á Cầm căng thẳng, ánh mắt hoang mang ngó nghiêng bốn phía, thấy xung quanh không có ai thì mới hơi yên lòng.
"Làm sao Nam Thành và Tây Tiến sinh non, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Hôm đó nếu không phải do con nghịch ngợm lén lút chạy về nhà cũ của Yến gia, sao mẹ có thể vì đi tìm con mà té ngã trên đường một cái chứ, làm cho hai anh em song sinh ra đời sớm hơn dự kiến. Bởi vì như vậy mà sức khỏe của em gái con mới luôn yếu ớt, cho nên mẹ mới thiên vị con bé một chút. Con không thể cứ tị nạnh với em gái như vậy, thậm chí còn vu khống xuất thân của nó”.
Cao Á Cầm giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, nói: “Nhưng mẹ không trách con. Ban đầu đã để con bị thiệt thòi, mẹ đều hiểu cả”.
Ánh mắt Cao Á Cầm đầy bao dung. Nói ra thì thật là buồn cười, Yến Chử dò tới dò lui trong ký ức, ngoại trừ lúc lừa gạt anh xuống nông thôn ra, đây là lần thứ hai người phụ nữ này cư xử kiên nhẫn và dịu dàng với anh đến thế. Chẳng lẽ đây là sức hút của đồng tiền?
“Cao Á Cầm, cho dù hai đứa con song sinh của bà đủ tháng hay không đủ tháng, thì chỉ cần tra xét hồ sơ sinh nở năm đó và tìm đến bác sĩ đã đỡ đẻ cho bà khi ấy là có thể điều tra ra cả. Bây giờ ở nước ngoài đã có kỹ thuật cao cấp gọi là xét nghiệm ADN, có nghĩa là có thể dựa vào huyết thống để xác định quan hệ huyết thống. Nếu đúng là hai đứa bé kia sinh đủ ngày đủ tháng, tôi cũng không ngại làm xét nghiệm ADN cùng chúng đâu. Nhưng mà tôi tin rằng, hai đứa bé kia chắc chắn là của người chồng hiện tại của bà. Dưới tình trạng thế kia mà hai đứa bé vẫn sinh đủ tháng đủ ngày, tôi có thể tố cáo bà tội thông dâm không?”. ( truyện trên app T𝕪T )
Yến Tuân cũng không phải là người đàn ông khoan dung độ lượng, ban đầu khi mới vừa trở về thủ đô, ông cũng đã nghĩ đến chuyện trả thù đôi nam nữ chó má kia, nhưng lại bị con trai ngăn cản. Ông cho rằng có lẽ con trai vẫn còn tình cảm với mẹ ruột Cao Á Cầm. Mặc dù ông không hài lòng về sự thiếu quyết đoán của con trai, nhưng ông lại càng cảm thông cho sự hiếu thuận của con trai. Cho nên ông mới chừa cho bà ta một con đường sống, nhưng không có nghĩa là ông trơ mắt nhìn con chó con mèo gì cũng có thể đến ức hiếp con trai bảo bối của ông.
“Yến Tuân, lời này của anh là có ý gì? Có phải chính anh nói nhăng nói cuội ở bên tai con trai không? Anh có biết sau khi anh xảy ra chuyện, cuộc sống của mẹ con em khó khăn bao nhiêu không? Anh có biết em nuôi nấng con trai vất vả bao nhiêu không?”.
Cao Á Cầm hỏi tới tấp, cũng không thèm giả vờ ôn tồn nữa. Còn chuyện về rương vàng thỏi kia, cũng chỉ có bà và Yến Tuân biết, chỉ cần đến chết bà cũng không thừa nhận có chuyện này thì ai có thể làm gì được bà.
“Hừ, cuộc sống khó khăn đó chẳng phải là do một tay bà và Giang Thành tạo nên sao? Cao Á Cầm, Yến Tuân tôi không phải là thằng ngu!”.
Yến Tuân lạnh lùng nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ kia. Ông nghĩ không ra, cô gái nhỏ thẹn thùng trước kia sao lại trở thành bộ dạng như hôm nay. Bởi vì ông chưa làm tốt trong cuộc hôn nhân này sao? Nhưng mà trước khi kết hôn tính cách của ông đã như vậy rồi, hoàn thành hôn ước của thế hệ trước, Yến Tuân đã từng cho Cao Á Cầm thời gian suy nghĩ rõ ràng, là bà ta ham muốn gia cảnh Yến gia và muốn có một cuộc sống giàu sang nên đã lấy ông. Sau khi lấy vợ, ông luôn giữ khoảng cách với người khác phái. Ngoài thời gian làm việc, ông về nhà đúng giờ. Bà ta không thích trẻ sơ sinh phiền phức, lúc Yến Chử còn nhỏ dường như là do một tay ông và bà vú trong nhà nuôi nấng. Những gì có thể làm được ông đều đã làm, rốt cuộc là còn có chỗ nào bà ta cảm thấy chưa đủ. Cho dù có đi chăng nữa, Yến Tuân cũng không phải là loại người cố chấp. Nếu đã chia tay, ông cũng sẽ không bám lấy bà mà không buông bỏ. Miễn là bà ta để con trai lại cho ông, ông thậm chí có thể cấp dưỡng cho bà ta một khoản tiền đủ để bà ta sống nửa đời còn lại dư dả. Khi đó, bà muốn ở cạnh ai, ông cũng sẽ không ngăn cản.
Suy cho cùng, Cao Á Cầm mong muốn cả tiền tài lẫn tiếng thơm. Bà ta vừa không muốn mang tiếng xấu là bỏ chồng bỏ con, vừa không muốn từ bỏ tài sản Yến gia. Vì vậy bà ta bắt tay với người tình, hạ bệ Yến Tuân. Nhưng họ cũng không ngờ toàn bộ tài sản Yến gia bị nhà nước tịch thu, nếu không nhờ có hộp vàng thỏi mà trước khi Yến Tuân xảy ra chuyện đã dành lại cho con trai, cuộc sống của họ sợ là cũng không có thoải mái như bây giờ.
Cao Á Cầm nhìn ánh mắt lạnh lùng của Yến Tuân, tim đập lỗi một nhịp, ông ấy biết tất cả?
“Tôi khuyên bà, nếu như bà có thời gian rảnh rỗi, chi bằng suy nghĩ kỹ càng xem công việc của bà và chồng bà nên làm thế nào bây giờ?”.
Yến Tuân nói những lời này có vẻ vô cùng tàn nhẫn, nói xong ông cũng cảm thấy hối hận, không khỏi đảo mắt nhìn thoáng qua con trai bên cạnh. Đứa con trai này hình như có chút tình cảm với mẹ ruột Cao Á Cầm, ông sợ bản thân quá tuyệt tình sẽ làm con trai đau lòng, đúng là “ném chuột sợ vỡ bình”. May mắn thay, thái độ của Yến Chử khá là bình tĩnh, nhưng mơ hồ có chút thất vọng đối với mẹ ruột Cao Á Cầm, làm cho Yến Tuân yên tâm hơn rất nhiều.
“Ý của ông là gì?”.
Cao Á Cầm nghe được ý tứ uy hiếp từ Yến Tuân, giọng nói không khỏi sắc bén lên. Bà biết hoàn cảnh của Yến gia, cũng biết Yến Tuân có rất nhiều bạn bè. Mấy năm trước ai cũng gặp khó khăn, bây giờ đều đã được minh oan và quay về. Quan chức được phục chức thì thôi, còn được thăng lên vài bậc. Họ muốn chống đối bà và Giang Thành, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con.
“Không có ý gì cả, chỉ muốn từ nay về sau bà biết an phận một chút, đứng đến quấy rầy cả nhà ba người chúng tôi. À không, đúng hơn là cuộc sống gia đình bốn người”.
Yến Tuân đưa mắt nhìn con trai: “Bụng Đinh Đinh đã lớn rồi, đứng lâu sẽ không thoải mái. Hôm nay cũng ra ngoài lâu như vậy, con nhanh đưa Đinh Đinh vào nhà, để con bé nghỉ ngơi đàng hoàng”.
Ông dứt khoát bảo con trai tránh mặt, riêng ông thì nhìn Cao Á Cầm thật lâu, nhìn đến khi bà ta có tật giật mình mà né tránh ánh mắt của ông, lúc này mới theo chân con trai và con dâu đi vào.
Lâm Đinh Đinh nắm tay chồng. Cô cũng biết trước kia chồng không được mẹ ruột yêu thương, nhưng tận mắt chứng kiến mới cảm nhận sâu sắc năm đó cuộc sống của chồng mình sa sút đến nhường nào. Thoạt nhìn đã biết người phụ nữ kia đến có mục đích, trước đó không gặp mặt hay liên lạc gì, bây giờ lại chạy tới tìm con, bà ta xem Yến Chử là gì.
“Anh quen rồi!”.
Yến Chử miễn cưỡng mấp máy môi, nở một nụ cười gượng gạo, Lâm Đinh Đinh thấy lại càng đau lòng. Ở góc cô không nhìn thấy, ánh mắt Yến Chử lóe lên một tia sáng lạ lùng, tất cả diễn ra càng thuận lợi hơn so với tưởng tượng của anh. Anh đã điều tra tình hình Giang gia trước kia, chức vụ của Giang Thanh làm anh phải đặt một dấu chấm hỏi trong lòng.
Ủy ban Cách mạng là cơ quan lãnh đạo trong những năm cũ. Bây giờ, những người bị họ tố cáo đều đã trở lại. Người trong Ủy ban Cách mạng, ngoại trừ những người có chỗ dựa vững vàng sau lưng, mỗi người đều cảm thấy bồn chồn. Giang Thành là người thường trở nên giàu có, thành công của ông ta hoàn toàn được tạo thành trong thời đại loạn lạc. “Những con thuyền lớn” mà ông ta đang đu bám không cần thiết vì “tép riu” như ông ta mà đắc tội với nhiều người. So với đời sau máu mủ, Giang Thành chỉ là loại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Yến Chử vẫn luôn suy nghĩ, vì sao đời trước Giang Thành lại từ bỏ con đường chính trị làm quan chức mà đi làm kinh doanh. Dù sao thì lúc mới bắt đầu, tư bản tư nhân không được đám đông đương thời xem trọng, Yến Chử cũng không cảm thấy Giang Thành là người có tầm nhìn xa trông rộng. Bây giờ nghĩ lại, lui vòng có lẽ không phải do ông ta chủ động, mà là ông ta bị buộc phải làm như thế. Hơn nữa, sở dĩ có thể lui vòng an toàn, khối tài sản kếch xù của Yến gia có công lao rất lớn.
Yến Chử đỡ cái bụng to của vợ. Đời trước, ba của anh không còn sống trở về từ tỉnh Lủng, anh không có bạn bè hay những mối quan hệ đó. Đời này, Giang Thành có thêm một kẻ thù nặng ký, của cải giúp ông ta thoát nạn ở đời trước cũng không còn ở trên tay ông tay. Nghĩ đến ông ta bây giờ, chắc là đang sứt đầu mẻ trán phải không?
Yến Chử nhìn tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ phụ hiển thị 60%, trong lòng âm thầm suy đoán.