Anh Ngọc dập đầu đến chảy máu, Lê Duy Minh vẫn dứt khoát một câu:

- Mạnh Kì Phong, hôn ước của ngươi với cửu tiểu thư Nguyễn gia không thể thay đổi. Còn Vĩnh Bình quận chúa, nàng ấy gả cho Lê Đắc Lộc là tuyệt phối tương xứng. Mạnh Kì Phong, ngươi không nên càn quấy ở đây!

Anh Ngọc kiên trì không chịu thôi, vừa cầu vừa xin nói:

- Cầu xin hoàng thượng! Thần không cần quan cao hậu lộc, cũng không dám xin hoàng thượng bất cứ thứ gì. Chỉ cầu xin người, người ban Mộng Khuê cho thần! Khẩn xin hoàng thượng thương xót, ban Mộng Khuê cho thần!

Cả quần thần nghe nàng nỉ non tha thiết cầu xin, chẳng những không ai có chút thương xót nào, thậm chí còn che miệng cười thầm. Rõ ràng là một tên hoạn quan, được ban hôn với tiểu thư đại tướng quân phủ còn không biết đủ? Thân đã là hoạn quan rồi còn muốn chọn lựa thê tử hay sao?

Anh Ngọc càng cầu càng khiến Lê Duy Minh bực tức. Hắn không thèm nhìn đến nàng, cao giọng lệnh:

- Người đâu, lôi Mạnh Kì Phong ra khỏi hoàng cung cho ta!

Anh Ngọc bị hai cấm vệ quân đến xốc nách kéo đi. Nàng vừa gượng lại, vừa gào lên:

- Hoàng thượng, xin người! Ta chỉ cầu người cho ta cưới Đinh Mộng Khuê. Người không thể ban hôn nàng ấy cho người khác! Hoàng thượng, ta cầu xin người...

Cánh cửa hoàng cung đóng sập lại, Anh Ngọc bị nhốt bên ngoài. Nàng đứng nhìn lên cánh cửa cao phong kín kia, cảm giác cực kì oán hận. Thật không thể nào như vậy được! Nàng trăm gian ngàn khó mới có được người mình yêu, không thể để đến lúc này đưa Mộng Khuê về lại thành ra gặp bao nhiêu trở ngại như thế.

"Thánh chỉ ban hôn, lại là thánh chỉ ban hôn!"

Anh Ngọc oán hận đến run rẩy. Nàng nắm chặt tay thành quyền, kích động đến biến đổi sắc mặt. Đang lúc ấy, một thùng nước từ trên tường thành đổ thẳng xuống đầu nàng khiến nàng ướt sũng. Trên tường thành, một nam nhân trẻ trung, khá tuấn tú nhìn nàng cười nói:

- Mạnh quận công, xin đừng trách ta. Là hoàng thượng có lệnh ngài nếu còn không chịu đi thì cứ tạt nước ngài. Quận công, ngài yên tâm! Ta là Lê Đắc Lộc. Ta hứa với ngài, cưới được Vĩnh Bình quận chúa rồi, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng. Còn có, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con. Nhờ ơn của ngài vất vã đưa quận chúa trở về. Sau này, chúng ta sẽ cho con gọi ngài là nghĩa phụ. Mạnh quận công, ngài có vui mừng không?

Ở trên lầu vang lên một loạt tiếng cười vang. Hẳn là đám đồng liêu của Lê Đắc Lộc trên kia rất thỏa mãn khi trêu chọc nàng. Anh Ngọc oán khí xung thiên. Vì cái gì, chỉ một đạo thánh chỉ của Lê Duy Minh, nàng phải chịu cảnh chia cắt với nữ nhân nàng yêu nhất chứ?

"Lê Duy Minh, Lê Duy Minh..." Anh Ngọc như sắp phát điên, trong miệng không ngừng nghiến răng gọi tên tục của hoàng đế. Dù đó có là hoàng đế thì đã sao? Ta quyết chết cũng không để Mộng Khuê một lần nữa rời xa ta!

-------------------

Từ trong Quận công phủ đi ra, Trần Anh công tử bước ra ngồi lên kiệu. Vị nam nhân trung niên đi cạnh bên, nói nhỏ với Trần Anh:

- Tiểu...À công tử, tại sao người lại gọi Mạnh phu nhân là biểu thẩm? Người với người ấy, đúng ra nên gọi là biểu tẩu thì phải hơn.

Luận về tuổi tác hay cả vai vế, Trần Anh và Mạnh phu nhân thực ra tương đương nhau. Vậy mà Trần Anh lại khom lưng cúi đầu, gọi Mạnh phu nhân là trưởng bối, thật sự kì quái quá.

Trần Anh ở trong kiệu, ngã lưng ra phía sau, nhàn nhạt đáp lời:

- Ngươi thì biết gì? Nếu gọi bà ấy là tẩu, vậy thì ta thành ra phải là trưởng bối của tên kia hay sao?

Vị nam nhân trung niên nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó thì lắc đầu thở dài. Chủ nhân này của lão thật sự càng lúc càng quái lạ, lão cũng không biết phải nói làm sao. Đang lúc ấy, lão chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang thất thểu trên đường. Lão dõi mắt nhìn lại thật kĩ rồi bất giác gọi to:

- Mạnh Kì Phong!

Người bên đường nhìn lại, đúng lúc người trong kiệu cũng vén rèm nhìn ra. Mặt đối mặt nhìn nhau, Anh Ngọc không dám tin vào mắt mình. Nàng bước nhanh qua bên kiệu, nhìn lại một lần vị nam nhân trung niên trước mặt, rồi lại nhìn vào người bên trong kiệu qua rèm che cửa hông kiệu. Trần Anh nhận rõ người trước mặt mình liền cho hạ kiệu, thật nhanh vén rèm bước vội ra ngoài. Đứng trước mặt Anh Ngọc, Trần Anh nhìn nàng, rưng rưng nước mắt. Anh Ngọc cũng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy hai người trước mắt. Chẳng phải hai người này đã sớm rời kinh thành đi hay sao?

Anh Ngọc nhận thấy sự xúc động trong đáy mắt của Trần Anh, nàng cũng không đành lòng, liền bước lên một bước, khẽ cất giọng gọi:

- Trần tỉ tỉ, đã lâu không gặp! Người vẫn mạnh khỏe chứ?

Trần Anh thấy nàng bước lên, cũng không kìm nén nổi tâm tình, lệ nóng rơi xuống rồi không còn quan tâm hình tượng gì cả, nhoài người lao vào ôm chặt lấy Anh Ngọc mà khóc. Trần Anh công tử ấy cũng chính là Trần Thị Oanh, cũng chính là tiền triều thái hậu Lý Thị Anh ngày nào. Nàng sau khi được đưa khỏi cung, Trần Hòa Nghĩa cũng đưa nàng rời khỏi kinh thành, tạm lánh một thời gian. Sau đó, nàng nghe tin Mạnh Kì Phong xuất chinh Phồn An, lại nghe nói Lê Duy Minh đã đón mẫu thân của Mạnh Kì Phong là Mạnh phu nhân về phủ quận công. Nàng lo lắng không yên về kẻ ngốc nghếch kia, cuối cùng đành phải cùng Trần Hòa Nghĩa cải trang, trở lại kinh thành chờ đợi kẻ kia trở về. Vị nam nhân trung niên đi cạnh nàng vẫn là Trần Hòa Nghĩa để râu giả thành. Thấy Trần Thị Oanh và Anh Ngọc nhìn nhau, biết hai người sẽ có nhiều chuyện muốn nói, Trần Hòa Nghĩa khẽ lắc đầu, rồi khoát tay cho các kiệu phu rời đi.

Còn lại Anh Ngọc và Trần Thị Oanh. Nàng vẫn như ngày nào, nhìn thấy Anh Ngọc liền không nén được muốn dựa vào lòng nàng, cho nàng âu yếm an ủi. Nhưng thời khắc này, cả hai người đều đang mặc nam trang lại còn ở giữa đường lớn, cứ ôm ấp nhau thế này, quả thật quá kì quái đi. Anh Ngọc khẽ hắng một tiếng rồi nói:

- Trần tỉ tỉ, chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện đi được không?

Nói xong, không đợi Trần Thị Oanh đáp, nàng liền nắm tay Trần Thị Oanh dắt đi. Trần Thị Oanh nếu so độ tuổi với cái thân xác của tên thiếu niên đi cạnh mình quả là gấp đôi tuổi của nàng nhưng mỗi lúc đi bên cạnh nàng, Trần Thị Oanh lại có điệu bộ e ấp, thẹn thùng như một tiểu cô nương đi cạnh tình lang. Anh Ngọc nhìn thấy, thật cũng không biết phải nói như thế nào. Nàng đều cố ý làm như không hiểu, không biết, mặc cho vị Trần tỉ tỉ này cứ như thế. Nàng nhận không được, từ chối không xong thì đành làm như không biết. Chỉ mong Trần tỉ tỉ sớm nghĩ thấu, thông suốt thì thật tốt rồi.

Suốt quãng đường dài, Anh Ngọc và Trần Thị Oanh cũng không nói gì. Anh Ngọc nét mặt đăm chiêu, thật sự có rất nhiều ưu tư. Còn Trần Thị Oanh, tâm tư của nàng cũng đặt hết thân người Anh Ngọc. Nàng nhìn ngắm người ấy mãi tận cho đến khi vào Vọng Phong lầu. Anh Ngọc nhìn ba chữ Vọng Phong lầu rồi lại nhìn sang Trần Thị Oanh bên cạnh. "Chậc! Vọng Phong, chắc không phải là ý mong chờ Mạnh Kì Phong mình đây hay sao?".

Anh Ngọc thu hồi tâm tư, bước lên lầu. Vọng Phong lầu này cũng là một tửu quán khá trang trọng. Khách đến dùng bữa cũng rất đông. Anh Ngọc theo Trần thị Oanh vào một phòng khách riêng biệt. Trần Hòa Nghĩa cũng chu đáo sai người mang rượu và đồ nhắm lên cho hai nàng rồi cũng tinh ý lui đi. Anh Ngọc ngồi xuống bàn liền rót rượu vào chung. Trần Thị Oanh ngồi đối diện, nhìn nàng một lúc rồi hỏi:

- Kì Phong, ngươi định cứ như vậy, không nói cho ta biết chuyện của ngươi hay sao?

Anh Ngọc nâng chung rượu lên môi uống cạn rồi khẽ mỉm cười:

- Tỉ tỉ, đã lâu không gặp. Hôm nay chỉ cùng ta uống rượu có được không?

Anh Ngọc nói xong lại rót rượu uống tiếp. Nàng uống liên tục hết bảy chung. Trần Thị Oanh không nhịn nổi, giằng tay nàng giữ lại:

- Mạnh Kì Phong, ngươi có chuyện gì? Ta biết ngươi không thể rời kinh là vì bị Lê Duy Minh uy hiếp. Ngươi cứ nói ra đi, khó khăn như thế nào chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.

Anh Ngọc gỡ tay Trần Thị Oanh, tiếp tục rót rượu tự uống. Trần Thị Oanh chưa bao giờ nhìn thấy Anh Ngọc trong bộ dạng thế này. Nàng khuyên không được liền mạnh tay giật lấy bình rượu trên tay của Anh Ngọc, gằn giọng hỏi:

- Mạnh Kì Phong! Ngươi thật ra làm sao?

Anh Ngọc lúc này mới bộc lộ cảm xúc thật, nàng bật khóc, gục đầu xuống bàn khóc nức nở.

- Ta thật là ngu ngốc! Thật là quá ngu ngốc! Đã biết về đến kinh thành này sẽ gặp thiên hung vạn hiểm rồi lại còn mang Mộng Khuê trở về. Bây giờ thì tốt rồi! Ngay cả Lê Duy Minh cũng đã ban thánh chỉ tứ hôn nàng ấy cho người khác. Ta...ta...ta không làm gì được! Ta không làm gì được thì làm sao đây? Làm sao bây giờ đây?

Trần Thị Oanh thở dài. Hóa ra vẫn là Đinh Mộng Khuê! Tên nữ nhân kì quái này thật ra ăn phải cái bùa mê gì của Đinh Mộng Khuê mà sống chết cũng chỉ nghĩ đến nàng ta như thế kia chứ? Trần Thị Oanh vẫn nhớ bộ dáng sáng nay của tên khốn kiếp này. Trước bao nhiêu người, tên này nghĩ như thế nào lại không chút ngần ngại thể hiện tình tứ nâng niu dìu dắt Đinh Mộng Khuê khiến ai nhìn vào cũng ngứa mắt. Trần Thị Oanh lúc đó cũng đến chung với Mạnh phu nhân cùng hai nữ nhi Diễm Yên và Yên Nhi, nhưng do thấy trong đoàn quân có Phạm Nghị và một số thuộc tướng lúc trước cũng nhiều lần ra vào hoàng cung. Trần Thị Oanh và Trần Hòa Nghĩa sợ bị họ phát hiện, nhận ra nên mới tránh vào đám đông. Ai dè cái tên vô tình vô nghĩa kia, nàng đã gian khổ đi đón, kẻ kia một chút cũng không lưu tâm để mắt đến nàng. Thậm chí, còn bày ra bộ dạng chăm chút lo lắng với Đinh Mộng Khuê, cứ như bản thân là nam nhân còn Đinh Mộng Khuê là thê tử của nàng không bằng. Nghĩ đến, Trần Thị Oanh không nhịn được oán giận. "Mạnh Kì Phong, ngươi chẳng lẽ ngoài Đinh Mộng Khuê ra, ngươi không thể nghĩ đến bất cứ ai, bất cứ thứ gì được hay sao?"

Trần Thị Oanh chán ghét, thật muốn tát cho cái tên ngu xuẫn kia tỉnh táo một chút. Không nghĩ đến, vừa nhìn lại, kẻ kia thế nào đã say đến gục lên bàn ngủ mất rồi. Trần Thị Oanh thở dài, đứng dậy nói:

- Ngươi đó, có chuyện lớn không lo! Chỉ cần dính đến Đinh Mộng Khuê, liền như điên như dại. Ngủ thì ngủ đi! Tỉnh dậy thì phải nói cho ta biết, Lê Duy Minh uy hiếp ngươi những gì. Chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách rời đi. Kì Phong, ta không cho phép ngươi lại một lần nữa bỏ mặc ta tự mình lâm vào nguy hiểm!

Nàng nói xong cũng bước ra ngoài, định lấy khăn ấm quay vào chăm sóc kẻ say rượu kia. Nhưng nàng vừa đi không lâu, kẻ say rượu kia cũng tỉnh dậy. Anh Ngọc nhìn quanh, trong phòng chỉ có một mình. Nàng nhíu mi mấy lần, thật sự là say quá, mắt cũng díu lại. Thật khó khăn, nàng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa dựa dẫm vào tường mới khỏi ngã.

Đến một phòng nọ, nàng lại nghe bên trong có mấy nam nhân đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Một tên nói:

- Chúc mừng Lê đại huynh, huynh vừa bổ nhiệm làm thống lĩnh cấm vệ quân, quan cao lộc hậu, lại sắp sửa rước quận chúa vào cửa, thật là song hỉ lâm môn. Thật là ngưỡng mộ quá!

Một tên khác lại nói:

- Đắc Lộc huynh, vị Vĩnh Bình quận chúa ấy nghe nói cũng là một trang mỹ nhân dung mạo xuất trần, thiên hạ khó gặp. Huynh sau này không chỉ là đại quan mà còn là quận mã. Xem ra hoàng thượng đối với huynh quả thật xem trọng. Đắc Lộc huynh, sau này xin hãy chiếu cố chúng đệ nhiều hơn đó.

Lại thêm mấy người nữa hòa theo nịnh bợ. Lê Đắc Lộc cũng ngà ngà say vừa cầm chung rượu, vừa ra vẻ đại quan nhân cao giọng nói:

- Này! Đã là huynh đệ, không cần nói những lời thừa thải. Lê Đắc Lộc ta là người như thế nào? Không phải dựa vào thân phận là con trai của Điện tiền đô chỉ huy sứ mới được trọng dụng mà là do thân thủ của ta, bản lĩnh của ta. Các ngươi nói, ả nữ nhân Đinh Mộng Khuê kia có cái gì mà hay ho? Trước kia thì dan díu nhơ nhuốc với cái tên Mạnh Kì Phong. Ở trong cung thì đã từng được hoàng thượng Vĩnh Thuận đế tuyên hầu tẩm. Sau lại còn đưa đến tặng cho Phồn An. Một nữ nhân mà kinh qua bao nhiêu chuyện như vậy, còn có thể là trinh liệt gì mà gọi là tốt đẹp?

Đám bằng hữu của Lê Đắc Lộc nghe hắn nói vậy, cũng nói:

- Lê huynh, nhưng dù sao người ta bây giờ đã được phong là quận chúa. Huynh nói xem, nàng ấy không có gì tốt đẹp, tại sao Mạnh Kì Phong kia được hoàng thượng sủng ái vạn phần cũng không muốn, lại sống chết chỉ đòi có được Đinh Mộng Khuê?

Lê Đắc Lộc uống nốt chung rượu, cợt nhã cười nói:

- Nhắc đến cái tên hoạn kia, ta lại không nhịn được buồn cười. Hắn thật sự là đáng thương mà. Hắn muốn Đinh Mộng Khuê, từ nam nhân trở thành hoạn quan. Đến bây giờ vẫn không thể có được!

Một tên bằng hữu của Lê Đắc Lộc lại nói:

- Ta cũng lấy làm khó hiểu. Hoàng thượng ưu ái Mạnh Kì Phong như vậy nhưng tại sao nhất mực chia tách hắn và Đinh Mộng Khuê kia. Cũng đều là ban hôn, một thái giám như hắn có lấy nữ nhân nào cũng như vậy. Đinh Mộng Khuê kia so với Nguyễn cửu tiểu thư rõ ràng vừa thấp kém, lại còn đọa lạc, nhơ nhuốc hơn. Tại sao hoàng thượng không tác thành cho đôi tai họa nhân gian ấy với nhau, lại nhất mực không đổi ban Nguyễn cửu tiểu thư cho hắn? Thật tình mà nói, Đinh Mộng Khuê so với Nguyễn cửu tiểu thư chỉ là hạ tiện. Hoàng thượng ban hôn như vậy, thật ra là ưu ái hay cố ý khó dễ Mạnh Kì Phong đây?

Chỉ thấy cửa phòng đột nhiên bị đẩy bật ra. Anh Ngọc quờ quạng bước vào, trừng mắt nhìn đám người đang ngồi kia, chỉ tay quát hỏi:

- Kẻ nào vừa nói Mộng Khuê của ta hạ tiện? Là kẻ nào?

Đám người kia thấy kẻ mình đang nói xấu đột nhiên xuất hiện, liền hoang mang không dám lên tiếng. Lê Đắc Lộc thì không như vậy. Gã thấy Anh Ngọc cũng say mèm liền bày ra vẻ mặt tươi cười thân thiết hỏi:

- Thì ra Mạnh quận công cũng ở đây? Nào, nhân đây, để chúng mạt tướng mời Mạnh quận công mấy chung. Ngài là đại hồng nhân bên hoàng thượng. Chúng ta đều phải nhờ ngài nâng đỡ. Nào, Mạnh quận công ngồi, ngài ngồi đi!

Anh Ngọc không thèm đáp mà sấn lên, túm cổ áo Lê Đắc Lộc giận đến trừng to mắt gằn hỏi:

- Ta hỏi lại, tên khốn nào dám nói Mộng Khuê là hạ tiện? Nói!

Lê Đắc Lộc biết kẻ này đến là để gây chuyện. Hắn cũng chẳng sợ gì, vung tay gạt phăng tay Anh Ngọc đang giữ áo mình, vừa phủi phủi áo vừa thản nhiên nói:

- Mạnh quận công, xin ngài sau này thận trọng lời nói một chút. Đinh Mộng Khuê bây giờ đã được phong là Vĩnh Bình quận chúa. Cũng là hôn thê của ta. Ngài không thể tùy tiện gọi thẳng khuê danh của nàng ra. Như vậy thật là bất nhã.

Anh Ngọc bước lên mấy bước, nhếch môi khiêu khích Lê Đắc Lộc:

- Mộng Khuê sẽ không gả cho ngươi đâu. Đừng có nằm mơ!

Lê Đắc Lộc buồn cười, ôm bụng cười to rồi nói:

- Hoàng thượng đã xuất kim khẩu ban hôn. Nàng ấy không gả cho ta, chẳng lẽ gả cho ngài? Mà Mạnh quận công này, ngài cũng thật là...! Thân thể ngài đã như thế, ngài có cưới thê tử cũng chẳng làm được lang quân người ta. Ngài chấp nhất quá làm gì? Ta biết, cũng như cả kinh thành này đều biết ngài đối với Đinh Mộng Khuê thật là tình cũ chưa quên. Nhưng mà, định phận của hai người đã như thế. Mạnh quận công, ngài nên cam chịu đi. Cùng lắm sau khi ta cưới Mộng Khuê vào cửa, lúc chúng ta hành phòng thế nào, sẽ kể lại cho ngài nghe. Chuyện mà ngài không làm được, ta sẽ thay ngài làm thật tốt. Ngài thấy sao?

Lê Đắc Lộc nói xong, bật phá lên cười to trêu chọc Anh Ngọc. Đám bằng hữu nghe hắn làm nhục Anh Ngọc, thấy vẻ mặt nàng tức đến đỏ lên cũng không nhịn được che miệng cười. Anh Ngọc thật sự không chịu nổi nữa. Muốn đụng đến Mộng Khuê của nàng, kẻ này thật sự muốn chết! Anh Ngọc nhào lên túm cổ Lê Đắc Lộc bóp chặt quát:

- Khốn kiếp! Mộng Khuê là của ta! Nàng ấy chỉ có thể là thê tử của ta! Các ngươi dù có là ai cũng đừng hòng đoạt nàng ấy! Đừng hòng!

Lê Đắc Lộc cũng không phải dạng nhu nhược. Bị Anh Ngọc thọp cổ như thế, hắn cũng không nhịn liền co chân đạp nàng một phát liền văng ra khỏi cửa, lưng va mạnh vào thành lan can lầu. Nếu không phải có lan can này đỡ lấy, nàng xem ra đã phải rơi thẳng xuống lầu rồi. Lê Đắc Lộc một tay sửa lại cổ áo bị nàng nắm kéo, vừa bước ra hừng hực lửa giận mắng:

- Mạnh Kì Phong! Một tên hoạn như ngươi ngoài nịnh bợ ra thì có bản lĩnh gì? Đừng tưởng hoàng thượng xem trọng ngươi, ngươi có thể ngang tàng hống hách với ta. Nói cho ngươi biết, Lê Đắc Lộc ta khinh thường nhất những kẻ như ngươi. Còn nữa, ả nữ nhân Đinh Mộng Khuê đó, ngoài ngươi ra cả kinh thành này đều xem thường ả. Ả so với kĩ nữ thanh lâu, thậm chí còn đáng khinh hơn. Ngươi tưởng ả quí hóa lắm sao? Nếu không hoàng thượng sẽ không phong ả làm Vĩnh Bình quận chúa rồi mới ban hôn cho ta đâu. Ả nếu không phải có phong hào quận chúa, ta thà là lấy kĩ nữ làm vợ, cũng không muốn lấy ả vào cửa.

Anh Ngọc tức giận phát điên, liền nhào lên túm lấy Lê Đắc Lộc vật lộn:

- Lê Đắc Lộc! Ngươi là tên khốn kiếp!

Lê Đắc Lộc nhẹ nhàng tránh né, Anh Ngọc vờn đến kiệt sức cũng không đánh được Lê Đắc Lộc phát nào. Nàng hận nghiến răng, muốn liều mạng xông lên sống chết với hắn. Lê Đắc Lộc nhận ra Anh Ngọc thật là muốn giết hắn. Hắn liền túm nàng, giữ chặt tay ấn đầu nàng ngã ngữa ra lan can lầu, cười giễu nói:

- Bản lĩnh của ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Gà bệnh quả nhiên là gà bệnh. À không, là một con gà thiến bị bệnh! Ha ha!

Vừa lúc đó, Lê Đắc Lộc nghe được một mùi thơm thoang thoảng. Hắn đưa mũi hít vào một hơi, liền sau đó toàn thân mất hết sức lực. Anh Ngọc thừa thế xoay người vung tay đẩy mạnh một phát. Chẳng ngờ, nàng ra tay quá mạnh, Lê Đắc Lộc không kịp gượng đỡ, bị đẩy từ trên lan can rơi thẳng xuống lầu. Đám bằng hữu thấy Lê Đắc Lộc bị Anh Ngọc đánh rơi xuống lầu, liền hoảng sợ chạy đến. Thấy Lê Đắc Lộc ngã xuống vỡ đầu chảy máu, xem ra mạng vong mất rồi. Đám bằng hữu kia liền hô lên:

- Mạnh quận công, ngươi giết người! Các huynh đệ, chúng ta bắt hắn lại, đòi lại công đạo cho Đắc Lộc huynh!

Anh Ngọc cũng hoảng sợ không kém. Nàng nhìn xuống thi thể nằm sấp bất động của Lê Đắc Lộc. Máu từ trên thân hắn tràn chảy ra trên sàn. Anh Ngọc run rẩy, không dám tin nhìn vào hai tay mình, hoảng loạn tự hỏi:

- Ta giết người sao? Ta lại giết chết người?

Đám bằng hữu của Lê Đắc Lộc thấy nàng xuất thần liền chớp cơ hội bước lên định bắt lấy nàng. Nhưng kẻ nào vừa đến gần liền bị hương hoa tử tinh trên người nàng khiến cho thân thể bất động. Bốn gã ngồi trên đất, hoảng sợ nhìn Anh Ngọc hỏi:

- Mạnh...Mạnh Kì Phong, ngươi dùng yêu thuật gì...Ngươi đã giết người rồi. Ngươi giết chết đương triều thống lĩnh cấm y vệ Lê Đắc Lộc rồi. Dù ngươi có bản lĩnh gì cũng không thể thoát tội. Ngươi...ngươi...

Anh Ngọc bước đến trước mặt kẻ vừa nói, nhìn hắn một cái liền làm hắn sợ đến không dám nói câu tiếp theo. Anh Ngọc cũng không bận tâm đến hắn, nàng bước xuống khỏi cầu thang đi đến bên thi thể của Lê Đắc Lộc. Nàng ngồi xuống, nhìn hắn một lượt rồi khẽ mỉm cười:

- Ta đã nói rồi, Đinh Mộng Khuê chỉ có thể là của ta! Dù bất cứ ai muốn tranh giành, ta đều không để cho kẻ đó chết tốt!

Nàng nói xong liền đứng dậy. Trần Thị Oanh đứng trước mặt nàng, nhìn nàng như một người xa lạ. Trần Thị Oanh bàng hoàng lắc đầu nói:

- Mạnh Kì Phong, ngươi...ngươi điên rồi!

Anh Ngọc không đáp mà từng bước chậm rãi rời khỏi tửu quán Vọng Phong lầu. Trần Thị Oanh thấy nàng bỏ đi liền vội chạy theo. Anh Ngọc quay lại, ra hiệu cho nàng dừng bước nói:

- Đừng lại gần ta! Ta trên người có độc dược. Trần tỉ tỉ, mặc kệ ta đi. Ta và tỉ bây giờ chính là hai người xa lạ đi. Sau này, ta có như thế nào, tỉ cũng không cần bận tâm đến.

Trần Thị Oanh không nhịn được gào to:

- Mạnh Kì Phong!

Chỉ thấy dáng người kia bước đi xa dần. Trần Thị Oanh cũng như mất hết sức lực, ngã phịch xuống đất lệ tuôn như mưa trút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play