Trên đại điện, Anh Ngọc báo lại chi tiết tình hình ở Phồn An cho Lê Duy Minh và triều thần. Vừa nghe toàn bộ lãnh thổ Phồn An thật sự đã qui nhập vào thành châu Qui Hợp, vĩnh viễn thành đất của Thiên Nam quốc, Lê Duy Minh tỏ ra hết sức cao hứng, cất giọng khen ngợi:

- Mạnh ái khanh! Quả nhiên không phụ kì vọng của trẫm. Các ngươi nói xem, một tiểu thiếu niên tay trói gà không chặt mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, khiến cho một Phồn An chiến loạn liên miên hoàn toàn thái bình, còn trở thành lãnh thổ của Thiên Nam quốc, mở mang được một mảng đất rộng cho Thiên Nam ta. Một kì tài như vậy, các khanh gia nói, trẫm nên khen thưởng y thế nào?

Bá quan nhìn nhau, trong lòng khó tránh khỏi ganh ghét và nghi kị. Mạnh Kì Phong kia có tài cán gì? Bình loạn Phồn An sao? Cả quốc thổ của Phồn An cũng không đến một vạn dân. Hoàng đế lại cho Mạnh Kì Phong mang ba vạn quân đi bình loạn. Bình được tất nhiên là chuyện hiển nhiên rồi. Hoàng thượng đề bạt nâng đỡ y hết mực, bây giờ còn muốn ban thưởng thêm sao? Lê Tông thật sự không nhịn nổi liền lên tiếng:

- Bẩm hoàng thượng, Mạnh quận công đi bình loạn Phồn An, nghe nói trên đường nhũng nhiễu quan lại cũng không ít. Xin hỏi hoàng thượng, một đại tướng của triều đình lại có hành vi như thổ phỉ, phải khen thưởng trước, hay là xử phạt trước?

Đỗ Chí cũng bồi thêm:

- Dạ bẩm hoàng thượng, thần cũng có nghe nói. Hoàng thượng và Cầm Hổ đã từng kí hòa ước đình chiến. Nhưng Mạnh thống soái vẫn cho quân tiến đánh Cầm Hổ, không tôn trọng ý lệnh của hoàng thượng, lại khiến hoàng triều chúng ta mang tiếng bất tín bất nghĩa. Thật ra phải nói Mạnh thống soái là tội nhiều hơn công!

Lê Duy Minh nhìn ánh mắt sục sôi của các vị nguyên lão triều thần của mình chăm chăm như muốn thiêu cháy Mạnh Kì Phong trên điện. Lê Duy Minh chợt mỉm cười, quay sang hỏi Anh Ngọc:

- Mạnh ái khanh, các vị đại nhân hạch sách ngươi. Ngươi có gì muốn phân giải hay không?

Ngoài suy nghĩ của bá quan, Anh Ngọc chợt quì xuống, hướng Lê Duy Minh nói:

- Bẩm hoàng thượng, thần có tội! Đã phụ kì vọng của hoàng thượng, nhũng nhiễu quan dân ở Trấn Ninh. Nghịch ý hoàng thượng tự ý xua quân tấn công Cầm Hổ, lại tự mình thay mặt hoàng thượng chủ trương sáp nhập cả quốc thổ Phồn An thành châu Qui Hợp. Tất cả đều là Kì Phong tự mình làm càn. Xin hoàng thượng định tội!

Nàng nói xong, liền đưa tay tự tháo xuống mũ quan trên đầu hai tay dâng lên cao.

Bá quan vừa kinh ngạc, vừa tò mò. Lê Duy Minh bị nàng làm tức chết. Vốn là hắn cho nàng cơ hội giải thích. Bất cứ nàng nói điều gì, hắn cũng sẽ ra mặt bênh cho. Lí nào nàng lại tự mình nhận tội, còn muốn bị giáng tội sao? Có ai mà ngu ngốc đến như vậy không?

Lê Tông thấy Anh Ngọc nhận tội, rất hả dạ, liền bẩm:

- Bẩm hoàng thượng, Mạnh Kì Phong cũng đã thẳng thắn nhận tội. Hoàng thượng, xin người định tội kẻ hôn quan này mới có thể phục chúng!

Lê Duy Minh bị giận không nhẹ. Hắn vung tay đập mạnh lên long án, cao giọng quát:

- Mạnh Kì Phong!

Cả triều thần đang hả hê chờ nghe Lê Duy Minh giáng tội cho kẻ đang quì kia. Không ngờ vua lại chợt hạ giọng, lại còn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Thật vất vả cho Mạnh ái khanh! Khổ tâm của khanh Phạm Nghị đã báo lại tất cả chi tiết với trẫm. Mạnh khanh vì lo lắng cho binh sĩ ở chiến trường thiếu thốn quân nhu khả dụng mà không tiếc mặt mũi, dùng củi và thú săn để đổi với các đại hộ ở Trấn Ninh lấy vải là dược liệu cho đại quân. Vì muốn ra trận giảm ít hao tổn binh lực nhất, Mạnh khanh lại không ngại đưa mình mạo hiểm trà trộn vào quân địch. Chiến công ở Phồn An tuy không gọi là chiến công lớn nhưng tổn hại binh lực ít như vậy, không phải đại tướng nào ra trận cũng có thể làm được. Mạnh khanh, khanh làm khá lắm!

Lê Tông, Đỗ Chí, Lê Hải đồng loạt tấu :

- Bẩm hoàng thượng...

Lê Duy Minh bất ngờ cắt ngang lời ba đại thần:

- Mạnh Kì Phong bước lên thính phong!

Anh Ngọc trố mắt kinh ngạc, sau đó liếc trộm nhìn biểu tình của Lê Duy Minh rồi cũng chậm rãi bò lên phía trước:

- Có thần!

- Mạnh Kì Phong có tài soái tướng, có công thắng trận, mở rộng biên thùy cho Thiên Nam. Trẫm đặc cách, bổ nhiệm khanh làm Đô đốc thiêm sự, hỗ trợ với Lê Hải khanh gia trấn giữ kinh thành cho trẫm.

Lê Duy Minh vừa nói xong, cả triều thần kinh hoảng. Anh Ngọc cũng kinh sợ, vội dập đầu vừa lạy vừa nói:

- Bẩm hoàng thượng, xin người thu hồi thánh lệnh! Kì Phong chỉ sợ thân mình vô dụng không đảm đương nổi trọng trách, cúi xin hoàng thượng rút lại ý lệnh!

Lê Tông, Lê Hải, Đỗ Chí cùng các triều thần cũng đồng loạt quì xuống:

- Xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh!

Đỗ Chí nói:

- Bẩm hoàng thượng! Mạnh Kì Phong tuổi còn chưa đến nhược quán, không có kinh nghiệm cũng không phải thuộc hoàng thân quốc thích. Vị trị trọng yếu như vậy, thật không thích hợp. Xin hoàng thượng nghĩ lại!

Bá quan cũng đồng loạt kêu lên:

- Xin hoàng thượng suy xét!

Lê Duy Minh nhìn đám triều thần nhất loạt phản đối mình, cả cái tên được mình đề bạt cũng từ chối mình. Lê Duy Minh tức giận đứng lên, trừng trừng nhìn một lượt các đại thần. Oán giận thật sự rất muốn phát tiết một phen. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn bình tĩnh ngồi xuống, lại đổi sang chuyện khác nói:

- Mạnh Kì Phong, ban thưởng để sau đi. Trẫm nghe nói lần này, ngươi đi Phồn An đã đưa về được Đinh Mộng Khuê?

Anh Ngọc thầm nuốt khan mấy ngụm. Thật là...! Lê Duy Minh tại sao lại hỏi đến Mộng Khuê? Hắn có ý gì đây? Nàng lo lắng, nhưng vẫn phải đáp:

- Dạ bẩm đúng như vậy. Thần ở Phồn An gặp lại Đinh Mộng Khuê tiểu thư. Nàng cũng rất mong nhớ quê nhà. Nhân được thành ý của Cầm Thiên, tù trưởng tân nhiệm của Qui Hợp đồng ý, cho nên thần đã mang nàng cùng về kinh.

Lê Duy Minh khẽ cười, bước xuống khỏi long án đi đến trước mặt Anh Ngọc, đảo một vòng quanh nàng nói:

- Trẫm nghe nói nàng ấy cũng là quốc sắc thiên hương nhưng đọa lạc đến tận Phồn An xa xôi, cũng thật khổ cho nàng ấy. Khanh và nàng ấy cũng thật hữu duyên. Ai! Trẫm cũng không phải người vô tình. Đinh Mộng Khuê thật ra cũng đáng thương. Như vậy đi, trẫm đã đặc cách phong cho khanh làm ngự đệ. Vậy thì sắc phong cho Đinh Mộng Khuê làm ngự muội, ban tước hiệu là Vĩnh Bình quận chúa đi!

Anh Ngọc nghe nói cả mừng. Hóa ra Lê Duy Minh cũng thật tốt bụng! Hắn phong cho nàng làm ngự đệ, tước quận công. Còn Mộng Khuê làm ngự muội, tước quận chúa. Xem ra nàng và Mộng Khuê cũng xem như tương xứng. Vậy nếu nàng xin Lê Duy Minh ban hôn cho nàng và Mộng Khuê, hẳn là lưỡng toàn kì mỹ rồi! Anh Ngọc vui như mở hội, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Lê Duy Minh phán câu tiếp theo:

- Trẫm nhớ trưởng tử của Lê Dĩ Ninh khanh gia tên cái gì Lê Đắc Lộc vừa được tiến cử vào Cấm vệ quân. Người này văn võ song toàn, tài năng khí độ là nhất đẳng nhân tài. Trẫm nhân đây, lại một phen làm mai mối, ban hôn cho Vĩnh Bình quận chúa với Lê Đắc Lộc. Các khanh gia thấy sao?

Đinh Tung vừa nghe đến Lê Duy Minh phong con gái của ông làm quận chúa, còn chưa kịp mừng lại còn ban hôn nàng với phó thống lĩnh cấm vệ quân, con trai của Điện tiền đô chỉ huy quyền uy nhất trong cấm quân, ông mừng đến không tin nổi. Còn chưa kịp nói tiếng đạ ơn thì đã nghe có người kêu to:

- Bẩm hoàng thượng, không được! Xin hoàng thượng thu hồi chỉ hôn, ban Đinh Mộng Khuê làm thê tử cho thần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play