Trong sơn động, Linh Lan quăng mạnh ném Anh Ngọc ngã sấp xuống đất. Nàng lồm cồm bò dậy vô tình chạm phải một thân thể mềm mại, lạnh lẽo. Anh Ngọc giật mình theo bản năng vội rụt tay lại. Linh Lan nhìn động tác của Anh Ngọc, tức giận quát:
- Khốn kiếp! Nữ nhi của ta vì ngươi mà chết. Ngươi lại khiếp sợ nó hay sao?
Anh Ngọc nghe vậy mới nhìn kĩ lại thân thể kia. Trong hang động tối đen, thật khó khăn lắm, nàng mới nhìn nhận ra đấy là thi thể của A Hoa. Nghĩ lại tiểu cô nương này vì nàng mà chết. Nàng ngậm ngùi trở người dậy, quì xuống lạy ba lạy với A Hoa rồi quay sang Linh Lan nói:
- Sư thúc! Người thật sự phải giết ta mới cam lòng hay sao?
Linh Lan không đáp lời của Anh Ngọc mà bước đến pháp đàn, châm đèn rồi bắt đầu khởi đàn làm phép. Anh Ngọc rất không tin những hoại hình tà thuật thế này. Mặc dù nàng vốn là vừa được Lang Dã Ca dùng ngải thuật cứu được một mạng nhưng vào lúc đó nàng đang hôn mê, không có chứng kiến uy lực kinh thiên của ngải thuật. Nàng nhếch môi xem thường hành động quỉ mị của Linh Lan thì bất ngờ bị kinh hoảng khi nhìn thấy những khối đá trong động vì thần chú của Linh Lan mà chuyển động. Cả hang động chợt như rung chuyển. Anh Ngọc không dám tin nhìn sang Linh Lan. Linh Lan vẫn chú tâm niệm thần chú, tay còn vân vê vẽ nguệch ngoạch mấy nét trên giấy bùa.
Ngay sau đó, hình nhân vải trên bàn không có người giữ nhưng tự động bật đứng lên trước mặt Linh Lan. Anh Ngọc bị màn này dọa sợ. Giờ mà ai dám nói trên đời không có thuật bùa ngải, nàng sẽ sống chết với người đó ngay. Anh Ngọc nhìn cái hình nhân đó, còn chưa rõ Linh Lan muốn làm cái gì thì chợt thấy Linh Lan lấy ra một hình nhân khác vẽ vẽ mấy nét lên hình nhân,lại dùng kiếm gỗ đâm xuyên qua hình nhân. Sau đó cầm lấy cả kiếm gỗ lẫn hình nhân hướng đến chỗ Anh Ngọc mà đâm xuống. Anh Ngọc hoảng sợ vội chạy thối lui. Không ngờ, không biết từ đâu, hiện ra hai hòn đá nặng đè giữ chặt lấy hai chân nàng. Kiếm gỗ đã đâm tới. Anh Ngọc hoảng hốt, không còn cách nào tránh né, đành nhắm mắt chịu chết. Kiếm gỗ vừa đưa đến trước ngực Anh Ngọc, liền bị văng ngược ra. Linh Lan cũng giật mình nhìn lại, thấy hình nhân trên kiếm gỗ tự nhiên bị cháy. Nàng hoảng hốt nhìn lên Anh Ngọc trừng mắt hỏi:
- Ngươi...ngươi thật ra là yêu nghiệt phương nào? Nói mau!
Anh Ngọc giật mình. "Mình mà là yêu nghiệt sao? Một thầy ngải bắt mình đem làm phép lại còn nói mình là yêu nghiệt sao?" Anh Ngọc không biết nói sao. Thấy hình nhân trên kiếm gỗ bị cháy rồi, nàng cũng thầm mừng. Chắc là Linh Lan không làm phép được nữa, tạm thời nàng sẽ không bị giết. Nhưng nàng đã vui mừng quá sớm. Linh Lan không làm phép được liền vứt kiếm gỗ, quay sang dùng kiếm sắt giơ lên hướng nàng đâm xuống:
- Nếu không bắt trói được linh hồn ngươi. Thì ta sẽ dùng cả thân xác ngươi nhập táng cùng A Hoa. Để cho các ngươi có tái sinh, đời đời kiếp kiếp sẽ phải ở cùng nhau!
Thanh kiếm vung mạnh lên sau đó đâm mạnh xuống. Anh Ngọc nhắm mắt lại, nghe một tiếng xoẹt của lưỡi kiếm cắt qua da thịt. Nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau? Nàng mở mắt ra, còn chưa kịp lên tiếng liền cảm nhận được hơi thở ấm áp của Mộng Khuê dường như ngay ở trước mắt nàng. Nàng nhìn lên, thật là Mộng Khuê! Còn chưa kịp mừng rỡ thì Mộng Khuê chợt ngã người lên tựa vào ngực nàng. Nàng vội ôm lấy thân ảnh của Mộng Khuê. Bàn tay nàng chạm lên hông Mộng Khuê liền thấy ướt ra một mảng. Nàng hoảng sợ, run rẩy nhìn nữ nhân mà yêu quí hơn cả sinh mạng của mình. Mộng Khuê vừa rồi đã chắn một kiếm kia cho nàng. Nàng ấy lại vì nàng mà bị thương. Anh Ngọc phát điên lên được. Một tay ôm lấy Mộng Khuê lùi lại, vừa trừng mắt gào to lên với Linh Lan:
- Thật khốn kiếp! Ngươi có thể giết ta một trăm một ngàn lần ta không oán hận. Nhưng ngươi dám làm tổn thương Mộng Khuê! Ngươi...ta liều mạng với ngươi!
Anh Ngọc vừa nói, vừa hùng hổ muốn xông lên giết chết Linh Lan. Linh Lan thì vô cùng kinh ngạc nhìn trừng Anh Ngọc. Người khác nhìn vào có thể không thấy nhưng nàng là thuật sĩ, nàng vừa dùng ma thuật muốn đoạt hồn phách của Anh Ngọc, không ngờ lại khiến nàng nhìn thấy trên thân Anh Ngọc tỏa ra một luồng long khí mãnh liệt. Hơn nữa, là phần hồn phách kì lạ. Một người bình thường sao hồn phách lại có hào quang chính khí bao quanh như vậy? Người này tương lai sẽ làm được một chuyện chấn động thiên hạ. Còn có long khí kia, chẳng lẽ hắn sẽ thay triều đổi vị? Nhưng hắn là hoạn quan mà? Một hoạn quan sao có thể phúc khí lớn như vậy?
Linh Lan không tin vào mắt mình, nàng nếu không dùng tà thuật vẫn thừa sức đoạt mạng của Anh Ngọc nhưng nàng lại khiếp sợ với luồng long khí và hào quang kia. Nàng ngẫm nghĩ, sao đó chợt hỏi:
- Ngươi không phải là con ruột của Trần Quân Bảo. Cũng không phải là hoạn quan, có phải không?
Anh Ngọc một tay ôm Mộng Khuê, vừa oán hận vừa căm thù nhìn Linh Lan dõng dạc nói to:
- Phải, ta không phải do ông ta sinh ra. Hơn nữa ta cũng không phải là nam nhân, càng không phải hoạn quan. Ta... là... nữ... nhân!
Linh Lan càng kinh ngạc hơn. Mặt nàng biến sắc tột độ. Nàng bỏ kiếm xuống, nhìn Anh Ngọc rồi lại nhìn sang Mộng Khuê sau đó nhìn sang thi thể của nữ nhi A Hoa của mình.
- Ngươi ...ngươi sao có thể...?
"Kẻ kia là nữ nhân ư? Nhưng A Hoa của nàng yêu kẻ kia nhiều đến như thế. Còn có cả nữ nhân vừa chịu thay kẻ kia một kiếm. Nữ nhân ấy hẳn là đã biết kẻ kia cũng là nữ nhân như mình. Sao có thể còn vì kẻ kia mà hi sinh?"
Mặc kệ Linh Lan kinh ngạc thế nào. Anh Ngọc đặt Mộng Khuê nằm xuống, lại xé vải áo của mình ra, cẩn thận buộc lại vết thương trên bụng cho Mộng Khuê, vừa lo lắng vừa yêu thương nhìn Mộng Khuê nói:
- Mộng Khuê nàng yên tâm. Nàng sẽ không sao đâu. Ta không để cho nàng có chuyện đâu. Nếu nàng thật có chuyện gì, ta cũng không thể cho nàng một mình. Đinh Mộng Khuê, đời này kiếp này, ta đều muốn có nàng. Ta tuyệt đối sẽ không sống thiếu nàng. Cầu xin nàng đừng rời bỏ ta!
Anh Ngọc vừa nói vừa khóc. Mộng Khuê xúc động nhìn nàng, khẽ mỉm cười. Nàng đưa tay chạm khẽ vào khuôn mặt Anh Ngọc. Lần đầu tiên, nàng nhìn người trước mắt bằng cảm xúc ôn nhu, yêu thương thế này. Cũng là lần đầu tiên, nàng thừa nhận được người trước mắt nàng chính là người nàng yêu.
Phải, là nàng yêu người này. Chính là người ấy mặc kệ người ấy có là nam nhân hay không. Mộng Khuê mỉm cười, thật mãn nguyện nhìn Anh Ngọc nói:
- Kì Phong, trước đây là ta cố chấp. Ta không chấp nhận được ngươi...ngươi là nữ tử. Nhưng bây giờ ta hiểu được, mặc kệ ngươi có là nam hay nữ. Ta đều...không thể...mất đi ngươi. Kì Phong,... ta ....yêu thích ngươi.
Anh Ngọc hoảng sợ, vừa ôm nàng vừa cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nàng khóc lóc:
- Ta xin nàng, Mộng Khuê nàng đừng nói những lời như vậy. Nàng sẽ làm ta sợ mất. Nàng sẽ không có chuyện gì đâu. Ta sẽ không để nàng có chuyện...Nàng đừng nói, đừng nói nữa mà!
Anh Ngọc vừa khóc vừa bế Mộng Khuê lên tìm đường rời khỏi hang động. Linh Lan sau một lúc bần thần, nàng cũng sực tỉnh. Thấy Anh Ngọc muốn đưa Mộng Khuê đi, nàng liền chắn trước cản lại. Anh Ngọc như phát điên, trừng mắt to quát nàng:
- Ngươi tránh ra! Ngươi để ta cứu Mộng Khuê, mạng của ta ngươi muốn lấy thế nào cũng được. Nhưng ta phải cứu nàng ấy. Nếu không dù ta có làm quỉ, ta cũng quyết hủy diệt ngươi, khiến cho ngươi đời đời không được yên!
Linh Lan chợt lấy ra một hồ lô giơ lên nói với Anh Ngọc:
- Nếu ta cứu được nàng ấy. Ta muốn linh hồn của ngươi. Ngươi còn muốn cứu nàng ta không?
Anh Ngọc nhìn lại Mộng Khuê đang sắp hôn mê trong lòng mình. Nàng cắn răng gật đầu với Linh Lan:
- Chỉ cần nhìn thấy nàng ấy sống. Ta lập tức tự sát trước mặt ngươi!
Linh Lan trợn mắt nhìn Anh Ngọc. Anh Ngọc nhìn Mộng Khuê, trong đôi mắt ngàn vạn tình ý không thể nào là giả dối được. Linh Lan bất chợt không thể tin nổi tự hỏi lòng mình. Hai nữ nhân này như thế nào lại chân ái như vậy? Hai nữ nhân với nhau...nàng chợt nhớ đến sư tỉ. Chẳng lẽ sư tỉ đối với nàng cũng như vậy thật sao? Người duy nhất trên đời chân tình với nàng lại là sư tỉ đây sao?
Linh Lan đang hoảng loạn. Nàng ban đầu là căm hận, sau đó là kinh sợ đến lúc này thì rối loạn thật sự. Ngay lúc ấy, nàng liền nhận thấy có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng. Nàng quay lại, nhận ra là Lạc Hoa. Lạc Hoa mỉm cười trấn an nàng, sau đó bước đến giúp Anh Ngọc cứu chữa cho Mộng Khuê. Lạc Hoa không có biệt tài, không có tuyệt luân đại thuật như sư muội và các vị sư huynh của mình nhưng nếu sơ cứu vết thương thông thường, nàng tất nhiên làm được, còn làm tốt hơn là đứa con thái y không biết y thuật như Anh Ngọc.
Sau khi cứu xong Mộng Khuê, Lạc Hoa bước đến nắm tay Linh Lan thở dài nói:
- Muội không chấp nhận ta, ta cũng không thể cưỡng ép được muội. Xin hãy cho ta làm một việc cuối cùng. Chúng ta chôn cất A Hoa, để cho nữ nhi ấy được siêu thoát. Muội đừng chấp nhất với Kì Phong nữa. A Hoa yêu thích Kì Phong là nghiệp duyên của nó. Nhưng muội cũng không thể cưỡng ép Kì Phong chôn cùng với A Hoa. Muội có chắc A Hoa sẽ chấp nhận Kì Phong lại là nữ hay sao?
Từ lúc an táng A Hoa xong, cùng Lạc Hoa đưa Mộng Khuê trở về bản, Anh Ngọc cũng không nói tiếng nào. Tất cả tâm tư của nàng đều đặt lên người Mộng Khuê. Linh Lan cũng bị Lạc Hoa thuyết phục, theo Lạc Hoa cùng trở về. Suốt mấy ngày liền, Anh Ngọc kề cận bên Mộng Khuê, chăm sóc không khác gì lúc nàng bị thương được Mộng Khuê trông nom, một bước cũng không chịu rời. Giờ có thêm Lạc Hoa và Linh Lan biết nàng là nữ nhân nhưng Anh Ngọc cũng không bận tâm. Các nàng muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nàng chỉ ngây ngốc ngồi bên giường chờ Mộng Khuê tỉnh lại.
Linh Lan nhìn Anh Ngọc như thế, bất giác nàng lại nhìn sang Lạc Hoa. Thì ra bấy lâu nay nàng khao khát chân tình, nàng trông chờ ở đại sư huynh, lại hi vọng ở nhị sư huynh nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến lại có một tam sư tỉ luôn ở phía sau âm thầm trông mong nàng nhìn lại. Hóa ra tình yêu không nhất định chỉ có thể giữa nam và nữ. Sư tỉ đã vì nàng làm nhiều đến như vậy, nàng không phải không hiểu nhưng cũng vì cố chấp, nhất định không tin sư tỉ là thật tình thật ý. Nhìn Lạc Hoa tự tay trải chăn đệm cho nàng, bao nhiêu năm rồi sư tỉ vẫn như vậy, chăm lo cho nàng, tốt với nàng còn hơn cả bản thân. Nghĩ lại, Linh Lan không nén được ân hận và cảm động, nàng bước đến ôm lấy sư tỉ, tựa đầu vào vai nàng mà nức nở:
- Sư tỉ, muội thật mệt mỏi!
Lạc Hoa quay lại, âu yếm mỉm cười nhìn nàng nhỏ nhẹ nói:
- Sau này có ta, muội có việc gì cũng có thể dựa vào ta. Đừng có lại ngốc bỏ đi một mình như vậy nữa!
Linh Lan khẽ gật đầu. Ở trong lòng sư tỉ thật ấm áp. Tại sao nàng lại không phát hiện ra sớm hơn? Sư tỉ vì nàng mà âm thầm chờ đợi hai mươi mấy năm trời. Nàng lại ngu ngốc đi truy cầu nơi xa suốt hai mươi mấy năm. Nghĩ lại, hai nàng đều thật là ngốc.