Trong một hang động, Linh Lan đặt thi thể A Hoa lên một khối đá lớn. Nàng lập một pháp đàn, vận dụng ngải thuật muốn kéo lại linh hồn của A Hoa. Đáng tiếc, nàng đã dùng hết tất cả những pháp thuật tinh diệu đã học đều không thể làm A Hoa khởi sắc. Linh Lan đau đớn ngồi xuống ôm xác A Hoa, nàng khóc:

- Tại sao, tại sao lại không linh nghiệm vậy? Sư phụ, người hiển linh giúp đệ tử đi. Người cứu lấy nữ nhi của đệ tử đi có được hay không?

Mấy ngày nay, nàng ở trong hang đá đã dùng hết mọi tuyệt thuật mà sư phụ chỉ dạy cho mình thế nhưng vẫn không thể cứu lại A Hoa. Lẽ nào bí thuật của sư phụ không linh nghiệm, hay bởi vì đạo thuật của nàng không đủ? Nhìn thi thể của A Hoa, một tiểu cô nương hồn nhiên. Đến chết rồi mà trên môi vẫn còn vương một nụ cười an tĩnh thế kia. Linh Lan không cam tâm. Nàng vừa gặp lại con, còn chưa được nghe nữ nhi gọi được mấy lần tiếng mẫu thân thì nữ nhi của mình đã thiệt mạng oan uổng. Nàng không cam tâm bản thân mình học được bao nhiêu kì môn dị thuật, được người đời đồn đoán rằng có thể cãi tử hồi sinh, có thể di hồn hoán mệnh nhưng tại sao nàng lại không thể dụng lên người nữ nhi của mình? Sư phụ đã nói là yếu thuật này làm được. Sư phụ đã nói được, nhất định sẽ được. Là do nàng công lực không đủ, phải cố gắng thêm.

Linh Lan nghĩ xong, lại trở lại pháp đàn một lần nữa làm phép. Những lá bùa bị thần chú của nàng làm dịch chuyển xếp lại thành hàng trên bàn. Linh Lan thấy có chuyển biến liền mừng rỡ, dụng công dùng định lực di chuyển lá bùa tung lên sau đó áp xuống một hình nhân bằng vải trên bàn. Hình nhân trên bàn rung lên, chữ trên lá bùa cũng sáng rực lên trên hình nhân vải. Nhưng ngay sau đó cũng tắt lịm đi. Lá bùa cũng rơi ra khỏi hình nhân, trở lại như một mảnh giấy bình thường. Linh Lan thất vọng đổ sập quì xuống than khóc:

- Không thể nào đâu! Không thể nào A Hoa còn trẻ như vậy lại hết tuổi thọ? Ông trời, không thể tàn nhẫn như vậy. Người trả lại A Hoa cho ta! Trả lại nữ nhi cho ta!

--------------------

Vết thương trên bụng Anh Ngọc đã kết vảy, nội thương cũng giảm nhiều, nàng có thể tự mình đi lại. Nghĩ đến Mộng Khuê đã có thể tiếp nhận tình cảm của nàng, trong lòng nàng vui mừng như điên. Cả ngày nàng ngồi ngây ngốc một chỗ cũng cười một mình đến mức ai cũng không chịu nổi, không dám nhìn đến nàng. Mộng Khuê từ sau ngày ấy không còn tránh mặt Anh Ngọc nữa. Nhưng nàng cũng không nói là sẽ tiếp nhận tình ý kia. Nói thế nào, nàng ấy cũng cảm thấy giữa hai nữ nhân lại phát sinh tình ý với nhau quả thật rất kì quái. Nàng không phủ nhận trong lòng mình cũng đã có người kia nhưng nghĩ đến tiếp nhận tình cảm đấy, nàng lại bâng khuâng lắm. Thế nên, chỉ duy nhất vào hôm Anh Ngọc vừa tỉnh, Mộng Khuê hoàn toàn không kịp phản ứng nên mới bị nàng cưỡng hôn. Từ đó về sau, mỗi khi Anh Ngọc muốn đến gần, nàng liền khéo léo tách ra hoặc cũng đợi có thêm người khác mới vào thăm, không muốn một mình ở lại một chỗ với Anh Ngọc. Anh Ngọc cũng không rõ trong lòng nữ nhân kia nghĩ cái gì. Nhưng dù sao thì nàng ấy không ghét bỏ nàng, không tránh nàng nữa thì đã tốt lắm rồi. Nàng không thể cứ được đằng chân lên đằng đầu. Đã đi được đến bước này, không thể quá vội vã mà hỏng chuyện. Cho nên nàng không gượng ép Mộng Khuê, chỉ âm thầm quan sát chờ đợi chuyển biến của Mộng Khuê.

Cầm Thiên và Phạm Nghị lại rời núi, đưa người đến châu Qui Hợp tạo dựng lại sau thời gian dài nội chiến với quân của Cầm Hổ. Việc đưa cả phần lãnh thổ Phồn An qui về châu Qui Hợp sau đó nội thuộc vào Thiên Nam là một việc không dễ. Huống chi người Phồn An tiểu quốc và người Phồn An đã qui thuộc châu Qui Hợp sau mấy lần đại chiến đã tổn thương hòa khí, thật sự phải mất rất nhiều công sức để thiết lập lại tình đoàn kết cho một dân tộc. Có lần Anh Ngọc hỏi Cầm Thiên:

- Ngươi có dũng có mưu nhưng lại không có lòng ham mê với quyền lực. Vậy vì cái gì ngươi nhất định phải đánh hạ Cầm Hổ, đoạt lấy lãnh thổ của hắn như vậy?

Cầm Thiên thản nhiên trả lời:

- Một là vì trả thù hắn giết cha ta. Còn một nữa, lãnh thổ Phồn An về sau cũng sẽ là một phần của Thiên Nam. Tại sao cứ phải để nó làm một tiểu quốc trơ trọi ai cũng ức hiếp được?

Anh Ngọc gật đầu:

- Ngươi cũng rất ra dáng một nghĩa sĩ đầy tinh thần dân tộc. Vậy mà ngươi còn không thừa nhận ngươi là Bùi đại nữ tướng đi?

Cầm Thiên ném một tia mắt khinh thường về phía Anh Ngọc:

- Cấm ngươi nói đến những chuyện quái dị đó nữa. Ta đã nói rồi. Ta giờ chính là Cầm Thiên, tù trưởng của Phồn An. Sau này Phồn An chính thức là một dân tộc của Thiên Nam, ta chính là quan trấn giữ châu Qui Hợp này. Ngươi nói nhảm, ta chặt đầu ngươi!

Hôm ấy trời mát, Anh Ngọc rời giường đi một vòng khắp bản cũng không nhìn thấy Mộng Khuê. Nàng buồn chán mới lần đi đến bên bờ suối. Suối nước trong mát lành thật khiến người ta thích thú. Nếu không phải trên người đang bị thương, nàng thật muốn nhảy ùm xuống suối ngâm cho thật thoải mái.

Mới vừa nghĩ thôi, nàng liền nghe từ xa có tiếng người đến. Từ sau cái chết của A Hoa, rồi lại đến chuyện nàng bị trúng độc trùng phát cuồng, lại đến chuyện tình cảm của nàng và Mộng Khuê thật ra có rất nhiều người dị nghị. Nàng vốn là không để tâm đến nhưng sau đó nàng liền thấy dân cư ở bản dường như có vẻ rất xa cách với nàng. Có lẽ họ ghét nàng vì đã vô tình hại chết A Hoa, cũng có thể họ ghét nàng vì nàng là một thái giám mà lại công nhiên có tình ý dây dưa không rõ với Mộng Khuê thì thật là quái lạ. Và càng có thể nữa là, ai ai trong bản cũng biết A Khoa yêu thích Mộng Khuê. Ai cũng muốn ủng hộ A Khoa cưới Mộng Khuê. Nào ngờ Mộng Khuê vậy nhưng lại thành đôi với một thái giám. Mọi người vừa tiếc hận vừa oán hận thay cho A Khoa. Bao nhiêu là chuyện, bao nhiêu là phiền nhiễu. Anh Ngọc cũng không biết nói sao. Ở thế giới này, nàng chỉ muốn duy nhất một mình Mộng Khuê, dù ai có nói gì nàng, ghét bỏ gì nàng cũng không quan trọng. Chỉ cần là Mộng Khuê không ghét bỏ nàng, nàng sẽ không bỏ cuộc. Nghĩ vậy, nàng liền lách người tránh đi, thật không muốn phải đối mặt với những người không thích mình.

Nàng vừa nấp vào sau bụi cây, ở bên ngoài có đến hơn mười mấy thiếu nữ đến bên bờ suối. Sau đó thì tất cả họ rất thản nhiên cởi hết y phục, hoàn toàn trần trụi mà nhảy xuống suối, vừa tắm vừa phát nước đùa giỡn với nhau vang động cả lên. Anh Ngọc vốn đã quay mặt đi nhưng vô tình nghe tiếng cười đùa vui nhộn quá, nàng tò mò nên mới nhìn lại. Thật là không tưởng nổi, cảnh tượng trước mắt...

"Ôi chao! Đây là...đây là cảnh tắm tiên trong truyền thuyết đây sao?"

Anh Ngọc cảm thấy nóng mắt, sau đó thì nóng đến cả mặt, rồi nóng đến toàn thân. Nàng thề là nàng không có nổi sắc tâm sắc ý gì hết. Nhưng mà...tắm như vậy thật thích nhỉ! Tất cả đều là nữ nhân cùng tắm với nhau, không cố kị gì, thỏa ý đùa giỡn, còn gì vui bằng? Mới chỉ nghĩ đến đấy thôi, nàng chợt nhiên thấy chỗ da thịt phía sau cánh tay mình bị nhói một cái. Nàng giật mình nhíu mày, quay đầu nhìn lại. "Con vắt nào cắn mình đây?"

Tiếng chửi suýt tí nữa thì buông ra nhưng tức thời nàng kịp thu lại khi nhận ra người trước mặt. Mộng Khuê trong bộ trang phục nữ nhân Phồn An tộc vẫn không nhạt đi vẻ yêu kiều tuyệt sắc giai nhân của nàng. Nàng ngây ngẩn nhìn Mộng Khuê, trong khi Mộng Khuê cũng nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt có chút tức giận. Nàng nói một câu nhàn nhạt nhưng lại nghe sặc vị ghen tuông:

- Còn tưởng ngươi bị đau, té ngã ở đâu rồi. Hóa ra là nấp ở đây rình xem người ta tắm. Ngươi...không ngờ lại hạ tiện như vậy!

Mộng Khuê nói xong, liền quay lưng bỏ đi. Anh Ngọc hoảng hốt vội đuổi theo:

- Mộng Khuê, nàng đừng hiểu lầm! Không phải ta cố ý rình họ tắm. Chẳng qua là lúc ta đến, bọn họ chưa tắm. Ta không muốn gặp họ nên ngồi tránh vào đây. Không ngờ họ...họ lại tắm tiên ở đây. Ta thật không có ý rình họ, nàng tin ta đi!

Mộng Khuê vẫn không đáp, cũng không dừng lại. Anh Ngọc cố đi nhanh hơn, động đến vết thương lại rên đau lên một tiếng. Mộng Khuê nghe thấy nên mới giảm cước bộ. Anh Ngọc ôm bụng đi đến gần Mộng Khuê vừa nhăn mặt vừa thở gấp nói:

- Ta nói là sự thật. Ta thật sự không có ý nghĩ xấu như vậy! Nàng biết mà, ta cũng là nữ nhân, sao có thể nhàm chán đến mức đi rình xem nữ nhân khác tắm chứ?

Mộng Khuê quay đầu lại, mặt đầy ý khinh bỉ nói:

- Nhưng ngươi cũng nhận ngươi là dạng nữ nhân thích nữ nhân. Ta thấy ngươi so với nam nhân, rõ ràng là còn hạ tiện hơn!

Nàng nói xong liền bước đi. Anh Ngọc đâu dễ bỏ lỡ như vậy, liền đuổi theo giải thích:

- Thật sự không có mà Mộng Khuê! Ta xin thề đó. Ta chỉ thích duy nhất một mình nàng. Trong tim trong mắt của ta đều chỉ có thể là nàng. Với người khác ta thật sự không có cảm giác, không có một chút ý nghĩ nào hết. Mộng Khuê, xin nàng đó!

Mộng Khuê cũng không hiểu tại sao. Lúc nãy khi nàng lên nương hái rau về, tìm không thấy Anh Ngọc liền rất lo lắng nên mới vội vã đi tìm. Nhưng khi đến gần suối, vô tình nhìn thấy người kia lấp ló trong bụi cây, không biết làm trò gì. Nàng hiếu kì, mới vòng đến đứng phía sau Anh Ngọc. Ngay khi vừa thấy cái tên kia bản thân vốn cũng là nữ tử vậy mà lại công nhiên giữa ban ngày nhìn trộm bao nhiêu nữ tử khác tắm suối. Còn vừa nhìn, vừa cười mỉm một cách rất khoái trá. Bộ dáng thật sự rất hạ lưu, rất đáng bị đánh.

Khi ấy, Mộng Khuê thật sự rất giận, cũng rất khó chịu. Nàng định mắng cho người kia một trận, sau đó thì bỏ mặc luôn, không thèm nhìn tới nữa. Thế nhưng khi thấy người kia sống chết đuổi theo nàng, lại còn đủ lời mọi ý năn nĩ giải thích với nàng. Cái bộ mặt kia thật sự khó ưa thật nhưng mà nàng chợt suy nghĩ lại. Thật ra vì cái gì nàng nhìn thấy người kia nhìn nữ nhân khác tắm nàng lại tức giận đến vậy? Người kia cũng là nữ nhân kia mà. Nữ nhân nhìn nữ nhân khác cũng bình thường thôi. Bản thân nàng trước đây cũng nhiều lần tắm cùng như thế với các cô nương dưới kia, nàng cũng đâu nghĩ gì. Tất cả cũng đều là Mạnh Kì Phong này làm hại! Bây giờ nàng thật sự rối lắm. Nàng biết Mạnh Kì Phong là nữ nhân nhưng lại đem kẻ kia nghĩ làm nam nhân. Cho đến cùng nàng vẫn là khắc sâu tận tâm can một Mạnh Kì Phong oai phong hiên ngang, thanh lịch tuấn lãm xuất hiện trước mặt nàng. Cho nên nàng thật sự không hiểu mình phải làm sao. Nàng suy nghĩ một lúc, khẽ thở dài rồi lắc đầu bỏ đi. Anh Ngọc nghĩ nàng vẫn còn giận nhưng giải thích cầu xin mãi cũng không thay đổi gì. Nàng chỉ lặng lặng đi theo sau lưng Mộng Khuê, để ý từng cử chỉ của nàng đặng tìm cơ hội mà mở lời.

Hai người vừa đi được lưng chừng núi, chợt thấy thấp thoáng phía trước có hai người đang đứng. Mộng Khuê nhìn ra đó là Lạc Hoa và Linh Lan. Nàng thấy Linh Lan, vô tình lại nhìn Anh Ngọc. Nhớ lại thủ đoạn tàn độc của Linh Lan với Anh Ngọc, nàng lo lắng. Không nghĩ nhiều, nàng ra hiệu rồi kéo Anh Ngọc nấp vào một bụi cây gần đó quan sát hai người phía trước.

Lạc Hoa ánh mắt xót xa, nhìn sang Linh Lan. Mới mấy ngày không gặp, sư muội của nàng càng thêm hốc hác nhiều đi. A Hoa chết đi, nàng cũng đau lòng kém gì. Là nàng một tay chăm sóc nâng niu A Hoa từ bé, xem như con ruột. Vậy nhưng phải chứng kiến A Hoa chết ngay trước mặt mình mà không thể làm được gì. Linh Lan lại càng phải đau khổ hơn gấp vạn. Nàng xa cách A Hoa mười mấy năm. Gặp lại, một chữ mẫu thân trọn vẹn còn chưa được nghe thì nữ nhi đã bị hại. Vô tình nữ nhi của nàng lại còn vì đứa con của kẻ năm xưa đã phụ nàng mà hi sinh. Nỗi đau này, người mẹ nào dễ có thể vượt qua chứ?

Linh Lan một thân hắc y mảnh khảnh, tóc dài xõa tung trong gió. Ánh mắt nàng xa xăm nhìn vô định, trông thật thảm thương. Lạc Hoa xót xa, bước đến nắm tay nàng an ủi:

- Sư muội! A Hoa mất đi, ai cũng không muốn. Muội cũng không nên cố chấp, giữ nỗi đau lại trong lòng, lòng lại càng đau.

Linh Lan gượng cười, không nhìn Lạc Hoa, khẽ nói:

- Muội không sao. Muội đến là để từ giã tỉ.

Lạc Hoa giật mình:

- Muội lại muốn đi đâu? Mười mấy năm nay, muội đi như vậy...muội đã thu được những gì, đã hiểu ra những gì? Bây giờ, muội không còn trẻ nữa. Muội không mỏi mệt hay sao? Không cảm thấy....bao nhiêu năm nay mình cô độc trốn chạy như vậy không phải ngốc hay sao?

Linh Lan bất chợt cười to:

- Sư tỉ! Muội không có trốn chạy, cũng không đi tìm bất cứ ai cả. Muội...không thích hợp với bất cứ ai trên đời này. Muội...muội thật sự không muốn bị ai đó lừa gạt nữa.

Hai mươi mấy năm trước, Linh Lan chỉ là một tiểu cô nương dung mạo bình thường được sư phụ Mộc Vô Vi nhận vào sư môn. Nhờ nàng có thiên tư ngộ tính cao nên sư phụ rất yêu quí, truyền cho nàng toàn bộ những cốt yếu tuyệt học của ông. Nhưng vạn lần, ông lại không ngờ sự ưu ái này của ông với tiểu đồ đệ lại khiến nàng rơi vào bi kịch. Nàng mười năm tuổi đã đem lòng ngưỡng mộ đại sư huynh Trần Quân Bảo. Nhưng sư huynh lại chỉ xem nàng là một tiểu nha đầu không hề để ý đến nàng. Mãi cho đến sư huynh sắp xuống núi. Sư huynh đã hẹn nàng đến một nơi lại bày tỏ rằng sư huynh cũng thích nàng nhưng bởi vì sư huynh muốn tạo dựng sự nghiệp có danh có tiếng, sau đó mới xứng đáng đến Phồn An hỏi cưới vị công chúa là nàng. Linh Lan bị lời ngon ngọt ấy dụ dỗ. Cuối cùng, nàng tin cậy giao ra quyển bí phương bào chế cửu chuyển hoàn hồn đơn cùng quyển Bách độc kì thư mà sư phụ trân quí nhất. Nàng muốn giúp sư huynh có thể sớm ngày thành danh để trở lại thực hiện lời hứa với nàng. Không ngờ đại sư huynh đi là đi biệt. Nàng không cách nào tìm ra. Lúc đó, Mộc Vô Vi biết tin, liền nổi trận lôi đình với nàng. Bởi vì ông đã sớm nhìn ra Trần Quân Bảo tuy bề ngoài chân thật lương thiện nhưng tâm tư sâu không dò thấy cho nên ông thể tùy tiện truyền lại cốt yếu tinh diệu của mình cho y. Ông lo đại đồ đệ này của ông có lòng ham phú công danh sẽ gây ra chuyện bất nghĩa. Không ngờ, ông phòng lại không kín, cuối cùng y lại ra tay với tiểu sư muội của mình.

Linh Lan lúc đó rất đau khổ cũng rất oán hận, cho nên nàng lặn lội tìm vào Thiên Nam quốc, tận đến các nước lân bang, sang cả Minh triều để tìm nhưng cũng không thể tìm thấy dấu vết của Trần Quân Bảo. Y vậy nhưng lại không muốn lập danh hay sao? Tại sao lại không tìm thấy? Nàng lại không nghĩ đến Trần Quân Bảo kia lại đổi tên thành Mạnh Hiếu Khang, sau đó đến hoàng cung Thiên Nam hiên ngang làm một thái y lại còn rất có uy thế trong triều.

Nàng tìm mãi không gặp, thất vọng mới trở về thì hay tin sư phụ Mộc Vô Vi mất đi. Nàng quay lại chịu tang cho sư phụ. Sư phụ là người thương nàng nhất, nay thầy không còn nàng thật sự chán chường vô cùng. Đêm đó, nàng đã uống rất say và trong cơn say đã cùng với nhị sư huynh Lang Dã Ca làm ra chuyện khiến nàng cả đời ân hận. Nàng biết Lang Dã Ca yêu nàng nhưng nàng chưa từng động tâm đến hắn. Hắn lại đương lúc nàng say, dùng ngải thuật với nàng khiến nàng mơ mơ hồ hồ rất nhiều lần phát sinh thân mật với hắn. Để đến lúc nàng tình loạn ý mê, hắn lại dùng đạo thuật dụ nàng nói ra thần chú để luyện tuyệt đỉnh ngải thuật là Thu tâm đoạt mệnh thuật. Sau khi lấy được thứ mình cần, Lang Dã Ca cũng không từ mà biệt. Linh Lan đau đớn tột cùng. Hai vị sư huynh, người thì gạt tâm nàng, người thì gạt thân nàng, sau đó mỗi người lại lấy đi một phần bí kíp của sư phụ ở chỗ nàng. Nàng lúc này mới hận bản thân mình, cũng hận sư ưu ái của sư phụ với mình. Là do sư phụ cứ nghĩ quá đơn giản. Sư phụ truyền cho nàng toàn là tuyệt kĩ tinh diệu siêu thần nhất, vừa do nàng không chuyên tâm học, lại là do sư phụ không đủ thời gian để dạy cho nàng những thuật pháp cơ bản, càng là không dạy cho nàng cách nhìn người và không nên tin người.

Mãi đến khi nàng thân tàn ma dại, được ca ca Cầm Long cứu đưa về Qui Hợp. Tam sư tỉ Lạc Hoa đến thăm và ở lại bầu bạn với nàng. Tam sư tỉ trở thành đại tẩu, nàng sinh ra A Hoa. Đại tẩu cùng đại ca đều hết mực chăm sóc cho mẫu tử nàng. Nhưng rồi hôm đó, trong lúc nàng luyện công, sơ ý bị tẩu hỏa nhập ma. Đại tẩu đã vội vã xông vào, phong tỏa kinh mạch dùng hết công lực tu luyện cả đời để cứu nàng. Nàng rất cảm động nhưng lại không đủ sức nói đa tạ với đại tẩu thì trong lúc nàng sắp hôn mê, lại nghe đại tẩu nói:

- Sư muội, muội không được xảy ra chuyện. Muội biết không, ta đối với muội mới là người yêu muội nhiều nhất. Ngay từ lầu đầu tiên gặp muội, được muội cứu giúp ta liền rất yêu thích muội. Cùng muội bái sư chỉ là vì được muốn thân cận với muội. Nhìn thấy muội yêu đại sư huynh, ta lại không thể ngăn cản, chỉ thể đau lòng từ xa chúc phúc cho muội. Không ngờ sự yếu đuối của ta lại khiến muội gặp bao nhiêu khổ sở. Lúc vừa nhận được tin muội ở Qui Hợp, ta vui mừng lắm,vượt đường xa đến đây chỉ muốn được gặp muội. Muội suy nhược như vậy, ta lại càng không thể rời xa muội. Cho nên ta gả cho Cầm Long. Bởi vì ta chỉ có thể là người một nhà với muội, mới thể mãi mãi ở bên muội!...

Linh Lan nghe xong đầu óc tay chân đều như tan rã. Nàng không dám nhìn Lạc Hoa, cũng không dám nghe những lời kia nữa. Những lời kia, bộ mặt kia, nàng đã từng nhìn thấy ở đại sư huynh rồi lại với nhị sư huynh. Bây giờ cả tam sư tỉ cũng như thế. Nhưng mà tam sư tỉ là nữ nhân. Chẳng lẽ vì bí kíp tuyệt học kia mà sư tỉ có thể nói ra một chuyện hoang đường đến như vậy ư? Hai sư huynh họ nói yêu nàng nhưng đến cùng đều chỉ là muốn gạt đi tuyệt học của nàng. Hai sư huynh đã lấy được rồi. Bây giờ chỗ nàng chỉ còn thuật thư trùng thôi. Chẳng lẽ đấy là thứ sư tỉ muốn hay sao? Nàng đau xót khóc thầm trong lòng. Đêm đó, nàng bỏ đi chỉ để lại bức thư nhờ đại ca và sư tỉ chăm sóc A Hoa thay nàng. Còn có, nàng để lại cả bí kíp thu luyện cổ trùng và thư trùng ma pháp cho sư tỉ. Nàng hi vọng sư tỉ có được thứ này rồi sẽ thỏa mãn và an phận ở lại bên cạnh đại ca Cầm Long, xem như nàng dùng bí kíp để trao đổi với sư tỉ.

Mười mấy năm sau, nàng vô tình gặp lại sư tỉ trên đường. Tỉ ấy bị người phục kích cùng lúc với đại ca nàng. Sau đó bị rơi xuống núi, bị thương rất nặng và được một người cõng đến thị trấn nhờ lang y cứu. Nhưng do lang y tay nghề không tốt, chữa không được cho Lạc Hoa lại còn gạt hết tiền của nàng rồi ném nàng ra đường. Vô tình nàng gặp lại Linh Lan. Linh Lan cứu chữa cho Lạc Hoa xong cũng không định quay về cùng nàng. Lạc Hoa đem trả lại bí kíp thư trùng cho Linh Lan, đồng thời nàng cũng cho Linh Lan biết cả đời nàng chưa một lần thư trùng cho bất cứ ai. Những gì nàng học được chỉ dùng để cứu người. Nàng vốn không hề có ý định với thư trùng ma pháp trong tay Linh Lan.

Linh Lan lúc ấy mới biết mình nghĩ xấu cho sư tỉ bấy lâu. Bị Lạc Hoa thuyết phục thật lâu, nàng mới theo Lạc Hoa trở về để nhận con. Nghĩ đến A Hoa, Linh Lan cũng không rõ trong lòng là tư vị gì. Nàng rất hận Lang Dã Ca nên vốn không muốn sinh ra A Hoa. Lúc A Hoa mới sinh ra, nàng ngay cả nhìn cũng không muốn. Nhưng do Lạc Hoa ở bên khuyên nhủ, lại thấy Lạc Hoa cưng chiều, trêu đùa với A Hoa, mẫu tính của nàng mới dần nảy sinh, nàng mới nhìn nó thuận mắt một chút. Nhưng khi chuyện với Lạc Hoa phát sinh, nàng trở nên chán nản, sợ hãi, thậm chí chỉ muốn buông bỏ tất cả mà ra đi thật xa. Đến lúc trở về, A Hoa không chịu nhìn nhận nàng mà hết sức thân thiết gần gũi với Lạc Hoa. Tự nhiên trong lòng nàng trống trải vô cùng. Lúc này, chỉ có A Hoa là người thân nhất của nàng nhưng A Hoa lại không cần nàng? Nàng nghĩ lại, cũng là lỗi của mình. Là nàng không cần A Hoa trước. Giây phút nhìn thấy A Hoa thân thiết với Lạc Hoa mà nhất định không chịu nhìn đến người mẫu thân là nàng. Nàng vừa đau xót vừa hối hận. Rốt cuộc, nàng nhận ra mình càng sợ hãi càng đẩy bản thân vào sai lầm. Khi nàng từ xa nhìn thấy A Hoa bất chấp tất cả lao ra cứu kẻ tên gọi là A Phong, sau đó bị trọng thương ngã xuống. Trong ánh mắt của A Hoa lúc đó khiến Linh Lan nhìn thấy mình của hai mươi năm trước đây. Nàng đã từng nhìn Trần Quân Bảo như vậy, từng một lòng một dạ muốn hi sinh cho Trần Quân Bảo như thế ...

Thấy Linh Lan chìm sâu vào dòng cảm xúc, Lạc Hoa chầm chậm bước lại gần sư muội của mình. Rồi từ phía sau choàng qua ôm lấy hông Linh Lan, áp đầu lên vai nàng thổn thức:

- Sư muội! Những gì mười mấy năm trước ta nói đều là lời thật lòng. Muội rời đi, bôn ba bấy lâu, ta đều chờ muội bấy lâu. Ai có thể không hiểu muội nhưng ta hiểu. Muội như vậy chỉ vì mong muốn tìm được một người chân tâm đối đãi với mình. Ta biết, muội không tin tưởng ta. Cũng không thể tiếp nhận ta, cho rằng ta có ý nghĩ kì quái đúng không? Ta cũng không biết tại sao, chỉ là ta đối với muội...chưa bao giờ với tới được. Nhưng cũng chưa từng từ bỏ. Sư muội, xin muội hãy ở lại. Ta chỉ cầu muội cho ta được chăm sóc cho muội mà thôi!

Linh Lan sượng cứng người. Nàng không sao tin nổi sư tỉ có thể ngay giữa ban ngày, lúc hai người đều thật tỉnh táo mà nói ra những lời thế này. Nhưng sư tỉ vì cớ gì? Nàng cũng không còn gì để thể để sư tỉ gạt lấy. Mà sư tỉ trước đây chẳng phải đã từng trả lại cho nàng bí tịch thư trùng ma pháp rồi sao? Bây giờ, nàng không còn thứ gì giá trị. Sư tỉ thật ra là vì cái gì?

- Sư tỉ, đa tạ hảo ý của sư tỉ. Muội mười mấy năm nay độc lai độc vãng cũng đã quen thuộc rồi. Kiếp phận của muội không thích hợp yên phận hưởng phúc giống như sư tỉ. Muội cảm kích sư tỉ bấy lâu đã thay muội chăm sóc tốt cho A Hoa. Sư tỉ, tỉ bảo trọng.

Linh Lan nói xong, liền gỡ tay Lạc Hoa ra muốn đi.

Lạc Hoa bất chợt xiết chặt nàng,khóe mi hoen đỏ, lệ nóng chực trào ra. Tay nàng giữ chặt tay Linh Lan xúc động nói:

- Ta biết ta không thể giữ được muội nhưng ta cầu xin muội ở lại...Đừng đi được không, sư muội!

Linh Lan thoáng bất ngờ, nàng nhìn Lạc Hoa khóc mà trong lòng hết sức rối rắm:

- Sư tỉ, ngươi vì cái gì...?

Lạc Hoa nhìn thẳng Linh Lan, ánh mắt tha thiết sâu sắc xuyên thẳng vào tâm can người trước mặt:

- Ta....ta yêu thích muội. Ta chờ muội bấy lâu nay rồi. Chỉ một câu này, ta lại không dám nói ra. Sư muội, thật ra ngay từ đầu ta đối với muội đều là chân ý. Ta đối với muội cũng giống như muội đối với đại sư huynh. Ta...

- Tỉ thôi đi!

Linh Lan bất ngờ vùng mạnh, đẩy Lạc Hoa ra xa.

- Ta không thích tỉ nói những lời hoang đường này với ta. Ta chẳng những không tin tỉ, cũng không tin bất cứ ai trên đời. Tình ý sao? Chính là hư dối! Ta đã đi rất nhiều nơi trong thiên hạ này, gặp rất nhiều người. Tình ý sao? Ngay cả nam nhân với nữ nhân còn không có được mấy người là chân tâm thật ý, nói chi tỉ là một nữ nhân. Ta biết tỉ tốt với ta. Tỉ là đại tẩu của ta. Tỉ có ca ca và Thiên nhi an ủi, cho nên tỉ thương hại ta. Nhưng ta không cần tỉ thương hại. Càng là không cần tỉ dùng những lời quái dị như vậy để thương hại ta!

- Không phải đâu sư muội! Muội đến giờ vẫn không hiểu, ta gả cho Cầm Long là vì muốn được là người một nhà với muội! Là vì ta muốn ở bên cạnh muội mà thôi. Ngay cả Thiên nhi, ta sinh Thiên nhi cũng vì muội nói muốn cho A Hoa có người chơi cùng. Chỉ cần muội muốn, bất cứ điều gì ta cũng sẽ làm cho muội. Linh Lan, ta thật ra không hề muốn làm sư tỉ của muội, càng là không muốn làm đại tẩu của muội. Ta tất cả chỉ vì muốn được ở cạnh bên muội, ta chỉ cần muội mà thôi! - Lạc Hoa ôm lấy Linh Lan gào khóc.

Linh Lan nhất thời tinh thần bị Lạc Hoa làm cho đầu óc choáng váng mơ hồ không thể hình dung nổi. Vị sư tỉ này rất tốt với nàng, thân thiết với nàng, nàng hiểu rõ. Nhưng sao lại có thể là một dạng tình ý kia được chứ? Hơn nữa, Lạc Hoa so với nàng ngoại trừ không có thiên phú luyện thuật thì điều gì cũng tốt hơn. Nhan sắc xinh đẹp, tình tình chu đáo lại sâu sắc, ôn nhu hòa nhã, lại rất lương thiện. Vì sao Lạc Hoa lại thích nàng?

Ở sau bụi cây, Mộng Khuê và Anh Ngọc cũng nghe rõ những lời của hai người kia. Anh Ngọc chính là người đồng tính nên không ngạc nhiên gì khi thấy Lạc Hoa bày tỏ với Linh Lan. Ngay từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạc Hoa nhìn Linh Lan, nàng đã hồ nghi rồi. Bất quá, thấy Lạc Hoa vì Linh Lan đến như thế, so với nàng vì Mộng Khuê, tuyệt đối còn khổ sở nhiều hơn. Nàng ít ra còn được Mộng Khuê cảm động. Tuy rằng cho đến lúc này, Mộng Khuê vẫn là cảm động với hình ảnh nam nhân Mạnh Kì Phong chứ không phải là nàng nhưng ít ra Mộng Khuê không bài xích nàng, nàng vẫn còn có cơ hội, vẫn may mắn hơn Lạc Hoa rất nhiều. Nghĩ đến đây, Anh Ngọc liền cảm thấy ấm lòng. Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Mộng Khuê. Nàng kia còn đang ngây người. Có lẽ quá nhập tâm vào câu chuyện của Lạc Hoa và Linh Lan mà không hay kẻ ngồi cạnh bên càng lúc càng không yên phận.

Anh Ngọc ôm vai Mộng Khuê, thấy nàng không phản kháng liền sinh can đảm. Nàng kề sát bên tai Mộng Khuê, gác cằm lên vai nàng ấy. Đôi tay nàng cũng gian xảo liền dời xuống, ôm lấy hông Mộng Khuê. Mộng Khuê vẫn mãi miên man chìm đắm vào câu chuyện của hai vị phía trước, hoàn toàn không kịp phòng bị. Cho đến khi, nàng cảm giác được bên tai mình nóng lên. Nàng là bị đôi môi của ai đó chạm vào tai nàng. Mộng Khuê giật nãy mình, chợt kêu lên một tiếng rồi liền muốn vùng chạy đi nhưng mới phát hiện thân mình hiện đang bị người kia ôm giữ. Nàng đỏ mặt, lúng túng đến phát loạn mà quên mất bản thân nàng và kẻ kia hiện đang nấp trong bụi cây rình nghe người ta nói chuyện. Tiếng kêu nhỏ của nàng lại đủ kinh động hai người phía trước. Linh Lan đang thẩn thờ, bấn loạn, nghe được gần bên có kẻ đến gần, nàng liền lấy lại khẩu khí lạnh lùng nói to:

- Ai đó! Ra đây!

Anh Ngọc và Mộng Khuê bị phát hiện mới giật mình vội buông tay ra. Mộng Khuê nhìn Anh Ngọc, vừa lo lắng vừa có chút tức giận nhưng càng nhiều hơn là nàng thật hối hận. Nếu vì nàng khiến Anh Ngọc bị lộ, rồi bị Linh Lan làm hại lần nữa nàng chắc chắn sẽ ân hận đến chết thôi. Nhưng có trách cũng trách kẻ kia. Tại sao vô duyên vô cớ lại tập kích nàng trong khi cả hai đang ẩn nấp nghe trộm kia chứ?

Anh Ngọc biết Linh Lan phát hiện rồi, nàng có tránh cũng không được, có chạy cũng không xong. Nàng khẽ mỉm cười trấn an Mộng Khuê rồi sau đó đứng dậy bước ra ngoài. Mộng Khuê lo sợ, vội níu tay nàng giữ lại. Anh Ngọc mỉm cười, gật đầu ra hiệu cho nàng. Anh Ngọc đi đến trước mặt Linh Lan và Lạc Hoa, nàng cúi đầu với Linh Lan:

- Tứ sư thúc! Là tam sư thúc đã nói với Kì Phong, người là tứ sư thúc của Kì Phong!

Nàng lại quì xuống trước mặt Linh Lan nói tiếp:

- Chuyện giữa sư thúc với phụ thân của Kì Phong. Kì Phong không biết phải nói như thế nào. Chỉ có thể tại đây, thay phụ thân nhận lỗi với sư thúc! Còn về quyển Bách độc kì thư, Kì Phong vô tình đã thấy qua. Nếu đó là của sư thúc, con xin hoàn trả lại cho người. Cúi xin người quên đi ân oán ngày xưa, tha lỗi cho phụ thân con. Thật ra người cũng là có nỗi khổ!

Linh Lan quay mặt lại nhìn trừng Anh Ngọc. Bàn tay nàng nắm chặt, thật sự khí thế như muốn giết người. Lạc Hoa ở cạnh bên lo lắng liền nắm lấy cánh tay nàng. Mộng Khuê cũng rất run sợ, nàng đứng sau Anh Ngọc, nếu thật sự Linh Lan lại làm gì Anh Ngọc, nàng muốn sẽ liều mình hứng thay.

Linh Lan nhìn Anh Ngọc, sau đó nhìn sang Mộng Khuê, chợt nở ra một nụ cười bí hiểm:

- Thật không nghĩ ngươi có thể sống được. Tiểu quỉ, phụ thân của ngươi đã luyện được hồi mệnh đơn và truyền lại cho ngươi rồi sao?

Anh Ngọc cười nhẹ nói:

- Nếu phụ thân thật luyện được hồi mệnh đơn gì đó, thì người đâu lại thác đi như vậy? Sư thúc, thật ra người oán hận phụ thân ta, bởi vì hận ông ấy phụ tình người hay là vì hận ông ấy đoạt đi tuyệt kĩ pháp môn của người!

Linh Lan nổi giận :

- Câm miệng! Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta! Đừng tưởng ngươi thoát được Thiên độc kì trùng, ta lại không có trùng độc khác tàn độc hơn giáng cho ngươi hay sao?

Lạc Hoa vội ngăn Linh Lan lại:

- Sư muội! Nó chỉ là một đứa trẻ!

Linh Lan quay lại nhìn Lạc Hoa:

- A Hoa cũng là một đứa trẻ. Nó vì tiểu quỉ này mà mất mạng. Tiểu quỉ này lừa gạt tình cảm của A Hoa! Hắn ...một tên hoạn mà cũng dám gạt đi tình cảm của A Hoa khiến A Hoa vì hắn mà chết!...

Linh Lan nói xong lại phát cơn kích động, liền túm lấy cổ Anh Ngọc nhấc cao lên. Lạc Hoa liền giữ tay Linh Lan năn nĩ:

- Sư muội! Muội buông tha cho nó đi! Muội biết nó không hề muốn như vậy mà!

Linh Lan gào lên:

- Nữ nhi của ta vì ngươi mà chết. Ta muốn ngươi bồi táng cho nữ nhi của ta. Ta sẽ dùng ngải thuật trói linh hồn của ngươi vào nó, để ngươi đời đời kiếp kiếp phải hầu hạ cho A Hoa, không thể xa rời A Hoa!

Linh Lan nói xong, một tay xách Anh Ngọc nhẹ như nhấc một đứa trẻ dùng khinh công phóng đi mất. Lạc Hoa và Mộng khuê vội vã chạy đuổi theo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play