Sáng sớm, Anh Ngọc mang chén thuốc muốn đem vào phòng cho Mộng Khuê. Khi đi ngang phòng của Lạc Hoa, thấy Linh Lan cùng Lạc Hoa vừa từ bên trong bước ra. Sắc diện của cả hai người đều rất khá so với ngày hôm trước. Anh Ngọc đi lướt qua, khẽ gật đầu với Lạc Hoa nhưng lại làm như không nhìn thấy Linh Lan. Nàng thật có lòng oán hận với Linh Lan vì dám đả thương Mộng Khuê của nàng. Nếu không phải Mộng Khuê đã được cứu, nàng nhất định sẽ sống mái một mất một còn với Linh Lan từ lâu rồi. Linh Lan thấy nàng lơ mình đi, bất chợt lên tiếng gọi lại:
- Tiểu quỉ, ngươi đứng lại!
Anh Ngọc nghe gọi, giảm lại cước lực nhưng không quay đầu. Lạc Hoa lo Linh Lan lại muốn gây chuyện với Anh Ngọc, vội lay tay áo của Linh Lan. Linh Lan không nhìn lại Lạc Hoa mà nói với Anh Ngọc:
- Ngươi nếu không phải là con ruột của phụ thân ngươi thì cũng không có ân oán gì với ta. Chuyện của A Hoa, xem như nữ nhân nằm trong kia đã chịu thay cho ngươi rồi. Chúng ta xem như không còn oán thù, ngươi không cần sợ ta. Nhưng ta thật thắc mắc, ngươi thật ra lai lịch thế nào? Tại sao trên người ngươi có long khí?
Anh Ngọc cũng ngạc nhiên. Long khí là cái gì, nàng thật sự chưa từng nghe đến. Nhưng chẳng phải nói long là liên quan đến vua chúa. Chẳng lẽ Linh Lan nàng ta nói nàng lại có dính dán gì đó với hoàng tộc sao? Anh Ngọc không tin nổi, nàng cũng không quan tâm đến, quay đầu lại nhìn Linh Lan nói:
- Nếu sư thúc đã nói như vậy. Ta cũng đa tạ người thấu hiểu. Dù ta không phải là con ruột của phụ thân ta nhưng Bách độc kì thư ở chỗ ta. Đợi ta về kinh, ta nhất định trả lại cho sư thúc!
Linh Lan cười khẩy, khinh thường nói:
- Phụ thân ngươi cần nó đến như vậy ngươi cứ đốt xuống cho hắn. Ta cũng không cần đến nữa. Nhưng tiểu quỉ ngươi nên cẩn thận bản thân mình. Hồn phách của ngươi khác với người thường lại có long khí bảo hộ. Ngươi vô tình lại chính là đối tượng để các đại đạo sư ngải thuật tìm đến muốn đoạt hồn phách của ngươi.
Anh Ngọc lại không mấy tin vào lời cảnh báo của Linh Lan nhưng vẫn điềm đạm nói:
- Đa tạ sư thúc nhắc nhở!
Nàng nói xong lại tiếp tục tiến vào phòng của Mộng Khuê. Hai người bên ngoài nhìn theo, Lạc Hoa chợt nhớ đến một chuyện, nàng nói:
- Sư muội, mấy ngày trước nhị sư huynh có ghé đến đây...
Linh Lan bất chợt nổi nóng, cắt lời Lạc Hoa:
- Sư tỉ, ta không muốn nghe đến người này. Đừng nhắc hắn với ta!
Trong phòng Mộng Khuê, Anh Ngọc nhẹ nhàng bước thật nhẹ đến bên giường, đặt chén thuốc lên ghế rồi ngồi xuống, cẩn thận thăm dò trên trán rồi lại kéo tay Mộng Khuê ra sờ độ ấm. Mộng Khuê bất chợt mở mắt ra. Anh Ngọc mừng rỡ, suýt tí nữa reo to thành tiếng. Mộng Khuê khẽ mỉm cười, đưa tay sờ mặt Anh Ngọc hỏi:
- Ngốc! Mấy ngày nay là ngươi chăm sóc ta sao? Bản thân ngươi vẫn còn đang bị thương chưa lành đó. Lại khng biết tự lo.
Anh Ngọc nhìn nàng đắm đuối, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương cùng ái muội. Nàng kéo bàn tay Mộng Khuê đưa lên môi hôn miết. Mộng Khuê ngượng ngùng, khẽ rút lại nhưng bị tên kia giữ chặt quá. Nàng thẹn thùng mắng khẽ:
- Ngươi như vậy, chẳng trách sao ngươi lại rất giống nam nhân. Hạ lưu!
Anh Ngọc mỉm cười, dùng hai bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay của Mộng Khuê, lại khom người thấp xuống, nhìn người đang nằm trên giường khẽ hỏi:
- Mộng Khuê, nàng đã nói nàng cũng yêu thích ta? Nàng yêu thích ta, nàng có biết ta vui mừng lắm hay không?
Mộng Khuê bị nàng nhìn như thế, lại hỏi thẳng mặt người ta như thế, nàng thẹn quá mặt ửng hồng lên, vội quay đầu tránh đi, phủ nhận nói:
- Ngươi nằm mơ đó. Ta không thích ngươi!
Nàng vừa dứt câu, môi lập tức bị người phía trên tập kích. Anh Ngọc mặc cho nữ nhân bên dưới giãy giụa, nàng cúi người xuống thật thấp, phong kín lấy miệng người kia mà hôn lấy hôn để. Mãi cho đến khi nàng bắt đầu cảm thấy vết thương vừa kết vảy ở bụng vì động tác khom người quá lâu của nàng mà bắt đầu răn lên đau đớn mới chịu dừng lại. Mộng Khuê bị hôn đến đỏ mặt, vừa thở gấp vừa thẹn thùng, quay mặt nhìn vào vách phòng. Anh Ngọc yêu chết cái điệu bộ kia, nàng bắt lấy tay Mộng Khuê, đan tay nàng vào tay mình cười nói:
- Ta nguyện rằng đời này kiếp này mãi mãi không tách rời nàng. Dù có bất cứ chuyện gì ngăn cản chúng ta, ta quyết không buông tay nàng. Nếu như có kiếp sau được gặp lại nàng. Dù cho bao nhiêu kiếp ta cũng nguyện ý yêu nàng. Mãi mãi yêu một mình nàng thôi!
Nàng nói xong, lại cúi xuống muốn hôn thêm lần nữa. Nhưng ngay khi môi nàng vừa đặt đến, cửa phòng liền bật ra. Nàng và Mộng Khuê cùng lúc giật mình nhìn lên. Cầm Thiên vừa bước vào, ngượng quá phải cúi đầu nói nhỏ rí:
- Thật ngại quá! Ta vừa về đến, nghe nói ngươi thương tích chưa lành lại đến lướt A Khuê tỉ bị thương cho nên vội đến xem. Không biết lại quấy rầy hai người!
Anh Ngọc oán hận nhìn Cầm Thiên nói:
- Bùi...À, Cầm đại tù trưởng, không biết việc ở dưới núi đã xong chưa? Sao vội về đây lúc này?
Nàng nói xong liền quay lại, ngồi thẳng lưng ra khí thế một đại quan để tiếp chuyện với Cầm Thiên. Tuy nhiên nếu để ý sẽ thấy bàn tay nàng vẫn đang giữ lấy tay Mộng Khuê ở sau lưng. Cầm Thiên khinh thường lườm nàng nói:
- Ta trở về, thật ra vì chút chuyện riêng của tộc Phồn An. Nhưng mà lại có liên quan đến hai người. - Cầm Thiên vừa nói, vừa trộm liếc biểu tình của Anh Ngọc và Mộng Khuê.
Mộng Khuê nhóm người muốn ngồi dậy. Anh Ngọc vừa đỡ nàng, vừa quay đầu nói với Cầm Thiên:
- Ta mặc kệ các người có đại sự gì nhưng Mộng Khuê và ta nhất định không tách rời.
Cầm Thiên chợt nhướng mày, sau đó cười cười đứng dậy:
- Chúng ta đến nhà chung đi!
Trong nhà chung, gần một trăm nam nhân Phồn An ngồi đó. A Khoa, A Hãn ngồi hàng trên cùng với Tạ Biên. Anh Ngọc dìu Mộng Khuê bước vào. A Khoa thấy Mộng Khuê bị thương liền đứng dậy muốn đến đỡ nàng nhưng Anh Ngọc vội đẩy gã ra. Nàng tự mình dìu Mộng Khuê ngồi xuống ghế cạnh bên Lạc Hoa và Cầm Thiên. Linh Lan cũng ngồi một bên Lạc Hoa. Anh Ngọc để Mộng Khuê yên vị rồi cũng lùi lại ngồi cạnh bên Cầm Thiên. Một nam nhân Phồn An đứng dậy, đưa ánh mắt bất mãn nhìn Anh Ngọc nói:
- Tù trưởng! Người đã nói sau khi đại sự thành, đánh đuổi được Cầm Hổ sẽ ban thưởng cho chúng tôi. Bây giờ đại sự đã thành, chúng tôi cũng đã được ban thưởng nhưng dũng sĩ giỏi nhất của chúng ta A Khoa ca vẫn chưa được ban thưởng. Chúng tôi thật sự bất bình cho huynh ấy. Xin tù trưởng định đoạt, phải ban thưởng cho A Khoa ca!
Tức thì muôn miệng reo lên:
- Ban thưởng cho A Khoa! Ban thưởng cho A Khoa!
Cầm Thiên giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Y nhìn A Khoa nói:
- A Khoa ca! Huynh là dũng sĩ giỏi nhất của Phồn An. Huynh cũng lập nhiều công lao nhất của chúng ta. Nói đi, huynh muốn ban thưởng cái gì?
A Khoa đứng dậy, ánh mắt chỉ nhìn về phía Mộng Khuê nói:
- Tù trưởng, ta chỉ muốn lấy A Khuê về làm vợ!
Những người kia liền hùa theo A Khoa, reo lên:
- Tù trưởng hãy thưởng A Khuê cho A Khoa! Thưởng A Khuê cho A Khoa!
Anh Ngọc khinh bỉ đến mức muốn ói. "Mẹ kiếp! Tên A Khoa đó giật dây cho đám dân bản ép Cầm Thiên phải ban Mộng Khuê cho hắn sao? Cũng phải xem trái tim Mộng Khuê ở chỗ ai mới được chứ!" Anh Ngọc ghét bỏ lườm A Khoa một cái, rồi lại đổi sang ánh mắt trìu mến nhìn Mộng Khuê.
Cầm Thiên nhìn A Khoa rồi lại nhìn sang Mộng Khuê, khó xử nói:
- A Khoa ca! Huynh là thuộc hạ giỏi nhất của ta, huynh cũng như huynh đệ với ta. Huynh muốn bất cứ điều gì ta có ta đều có thể cho huynh. Nhưng A Khuê tỉ, mặc dù tỉ ấy là được hoàng đế Thiên Nam ban cho phụ thân ta nhưng tỉ ấy không phải người của Phồn An, cũng không phải hầu nữ của nhà ta mà là tỉ muội kết nghĩa với mẫu thân ta. Tỉ ấy không phải của ta, cho nên ta không thể ban cho huynh được. Huynh có thể chọn bất cứ người nào khác, hoặc bất cứ đồ vật gì ta có, ta đều cho huynh!
Tạ Biên thấy Cầm Thiên có vẻ nghiêng về bên Anh Ngọc, lão liền hắng một tiếng, ra mặt giúp A Khoa:
- Tù trưởng, nói cho đúng hơn, A Khuê được ban đến cùng cống phẩm thì nàng chính là cống phẩm của hoàng đế Thiên Nam ban cho Phồn An chúng ta. Theo lí, tù trưởng có quyền định đoạt tặng nàng cho bất cứ ai. Nhưng ta xem ra Tù trưởng có ý tặng nàng cho người khác cho nên mới do dự, không thể hứa với A Khoa! - Lão nói, vừa đưa mắt nhìn sang Anh Ngọc.
Anh Ngọc bị điểm đến, cũng không thể đứng im nhìn người ta đòi giật mất nữ nhân của mình. Nàng bước lên một bước, hiên ngang nói:
- Thật ra ta không cần các người phải tặng. Mộng Khuê vốn là của ta. Các người chắc đã từng nghe ở Thiên Nam có lưu truyền câu chuyện có một đôi tình lữ ngang trái cảm động lòng người đã từng được nhiều người dựng thành tuồng, còn phổ ra nhạc khúc. Một thiếu niên yêu quí một vị tiểu thư, đã từng hẹn ước trọn đời với nhau. Nhưng tiểu thư kia lại nhận chỉ phải tiến cung. Thiếu niên liều chết cản nghi trượng tiến cung của cung phi, đến nỗi bị bắt vào cung. Người đó chính là ta và Mộng Khuê. Chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện, đã nguyện cùng nhau đến mãn kiếp, sống chết có nhau, tuyệt đối không chia lìa! Mong các người thông hiểu, đừng làm khó thêm cho chúng ta!
A Khoa nhếch môi cười khinh bỉ nói:
- Quả thật là chuyện rất cảm động. Nhưng mà, ngươi đừng quên, ngươi đã thành thái giám rồi. Ngươi vĩnh viễn không thể là nam nhân. Ngươi làm gì có tư cách làm phu quân mà muốn tranh giành A Khuê với ta?
Mộng Khuê lúc này mới lên tiếng:
- A Khoa ca! Thành ý của huynh dành cho Mộng Khuê, ta thật sự cảm kích. Nhưng đời này ta chỉ yêu thích Kì Phong. Ta cũng chỉ gả cho chàng. Mặc kệ chàng có là nam nhân, là hoạn nhân, thậm chí là nữ nhân ta đều chọn chàng. Xin huynh, tác thành cho chúng ta!
A Khoa không phục nói:
- A Khuê, muội đừng nghĩ ngốc! Hắn không xứng với muội. Một kẻ hoạn làm sao có thể chăm sóc bảo vệ cho muội. Hơn nữa, hắn định sẵn là tuyệt tử tuyệt tôn. Một người như vậy, không đáng có được muội!
Anh Ngọc tức giận muốn xì khói mà. Nàng có xứng với Mộng Khuê hay không, còn phải do Mộng Khuê định đoạt. Bọn các ngươi thấy ta ở đây một thân một mình, không có một binh một tốt nào thì ức hiếp ta sao? Chỉ tức là do nàng quá e ngại Phạm Nghị cho nên mới lệnh cho hắn đưa hết quân xuống núi. Không ngờ đến lúc nàng lại bị dân bản chèn ép thế này. Nàng đang định lên tiếng thì Lạc Hoa đã mở miệng trước:
- A Khoa! A Khuê từ lúc đến với chúng ta đã giúp chúng ta rất nhiều. Nàng dạy cho chúng ta trồng hoa, trồng cải, lại dạy các nữ nhân học thêu, dệt vải lụa, lại còn dạy người của chúng ta biết cách buôn bán với người Thiên Nam. Nàng đối với dân Phồn An chúng ta tốt nhiều như vậy, chúng ta nên lấy lễ tiếp đãi. Cho nên nào có thể xem nàng như cống phẩm được? Hơn nữa, A Khoa ngươi nói ngươi yêu thích A Khuê, tại sao ngươi không tôn trọng ý nguyện của nàng? A Khuê không thích ngươi, gả cho ngươi làm sao có thể vui sướng?
A Khoa không chịu thua, cao giọng nói:
- Nhưng nàng ấy càng không thể gả cho tên hoạn quan kia được. Mạnh Kì Phong đã không làm được nam nhân. Làm sao có thể lấy nàng? Làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho nàng?
Anh Ngọc cười khẩy nói:
- Có hạnh phúc hay không, chỉ có bọn ta biết. Ai phiền ngươi bận tâm?
A Khoa nổi máu nóng, cao giọng hướng Anh Ngọc nói:
- Ngươi có bản lĩnh dùng qui tắc của Phồn An quyết đấu với ta. Nếu ngươi thắng ta, ta tuyệt đối không tranh giành A Khuê với ngươi nữa!
Anh Ngọc nhìn bộ dáng của A Khoa thầm than trong bụng. Người ta là dũng sĩ đệ nhất của Phồn An đấy. Còn nàng thì sức trói gà không chặt. Nàng đang suy nghĩ không biết có nên nhận lời hay không, Cầm Thiên chợt lên tiếng trước:
- Mạnh Kì Phong là quan lớn của triều đình. Chúng ta vừa mới qui thuận triều đình, không thể tổn hại hắn mà xung đột với triều đình. A Khoa ca, chúng ta nên so cách khác có được không?
A Hãn liền lên tiếng bênh vực A Khoa, miệt thị Anh Ngọc:
- Là quan triều đình thì sao? Hắn đã đến Phồn An, tranh giành nữ nhân với người Phồn An thì nên theo qui tắc của chúng ta mới phải. Hắn chẳng qua là nhát gan, sợ chết thôi. Hoạn quan thì có bản lĩnh gì, chỉ sợ so với nữ nhi Phồn An của chúng ta còn hèn kém hơn! Đồ con giun!
Đám dân bản cũng hùa theo mắng:
- Hoạn quan hèn nhát! Hoạn quan vô dụng!
Anh Ngọc chịu hết nổi nữa, nàng bước đến trừng mắt với A Khoa nói:
- Đấu thì đấu!
"Ta dù có chết, cũng không để các ngươi cười người mà Mộng Khuê yêu lại là tên hèn kém được!"
Đám người nghe Anh Ngọc chịu đấu liền khích động reo hò lên. Cầm Thiên thấy thái độ của A Khoa và mọi người mới lo lắng cho Anh Ngọc, lên tiếng nói:
- Dù sao thì Kì Phong đang bị thương. Chúng ta không thể thừa lúc này mà đấu, sẽ không công bằng với hắn. Như vậy, bảy ngày sau, chúng ta tổ chức đấu được không?
Tạ Biên lắc đầu, vuốt râu nói:
- Tù trưởng, bảy ngày sau quá lâu. Chúng ta còn phải trở xuống núi, cũng bận không hết việc. Người ta ở đây du sơn ngoạn thủy nhưng chúng ta đều không thể ở đây quá lâu. Cho nên ta nghĩ ba ngày là thích hợp.
Cầm Thiên khó xử nhìn sang Anh Ngọc. Đám dân bản lại được dịp khích động, reo lên:
- Ba ngày sau đấu võ. Ba ngày sau ai thắng sẽ là dũng sĩ giỏi nhất Phồn An, mới được lấy A Khuê!
Anh Ngọc giao mắt với Cầm Thiên. Nàng rõ ý của Cầm Thiên muốn giúp nàng. Cho nàng bảy ngày mới kịp thời gian thông báo cho Phạm Nghị đưa người từ doanh trại đóng giữa Qui Hợp và Trấn Ninh đến giúp nàng. Nhưng ba ngày, thật sự không sao đến kịp. Xem ra những người ở đây nhất định muốn nhân lúc nàng đơn độc nơi đây mà làm khó dễ với nàng. Thậm chí thái độ của A Khoa dường như thật sự muốn quyết chiến sinh tử với nàng. Cầm Thiên đưa tay lên gãi mũi, khó xử nhìn sang Anh Ngọc. Người này tuy làm việc hoang đường hồ đồ nhưng lại giúp được cho y khá nhiều. Hơn nữa, phẩm chất cũng không tệ. Hai người vô tình quen biết nhưng vừa gặp đã như quen thân từ lâu. Cầm Thiên thật sự rất quí người tri âm này. Chỉ nhưng, y trong mắt dân bản chỉ là một đứa nhỏ con trai của tù trưởng. Tuy rằng giành được thắng lợi với Cầm Hổ, mọi người đều công nhận bản lĩnh trí tuệ của Cầm Thiên. Nhưng Cầm Thiên đến cùng cũng không có ra trận, chỉ dùng kế mượn binh lực của Thiên Nam mà đánh dẹp Cầm Hổ. Mà người Phồn An xưa nay vẫn xem trọng những dũng sĩ có thực lực. Cho nên Cầm Thiên dù có năng lực nhưng uy trọng trong lòng người dân Phồn An vẫn không đủ, mọi người bề ngoài thì qui phục nhưng trong lòng không hề có sự nễ sợ.
Anh Ngọc cũng hiểu khó xử của Cầm Thiên. Nàng cũng tự biết khả năng của mình thế nào. Đừng nói là đại dũng sĩ như A Khoa. Còn nhớ cách đây không, nàng còn bị tiểu cô nương A Hoa nhấc bổng mà quăng ra sân, nàng hoàn toàn không chống đỡ nổi. Thế nhưng vì Mộng Khuê, nàng không thể để mọi người chê cười nàng không xứng với Mộng Khuê. Càng là không thể để Mộng Khuê ủy khuất khi bị người ta nói nàng ngốc ngếch chọn phải một kẻ hèn yếu nhát gan. Anh Ngọc cắn răng, mạnh dạn bước lên nói:
- Được, ba ngày thì ba ngày. Ngươi nhớ đó, nếu thua tuyệt đối không được mơ tưởng đến Mộng Khuê của ta nữa!
A Khoa bật miệng cười khoái trá. Đám dân bản cũng hòa theo hò reo. Trận chiến này dù chưa diễn ra nhưng trong lòng mọi người đều thừa rõ kết cục. Như thế nào người ở bản này cũng đều ủng hộ A Khoa. Còn với vị quan Thiên Nam quốc như Anh Ngọc, họ vốn đã không thích nàng từ khi nàng bị bắt đưa đến bản. Lại thêm A Hoa vì nàng mà chết, bây giờ đến chuyện nàng tranh giành A Khuê với A Khoa. Chỉ dựa vào ánh mắt xem thường và ghét bỏ của họ, Anh Ngọc chỉ biết lắc đầu khấn thầm. Cầu trời, nàng nhất định phải thắng A Khoa!