Những lời giễu cợt đó Phương Thần đều bỏ ngoài tai, sau khi về nhà cậu cẩn thận cất hạt giống đi, sau đó lấy ra một hạt dưa, bắt đầu tinh lọc hạt giống này, mấy năm nay giữa các tinh cầu phát triển rất nhanh, đất đai thích hợp trồng rau liên tục bị phá hủy.
Hạt giống hết thế hệ này sang thế hệ khác đã bị thay đổi gen khiến cho tỷ lệ sinh trưởng rất thấp.
Hạt giống này nhanh chóng xuất hiện trong biển ý thức của Phương Thần, cậu cũng rất kinh ngạc, dị năng còn thêm vào chức năng phối cảnh, hạt dưa khô héo đến đáng thương, một chút ánh sáng bị hầu hết các bóng đen vây quanh. Ánh sáng đó chính là sự sống của hạt giống!
Phương Thần phải sử dụng hết khả năng sức mạnh tinh thần của mình để mở rộng ánh sáng trong hạt giống, loại bỏ phần bóng tối .
Nói thì dễ nhưng làm thì khó, cần phải tập trung hết sức lực để bắt đầu. Bóng đen trong hạt giống chỉ bị trục xuất ra ngoài một chút, nó dường như rất sợ tinh thần lực của cậu mà trốn tránh sang một bên.
Phương Thần bắt đầu tinh lọc hạt giống này, tinh thần lực của cậu rất hữu dụng, bóng đen chạy tới đâu cậu sẽ đuổi theo đến đó, phải rất lâu sau mới có thể quét sạch tất cả bóng đen trong hạt giống, cậu còn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa chắc chắn rằng bóng đen sẽ không quay trở lại, nó chính là thủ phạm làm cho hạt giống có tỷ lệ sinh trưởng thấp.
Phương Thần kiểm tra mấy lần, cuối cùng cũng không còn thấy dấu vết của bóng đen nữa, chỉ còn lại ánh sáng sự sống trong hạt giống, ngay khi cậu rút tinh thần lực ra khỏi biển ý thức, thế giới bỗng dưng xoay tròn trong chốc lát.
Phương Thần đau nhói giữa lông mày, đầu đổ mồ hôi lạnh, quần áo trong chốc lát đã ướt đẫm!
Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không hề biết rằng vừa rồi bản thân đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, tinh thần lực kiệt quệ dẫn đến sự đau đớn kịch liệt còn hơn bất kỳ sự tra tấn nào, nặng nhất sẽ gây ra tử vong.
Nếu được huấn luyện, cậu sẽ biết nên sử dụng năng lượng có được từ linh lực để sử dụng dị năng, nhưng Phương Thần chỉ biết dùng sức mạnh tinh thần theo bản năng để thanh lọc hạt giống, điều này không chỉ gia tăng tỷ lệ sống sót cho hạt giống, mà còn thúc đẩy nhanh quá trình tiến hóa của cây.
Phương Thần không hề biết rằng đó là một loại tài năng khan hiếm trong toàn bộ các vì sao, sự thay đổi khí hậu khiến cho nhiều loài thực vật bị tuyệt chủng, mặc dù những hạt giống quý giá này đã được lưu giữ trong phòng thí nghiệm độc quyền của Liên Bang, nhưng không có người có khả năng kích hoạt chúng nó, chúng nó chỉ có thể mãi ngủ đông mà thôi, người Liên Bang vô cùng khao khát những người có năng lực này, nhưng bao năm qua vẫn không tìm được.
Trên Hoang Tinh cầu không có một ai biết, Phương Thần đã dùng loại năng lực quý hiếm này tinh lọc một hạt dưa bình thường, nếu để Liên Băng biết chuyện nhất định sẽ cảm thấy vô cùng xót xa.
Cơn đau vẫn còn tiếp diễn, đau buốt từ lông mày gần như muốn xuyên qua linh hồn Phương Thần, cậu ngã xuống trên mặt đất, trước mặt chỉ có một mảng màu đen trắng, đó là dấu hiệu của việc sắp ngất xỉu.
Con người có khả năng sẽ chết một khi tinh thần lực cạn kiệt, Phương Thần dù không biết chuyện này cũng biết tình trạng của mình rất tệ, cậu cắn đầu lưỡi, mùi máu gỉ sắt nhanh chóng lan khắp khoang miệng.
Đồng thời nó cũng giúp xoa dịu biển ý thức khô khốc của cậu, loại cảm giác ngọt ngào này khiến người ta đặc biệt nhẹ nhàng và yên tâm.
Khi Phương Thần tỉnh lại cũng đã là sáng hôm sau, cậu tỉnh lại ở trên mặt đất, sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, quần áo ướt đẫm mồ hôi đã khô dính sát vào người. Khi Phương Thần vừa đứng dậy đột nhiên một mùi hương dễ chịu trong không khí thổi tới khiến cho cậu cảm thấy vô sảng khoái.
Cậu nhanh chóng tìm kiếm hương thơm ấy thì thấy nó phát ra từ hạt dưa ngày hôm qua đã tinh lọc, hạt dưa ban đầu rất nhỏ rất khô, nhưng bây giờ nó đã to bằng ngón tay út. Hương thơm của hạt dưa toả ra khắp căn phòng, khi cầm trong lòng bàn tay hít vào một hơi có thể cuốn đi bao nhiêu mệt mỏi khắp cơ thể, từ đầu đến chân đều mát mẻ sảng khoái.
Hạt giống nhỏ tốt như vậy, có thể gieo trồng, khiến cho Phương Thần rất cao hứng, nhưng hiện tại quần áo dính dính ở trên người cảm giác vô cùng khó chịu, Phương Thần trực tiếp đi vào phòng tắm nhỏ trong nhà, nhanh chóng tắm rửa. Hạt dưa ở ngay bên cạnh cậu, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu !
Phương Thần đi tắm, hạt dưa để ở trong hộp vô tình bị nước bắn vào, nó liền vui vẻ lắc lư hứng lấy.
Phương Thần nhìn cảm thấy vô cùng thú vị, liền búng thêm một chút nước, hạt giống lại chuyển động, rõ ràng là thực vật, nhưng lại giống như quả trứng của động vật, bao bọc một sinh mệnh nhỏ bé ở bên trong, sẽ cho ra đời bất cứ lúc nào.
Sau khi Phương Thần tắm xong, cậu dùng khăn tắm lớn lau khô người, ở trước gương, đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ dung mạo của nguyên chủ, người trong gương có một gương mặt đào hoa vô cùng câu nhân, Bắc Minh Huy đúng là bị mù.
Phương Thần chạm vào khuôn mặt mịn màng mềm mại như làn da em bé của mình mà cảm thán không thôi.
Sau khi mặc quần áo vào, cậu liền đem hạt dưa ngâm vào trong nước, vừa nhúng vào nước hạt dưa liền vỡ lớp vỏ bao bọc ở bên ngoài, mầm xanh nhanh chóng mọc lên.
Phương Thần vô cùng phấn khích, hôm qua có rất nhiều người nói rằng cậu không thể trồng rau, hôm nay chúng đã nảy mầm.
Cậu muốn nói tin tức tốt này cho hai anh em Tề gia, lúc đi ra ngoài liền phát hiện hai đứa nhóc này không có ở trong nhà, trên bàn vẫn còn dịch dinh dưỡng. Hai đứa trẻ đang đào đất ở dưới ánh mặt trời, không biết đã làm được bao lâu rồi, mảnh đất trước sân đã biến thành những rặng núi!
Tề Tiểu Ninh nhìn thấy Phương Thần trước, liền lên tiếng chào hỏi: “Anh họ, anh tỉnh rồi.” Cô rất thích cái danh xưng này, nghe rất gần gũi!
Phương Thần nói: “Tại sao không uống dịch dinh dưỡng?”
“Anh trai nói nó quá đắt, sau khi làm việc xong chúng em sẽ uống nó.” Mỗi ngày ba bữa biến thành hai bữa, tiết kiệm được hai túi hơn 60 sao!
Phương Thần gọi Tề Tiểu Quân nói: “Mau đi uống dịch dưỡng với em gái em đi, đói bụng sao làm được.”
Tề Tiểu Quân gãi gãi đầu, Phương Thần tuy rằng trước đó nói có thể uống, nhưng lại không có nói cho nhóc có thể tự uống.
Phương Thần mở dịch dinh dưỡng đưa cho bọn họ, Tề Tiểu Quân nói: “Trên người anh xức nước hoa sao? Thơm quá.” Đứng ở bên cạnh Phương Thần nhóc cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Không xức.” Phương Thần suy nghĩ một chút lại nói:
“Chẳng qua, hạt dưa của anh đã nảy mầm.”
“Cái gì ? “