Sáng sớm hôm sau, Phương Thần từ trong không gian lấy ra một hộp dịch dinh dưỡng, đây là một loại thực phẩm nổi tiếng trên các tinh cầu, không có mùi vị gì nhưng một chai của nó mang lại cảm giác no bụng. Thực phẩm khan hiếm nên dịch dinh dưỡng đã trở thành đồ ăn chủ đạo, nếu như ai đó có thể ăn những bữa ăn tự nấu và trái cây là biểu tượng của sự giàu có!
Hôm qua hai đứa nhỏ cho cậu vào nhà ở, khó mà có thể nhìn hai đứa vào khu khai thác hầm mỏ nguy hiểm như vậy để làm việc.
Với những túi dịch dinh dưỡng này, bọn họ có thể từ từ tìm giải pháp!
Lúc Phương Thần đi ra, Tề Tiểu Quân đang an ủi em gái: “Không sao, anh thông minh, gặp nguy hiểm sẽ chạy ra ngoài!”
“Anh ơi… đừng đi!” Tề Tiểu Ninh khóc lóc thút thít kêu lên.
Phương Thần nói: “Không cần đi, xem đây là cái gì?” Cậu tùy ý lấy ra mấy túi dịch dinh dưỡng.
Loại đồ ăn rẻ nhất giữa các tinh cầu lại có thể khiến cho cô gái nhỏ hai mắt sáng long lanh. Cho dù nó là đồ ăn rẻ nhất cũng đã có giá hơn 30 sao. Lâu rồi nhóc chưa được ăn! Để không cho anh trai làm việc ở những nơi nguy hiểm, nhóc chưa bao giờ ăn no.
Phương Thần lấy hai túi đưa cho bọn họ: “Anh có tiền, làm chuyện khác đi!”
“Anh có thể làm gì?” Tề Tiểu Quân nói.
Tề Tiểu Ninh đang uống dịch dinh dưỡng, một giọt cũng không lãng phí, Tề Tiểu Quân cũng uống một phần, uống xong liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, không có gì cao hứng hơn được ăn no.
“Đưa anh đi ra ngoài tham quan!” Phương Thần nói, “Sau này anh muốn định cư ở đây, có người địa phương đi cùng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều”.
“Ừm.”
Hôm qua Phương Thần không nhìn kỹ, nhưng lại phát hiện ra rằng sân trước và sau nhà của họ rất lớn, trông giống như một sân bóng đá nhỏ.
“Trước kia nhà hai em là địa chủ sao?”
Tề Tiểu Quân nói: “Hạ Thành là như thế này, thường xuyên xảy ra tai nạn bom mìn, nhà có người chết, chính phủ sẽ bán đấu giá nhà của bọn họ, anh có thể mua với giá vài ngàn sao.” Nơi này ít người, địa điểm lớn như vậy. Họ sẵn sàng bỏ ra một số tiền nhỏ để được sống một cách khang trang và tiện nghi hơn.
“Ồ.”
“Tiểu Quân đi khu khai thác ký tên sao?” Sau khi ra đường, mọi người nhiệt tình hỏi thăm, khu hầm mỏ có thông báo mỗi người khi tuyển được một người sẽ được nhận hoa hồng là một ngàn sao, cho nên mọi người sẽ cố gắng thuyết phục những người khác đến làm công việc nguy hiểm này.
“Không, tôi muốn đi cùng anh họ.” Tề Tiểu Quân nói, đây là nhóc cùng Phương Thần bàn bạc trước khi ra cửa.
Phương Thần cần có thân phận thích hợp, Tề Tiểu Quân và em gái đều là trẻ vị thành niên, cần người khác giúp đỡ, hai người cho Phương Thần ở nhà của mình, mỗi tháng trả hai trăm sao tiền ăn ở, tuy rằng không nhiều nhưng chính là thu nhập ổn định, Tề Tiểu Quân cùng em gái khá hài lòng.
Phương Thần đi loanh quanh, tuy là Hạ Thành, nhưng siêu thị, rạp chiếu phim, quán cà phê Internet, trường học, quán ăn nhỏ và những nơi tiêu dùng khác cũng không nghèo như trong tưởng tượng.
Về phần gia đình Tề Tiểu Quân, hoàn toàn là bởi vì cái chết của cha mẹ bọn họ, gia tộc vốn dĩ không giàu có này đã trở nên tồi tệ hơn.
Phương Thần tìm một chỗ bán hạt giống: “ Hạt giống này bao nhiêu?”
“Có giá trên đó.” Bà chủ thản nhiên nói.
“350 sao cho một hạt dâu tây? Nó quá đắt!” Những chấm đen trên quả dâu tây chính là hạt.
Bà chủ nói: “Không hề, trái cây và rau củ giữa các tinh cầu đều rất đắt, nên hạt giống cũng sẽ đắt như vậy thôi. Nếu các người có thể trồng chúng, một hạt có thể cho nhiều trái dâu tây, sau đó mấy người sẽ có rất nhiều hạt giống để trồng lứa tiếp theo.”
“550 sao cho hạt dưa?”
“Đúng!” Bà chủ lại nói: “ Cậu đang nhìn hạt giống trái cây ăn quả đắt tiền. Rau củ quả sẽ rẻ hơn. Hạt dưa chuột mỗi gói 120 sao, khoai tây cũng đồng giá!” Bây giờ trồng rau đã trở thành mốt mới, nếu trong nhà có một đĩa rau dưa xanh mướt thì quả là không còn gì sánh bằng.
Phương Thần nói: “Tôi sẽ mua nhiều, cô có thể giảm giá hơn được nữa không?”
“Không được đâu, nhưng tôi có thể thêm cho cậu một số hạt giống khác!” Bà chủ nói.
Vì vậy Phương Thần đã mua dưa hấu, dâu tây, dưa đỏ, cam, chanh, kiwi, cậu còn mua rất nhiều hạt giống rau củ khác như dưa chuột, cà chua, ớt, cà tím, đậu và khoai tây…
Bà chủ không ngờ rằng mình thực sự có một khách hàng lớn, sau đó bà đã tặng thêm cho Phương Thần hơn 20 hạt giống bí ngô. Bí ngô là loại hạt giống kém giá trị nhất, nó được bán ở siêu thị với giá 30 sao, bạn có thể ăn nó sau khi đã hấp chín, đây chính là bữa ăn chính của người nghèo, ngày hôm qua Tiểu Quân đã đưa cho Phương Thần ăn một chút,nhưng nó không có mùi vị gì.
Phương Thần nói: “Thêm một ít hạt dưa.”
“Không được đâu! Để tôi cho cậu thêm hạt hướng dương.”
Mua xong một đám hạt giống, còn lại chín trăm năm vạn sao.
Phương Thần lại tới cửa hàng dụng cụ, mua hai cái xẻng cùng dụng cụ tưới nước.
Tề Tiểu Quân cùng em gái nhìn Phương Thần mua đồ mà có chút lo lắng, không biết đất đai cằn cỗi ở đây có thể trồng được hạt giống hay không.
Phương Thần ngược lại vô cùng tự tin.
Bạn tốt của Tề Tiểu Quân là Phong Vinh hỏi: “Tiểu Quân, hôm nay sao không đi đến khu mỏ?”
“Em gái tôi còn quá nhỏ, nên không đi nữa.”
Một đứa trẻ mồ côi sống ở trên đời cũng không dễ dàng, nhóc không còn cách nào khác mới phải đi đào mỏ, hiện tại đã có Phương Thần ở đây mọi việc cũng đã khác đi. Phương Thần cũng đã nói rằng anh sẽ tặng cậu tất cả hạt hướng dương làm quà, trồng được thì bán cho hội cây cảnh, tiền kiếm được đủ cho em gái cùng cậu sinh hoạt.
Phong Vinh cau mày nói: “Lương của tôi bây giờ cao hơn, trong một tháng đã tăng từ 1.500 lên 2.500 sao. Đăng ký ngay, trả lương trước một năm. Chủ hầm mỏ nói nếu tuyển đủ người thì sẽ không tuyển nữa! Hãy nghĩ đến bản thân và em gái của cậu “.
Phương Thần nói: “Chúng tôi đi trồng cây, cũng không phải không có việc làm.”
Phong Vinh liên tục nhìn Phương Thần, cau mày hỏi: “Anh là ai?”
Tề Tiểu Quân nói: “Đây là anh họ của tôi!”
Phong Vinh nhìn Phương Thần từ trên xuống dưới: “Anh họ của cậu tựa hồ như chưa từng chịu khổ, trồng cây nếu thật sự dễ như vậy, sẽ có người bằng lòng đi khai thác mỏ bán mạng sống của mình sao? Đây có phải là người sống trên thế giới này hay không? “.
Phương Thần tuy không trang điểm nhưng lại có vẻ ngoài vô cùng nổi bật, giống như một nam thần trên tv.
Phương Thần nói: “Đất không trồng được sao?”
“Đây là Hoang Tinh. Đất đai ở đây quá khô cằn và thiếu dinh dưỡng! Ông nội nói loại đất này không trồng được bất cứ cây gì.” Phong Vinh còn muốn thuyết phục bạn tốt, không khỏi nói nhiều hơn mấy câu.
“Tôi có thể trồng nó!”
“Không thể nào.”
“Nếu có thể trồng thì sao?”
“Anh không thể trồng cây ở đây.”
Hai người qua lại cãi nhau. Nhưng bọn họ đã mua hạt giống, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, dù bất đắc dĩ cũng phải thử.
Phong Vinh không ngờ đã nói đến hết lời mà bọn Phương Thần vẫn không chịu nghe, liền tức giận trở về nhà nói cho người nhà biết, chị dâu của hắn là một người buôn dưa lê chuyên nghiệp, tin tức bọn Phương Thần mua hạt giống chẳng mấy chốc khắp xóm đều biết.
Cho nên cả khu phố đều biết bọn Phương Thần điên rồi, rất nhiều hàng xóm đến xem bọn họ đào đất, còn hỏi Tề Tiểu Quân: “Tôi còn không có tiền mua bí đỏ ăn ? Các cậu lại đi mua hạt giống về trồng? “
“Đúng vậy, mau ngừng lại đi!”
“Không thể trồng cây đâu.”
“Đất này không có dinh dưỡng gì cả.”
“Hoang Tinh là Hoang Tinh. Mọi người phải nhận mệnh của mình.”
Hàng xóm xung quanh ra sức thuyết phục hồi lâu, thấy họ vẫn không để ý liền không khuyên nữa: “Trồng không được thì đừng than với tôi”.
Phương Thần thở phào một hơi, người khác nói trồng không được, cậu càng muốn trồng cho mọi người xem, cậu không tin là không được …