Một lượng lớn tin tức tràn vào trong đầu, khiến Phương Thần đầu đau như muốn nứt ra.

Cậu vậy mà lại xuyên thư thành nam phụ phản diện cùng họ cùng tên?

Nguyên chủ mỗi ngày đều trang điểm, lên weibo, nghĩ cách câu dẫn, theo đuôi Nguyên soái.

Nguyên soái đế quốc Bắc Minh Huy chính là nam thần vạn người mê, fan hâm mộ của anh đều hận Phương Thần muốn chết, bạo lực mạng một đợt lại một đợt không ngừng, nhưng nguyên chủ là cực phẩm có trái tim kiên cường, họ mắng mặc họ mắng, cậu vẫn như thường câu dẫn Nguyên soái, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối đáp cư dân mạng.

Dân mạng không quen nhìn cậu lại không thể làm gì cậu, hận đến muốn chết.

Đáng tiếc, có nhân ắt có quả, cậu là một nam phụ phản diện, cuối cùng bị vả mặt phi thường thảm. Bởi vì trước đó chơi lớn, cậu gặp chuyện không may quả thực khiến cho cư dân mạng vui đến chạy mấy con phố, sau nhiều lần bị tổn thương chàng trai trẻ đã dùng một cây bàn chải đánh răng kết thúc 23 năm cuộc đời hoang đường của mình.

Trùng tên trùng họ với người trong sách sao số phận lại xui xẻo đến như vậy, Phương Thần chửi thầm tác giả, không nghĩ tới chỉ ngủ một giấc liền xuyên qua. Vừa mới động đậy, chỗ nào đó trên thân thể đau đến không thể miên tả.

“Tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu” Một luồng sát khí dày đặc từ phía sau lưng truyền đến.

Phương Thần từ từ quay đầu lại, liền phát hiện trên giường còn có một nam nhân khốc soái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đang tràn đầy phẫn nộ, chăn mỏng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cả người mang theo hơi thở nguy hiểm, tùy thời đều có thể lấy mạng chó của cậu.

Phương Thần khϊếp sợ nhìn anh, lại cúi đầu nhìn mình một chút, sau đó liền hét lên một tiếng thảm thiết.

“Má ơi.”

Cậu cậu cậu. . . Vậy mà lại xuyên qua quá muộn, đến phần cùng Nguyên soái đại nhân ngủ một đêm rồi. Đương nhiên kế hoạch được làm vô cùng kín đáo, tỉ như việc hạ dược. Sau đó nguyên chủ sẽ truyền khắp tinh tế rằng hai người bọn họ gạo đã nấu thành cơm. Bắc Minh Huy là nguyên soái tinh tế, sao có thể chịu được loại nhục nhã này, đây cũng là lúc bắt đầu bi kịch của Phương Thần, một loạt những thủ đoạn trả thù khiến cho cậu trải qua vô cùng thê thảm .

Phương Thần hét lên làm Bắc Minh Huy tức giận không nhẹ, ngực không ngừng phập phồng, cậu chắc chắn rằng chỉ cần để cho nguyên soái khôi phục thể lực, chuyện đầu tiên anh làm chính là đem cậu chém thành tám mảnh!

Phương Thần giờ phút này cũng không thể không tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, muốn tìm một bộ quần áo mặc lên, thế nhưng trên mặt đất sáng loáng nào là tất chân màu hồng lưới đánh cá bị xé rách, cùng cái váy nhỏ ngắn cũn, cậu đành phải nhặt lên một cái áo sơ mi trắng cùng quần tây duy nhất ở đây mặc vào. Quần áo của Bắc Minh Huy so với cậu lớn hơn một vòng, tay áo cùng ống quần kéo lại kéo mới thoáng vừa người.

Vừa khẽ động, cơ thể liền truyền đến một cơn đau dữ dội, có thể thấy được hôm qua dược hiệu mạnh mẽ đến cỡ nào.

“Phương Thần, cậu chờ đó cho tôi. . .”

Phương Thần giờ phút này cũng không khách khí nói: “Anh lại không chịu thiệt, hung cái gì mà hung?”

“Cậu chết chắc.” Bắc Minh Huy nghiến răng nói.

Phương Thần lông tơ đều dựng lên, vừa nghĩ tới sau này cậu sẽ dùng bàn chải đánh răng để tự sát, liền nhịn không được hít sâu một hơi. Không được, nhất định phải bắt lấy thóp của anh, để cho anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì vậy cậu trực tiếp vén chăn lên, nhìn cơ thể cực phẩm mà ghen tị không thôi. Cơ thể Bắc Minh Huy thực sự là cực phẩm của cực phẩm, muốn cơ bụng có cơ bụng, đường nhân ngư gợi cảm, nơi nào đó cũng phi thường uy vũ. Phương Thần điều chỉnh góc độ chụp chụp vài tấm ảnh!

Bắc Minh Huy tức đến thiếu chút nữa muốn ăn sống cậu :

“Phương Thần!”

Anh thân là nguyên soái tinh tế, thống lĩnh ngàn vạn binh sĩ, vậy mà hôm nay lại bị hạ dược rồi chụp ảnh, thật sự là vô cùng nhục nhã.

Phương Thần nếu như xuyên qua sớm hơn một chút, còn có thể bù đắp lại quan hệ của hai người. Ai mà nghĩ đến lại bị xuyên thư đại thần hố, trực tiếp xuyên đến lúc hai người đã ngủ xong rồi. Dù sao đã đem người đắc tội, vừa nghĩ tới về sau anh sẽ dùng những thủ đoạn gϊếŧ người không thấy máu đối phó cậu,

Phương Thần còn có chút hơi hơi tức giận, nói: “Nguyên soái, tôi vừa rồi là lấy chút bùa hộ mạng. Anh nếu không tính sổ với tôi, chuyện này coi như dẹp đi, không phải liền phát ra tới để mọi người cùng thưởng thức.”

Bắc Minh Huy đã tức đến nói không lên lời. Người quen anh đều biết, mỗi lần nguyên soái lộ ra vẻ mặt như thế liền mang ý nghĩa có người gặp xui xẻo!

Phương Thần bị anh nhìn đến tê dại cả da đầu, không lựa lời đã nói: “Anh cũng chẳng có gì ghê gớm. Ngủ qua mới biết chỉ được vỏ ngoài ?”

Bắc Minh Huy triệt để đen mặt, cái tên biếи ŧɦái này thế mà còn dám vũ nhục anh, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục.

“Tôi sẽ còn trở lại.” Lưu lại một lời nói dối, Phương Thần lập tức chạy mất dép.

Nơi đây không thể ở lâu, chờ một lát nữa thuốc hết tác dụng, cậu có muốn chạy cũng không được. Phương Thần lập tức lên xe bay trở lại phòng trọ, muốn thu thập một chút tiền bạc, rồi sẽ chạy trốn. Bằng vào ký ức trở về nhà, vừa nhìn thấy toàn bộ tài sản lập tức liền ngốc, toàn bộ gia sản là năm ngàn sao. Còn có các loại tóc giả, ngực giả, mông giả .…

Vừa mở quang não lên mạng, tất cả đều là mắng chửi cậu.

“Thằng trẻ trâu này.”

“Mẹ mày chết chưa? Nhanh đi theo nàng đi.”

“Trông thấy mày, tao liền muốn chửi!”

“Còn muốn cùng nguyên soái, dù mọi người trên thế giới chết hết cũng không đến lượt mày đâu.”

Trên mạng tất cả đều là mắng chửi cậu, mà dòng trạng thái cuối cùng của cậu đó là: “Tôi sẽ cầu hôn với nguyên soái, sắp trở thành nguyên soái phu nhân, nguyện ý tiếp nhận gạch đá của cư dân Mông Hoa Tinh nha~”

Phương Thần trước kia không biết làm thế nào mà có thể chịu đựng được, nhưng Phương Thần của hiện tại không quan tâm đến những thứ này, giữ mạng sống là quan trọng nhất. Cầm thẻ tinh tế cùng tiền, lập tức đi, ngồi trên phi thuyền trằn trọc qua bảy cái tinh cầu, rốt cục cùng rời xa Mông Hoa tinh đến Hoang tinh cầu.

Tới nơi đã là mấy ngày sau. tất cả tiền bạc của Phương Thần đều đã tiêu vào lộ phí, hiện tại bụng đang không ngừng sôi ùng ục.

Cũng không có cách nào khác, một phần tiền khó có thể làm anh hùng hảo hán, nhét đầy cái bao tử là trọng yếu nhất. Cậu nhìn thấy có một ngôi nhà còn sáng đèn, liền đi đến gõ gõ cửa.

Người mở cửa là một tiểu cô nương tầm mười tuổi, vô cùng gầy yếu, có một đôi mắt lớn đến kinh người. “Anh tìm ai?”

Phương Thần còn chưa lên tiếng, bên trong liền vang lên một giọng nói: “Em, không phải đã nói ban đêm đừng tuỳ tiện mở cửa à.” Theo sau là một thiếu niên tầm mười năm tuổi đi ra.

Phương Thần nói: “Tôi không phải người xấu, tôi rất đói bụng, nhà hai người có thể cho tôi một chút đồ ăn, được không?”

Thiếu niên nhìn cậu một chút, nói: “Vào đi.”

Phương Thần đi vào bên trong nhà mới phát hiện, đồ dùng trong nhà đều đã cũ, đồ cũng rất ít, nhìn là biết gia cảnh cũng không được tốt cho lắm. Thiếu niên từ trong bếp lấy ra một miếng bí đỏ lớn chừng cỡ bàn tay đưa cho Phương Thần, nói:

“Ăn đi!”

Phương Thần rõ ràng nhìn thấy tiểu cô nương khi thấy đồ ăn liền vụиɠ ŧяộʍ nuốt một ngụm nước bọt. Phương Thần dù đói cũng biết gia cảnh bọn họ không tốt, liền đem bí đỏ đưa cho nàng.

Nhưng lại bị tiểu cô nương cự tuyệt : “Ma ma nói không thể đoạt độ của người khác.”

“Ma ma em đâu?”

“Chết rồi, trong sự cố hầm mỏ.” Người ca ca lạnh lùng đáp trả.

Phương Thần nói: “Chỉ còn lại hai người các em sao?”

“Đúng.”

“Thật xin lỗi, tôi không biết. . . Hai người đừng khổ sở.”

Ca ca cúi đầu xuống lại nâng lên nói: “Tôi gọi Tề Tiểu Quân, em tôi gọi Tề Tiểu Ninh. Anh là ai? Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy anh.”

Hoang Tinh cầu sớm đã là tinh cầu bị vứt bỏ nghèo rớt mùng tơi, người nơi này sáu mươi phần trăm cũng không mua nổi vé tàu tinh tế.

Phương Thần nói: “Tôi không có chỗ để đi. Có thể ở tạm nơi này hay không. Chờ sau khi tôi có tiền nhất định sẽ trả cho hai người!”

“Có thể.” Tề Tiểu Quân thống khoái đáp ứng.

Phương Thần cũng không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy.

Tề Tiểu Quân trầm mặc một hồi nói: “Trong nhà chỉ có tôi cùng em gái, có mấy gian phòng trống, ngày mai tôi phải đi hầm mỏ. Trong nhà không có ai coi Tiểu Ninh.” Nhìn Phương Thần dáng dấp rất đẹp, hẳn là một người tốt đi.

“Anh không cần đi hầm mỏ, em có thể ăn ít đi.” Vừa nhắc đến hầm mỏ Tiểu Ninh liền rất khẩn trương, ông bà cha mẹ của nàng đều chết bởi hầm mỏ, Hoang Tinh cầu thiết bị lạc hậu, hàng năm đều có người vì nạn mỏ mà chết. Anh là người thân duy nhất của nàng!

Phương Thần cũng nói : “Quá nguy hiểm. Có thể làm việc khác không?”

Tề Tiểu Quân nói: “Không có. Việc không có nguy hiểm đều bị người của Thượng Thành lấy mất rồi. Sao có thể đến phiên chúng ta?”

“Thượng Thành?”

Tề Tiểu Quân nói: “Thượng Thành là thành thị trung tâm, nơi đó nghe nói mỗi người đều có thể ăn no. Nhưng muốn từ Hạ Thành vào Thượng Thành phải đối với thành thị có cống hiến đặc thù hoặc là phải rất có tiền, năm mươi vạn sao mua một cái hộ khẩu Thượng Thành.” Năm mươi vạn sao đối với rất nhiều người cả một đời cũng không dám nghĩ .

“Nói không chừng tương lai chúng ta cũng có thể đi qua!”

“Đừng nằm mơ. Mỗi một người Hạ Thành đều muốn đi qua, nhưng nhiều năm như vậy làm gì có ai qua được.” Tề Tiểu Quân vô tình đâm thủng ảo tưởng của cậu.

“Chính là nói một chút nha, cậu đứa trẻ này thật không đáng yêu.” Nói xong liền vò tóc của nhóc lung tung.

Tề Tiểu Quân có chút cứng đờ, nhóc không quen cùng người khác thân mật như vậy, nhưng cũng không có tránh né, chờ bị sờ xong, nói:

“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân.”

Nhưng thời điểm cúi đầu vành mắt Tiểu Quân lại có chút đỏ lên, từ khi mẹ nhóc chết, lần đầu tiên có người thân mật đối đãi với nhóc như vậy. Giống như nhóc vẫn còn là một đứa nhỏ, loại cảm giác này quá tuyệt vời, làm người ta không nhịn được muốn ỷ lại.

Coi như nhóc biểu hiện mạnh mẽ cứng rắn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ tâm tư đơn thuần, để một người xa lạ như Phương Thần ở lại.

Phương Thần tiến vào gian phòng, Tiểu Ninh còn lấy ra một cái gối ôm, nghĩ nghĩ cũng học dáng vẻ người lớn nói:

“Một mình ngủ cũng đừng sợ!”

Bị một tiểu cô nương căn dặn, cả người Phương Thần cũng cảm thấy ấm áp, nặng nề gật đầu.

Cửa rất nhanh bị đóng lại.

Cậu cảm giác vòng tay tùy thân đeo trên tay truyền đến một trận nóng rực. Phương Thần bằng vào bản năng chỉ dẫn mà mở ra, thế mà là một cái vòng tay không gian.

Toàn bộ tinh tế không gian trữ vật kỹ thuật cấp cao đều bị quân đội nắm giữ, ngẫu nhiên chảy ra mấy cái trên hội đấu giá cũng phải mua với giá trên trời, không gian trữ vật cực kỳ thuận tiện, trừ bỏ không thể thả vật sống, còn lại đồ vật bỏ vào cái dạng gì lấy ra vẫn là cái dạng đấy, mà tính bí mật lại rất cao, là mẹ của nguyên chủ để lại, Phương Thần mở ra xem, thật muốn hô to ba tiếng tình thương của mẹ vạn tuế.

Bên trong đều là các loại dịch dinh dưỡng, chừng mấy rương lớn. Trừ dịch dinh dưỡng còn có một trăm vạn sao cùng một khối đá phát sáng .

Phương Thần còn tưởng rằng khối đá kia là một bảo thạch, thời điểm cầm hòn đá kia lên nó lại biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó mi tâm liền truyền đến một trận đau nhức.

Tại tinh tế, chỉ có một số người có năng lực đặc thù, gần như từ nhỏ đã bị quân đội đặc biệt chiêu nhập ngũ, cũng cho những người có siêu năng lực bịt kín một tầng sắc thái thần bí, nhưng Phương Thần sắc mặt có chút kỳ quái. Năng lực đặc thù của cậu cùng những người khác không giống nhau. Cậu là tịnh hóa hạt giống, nghe rất gà.

Hạt giống cũng không dễ tìm, cậu dự định ngày mai sẽ tìm thử một lần. Dù sao có không gian cùng dịch dinh dưỡng cũng đã làm cho tâm tình của cậu vô cùng tốt. Bất kể như thế nào, việc ấm no cái bụng cuối cùng cũng được giải quyết.

Phương Thần lâm vào trong giấc mộng ngọt ngào, hoàn toàn không biết việc cậu rời đi khiến cho cả Mông Hoa Tinh đều khuấy động long trời lở đất.

Phanh. . . Bắc Minh Huy một quyền đem bàn làm việc đánh nứt vỡ, tức giận tới cực điểm nói:

“Không tìm thấy?”

“Báo cáo nguyên soái, chúng ta đã đi phòng trọ của

Phương Thần, hàng xóm nói đã hai ngày không nhìn thấy cậu ấy. Lại đi phi hành cục điều tra, cậu ấy cũng không hề rời khỏi Mông Hoa Tinh.”

“Tiếp tục tìm cho tôi.” Bắc Minh Huy hận không thể đem Phương Thần chém thành muôn mảnh.

“Vâng.” Phó quan bị hù đến run rẩy. Có thể làm cho nguyên soái mặt lạnh tức giận đến như thế, không biết Phương Thần lại làm cái gì.

“Nguyên soái, thời gian báo cáo sắp đến, ngài chuẩn bị một chút.” Sau đó hai mắt tỏa sáng nói:

“Nói không chừng Phương Thần sẽ xuất hiện tại buổi báo cáo.”

“Tốt, tăng cường bảo an, một khi Phương Thần xuất hiện lập tức bắt giữ.” Anh lạnh giọng nói.

Phó quan gật đầu.

Mỗi năm một lần nguyên soái sẽ có một buổi báo cáo, là tiệc rượu dân mạng mong đợi nhất . Lần này càng là được chú ý hơn. Bởi vì Phương Thần đã sớm tuyên bố nói cậu muốn kiếm chuyện, đám dân mạng một bên mắng, một bên chờ cậu bị xấu mặt.

Phòng phát sóng trực tiếp nhân số cấp tốc tăng đến chín ngàn vạn. Mưa đạn bay nhanh vô cùng:

“Vừa nghĩ tới khi Phương Thần mới xuất hiện ba giây liền sẽ bị Binh ca ca bắt giữ, trong lòng liền vô cùng vui sướиɠ.”

“Chờ đợi +1 “

“Chờ đợi +2 “

“Cái này có thể nói là hiện trường vả mặt mạnh nhất, anh rể của tôi là nhân viên công tác khách sạn, bọn hắn nói đã tăng cường bảo an ở hiện trường, một con muỗi cũng không bay vào được.”

“Cầu trực tiếp đánh mặt, tín nữ nguyện ý ăn chay một tháng.”

Rất nhanh nguyên soái Bắc Minh Huy mặc một thân quân trang, mang theo khí chất cấm dục xuất hiện trước ống kính.

“A a a, ta chết rồi.”

“Lão công. . .”

Bắt đầu theo thông lệ thông cáo, mỗi một câu nói đều tràn đầy hormone nam tính, nghe giọng nói thôi mà cả người liền mềm nhũn.

Buổi thông cáo nhanh chóng kết thúc, phóng viên đến hóng hớt lại vô cùng bất ngờ, Phương Thần thế mà lại không đến, rất nhanh đám cư dân mạng cũng hai mặt nhìn nhau.

Có người ở trong màn đạn hỏi một câu : “Phương chó, là sợ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play