Buổi tối mạnh ai nấy
uống, Lục Tử phiền lòng, Viên Lão Hổ là tửu quỷ, Dương Lâm Sâm hiếm khi
được thả lỏng, bọn họ dường như thi đấu xem ai uống được nhiều hơn.
Nếu như là trước kia thì Tiêu Minh Dạ sẽ không chủ động uống cùng bọn họ
đâu, nhưng gần đây có quá nhiều tiệc vui để ăn mừng nên tinh thần sảng
khoái, nào là quang minh chính đại gọi ba mẹ Chung Ý Thu một tiếng ba
nuôi mẹ nuôi, xem như vào nhà nhận trưởng bối, nào là Chung Ý Thu lại có cơ hội tiếp tục vào đại học, hơn hết là công trình trên núi xem như
hoàn công, khiến hắn vui vẻ nên uống vào không ít.
Tửu lượng của hắn không tồi, nhưng uống rượu ấy à, mấu chốt là xem không
khí, xem người uống cùng, Tiêu Minh Dạ muốn say thì tự nhiên sẽ say
thôi.
Chung Ý Thu kéo hắn đi tắm rửa, cảm giác như là vừa tắm cho con sư tử đầu đàn, xong rồi thì mệt nằm xoài
nằm trên giường, đến cả ngón tay cũng không muốn động.
“Thu Nhi ——”
“Làm gì!”
“Thu Nhi ——”
“Nói chuyện!”
“Thu Nhi ——”
“Câm miệng ngủ đi.”
“Thu Nhi ——”
Chung Ý Thu không thể nhịn được nữa, dùng hết sức xoay người dựa lên người hắn, “Ngoan chút đi, đừng kêu nữa!”
Tiêu Minh Dạ bị chọc cười, tứ chi gắt gao cuốn lấy Chung Ý Thu, dùng sức lật người thay đổi vị trí của hai người.
“Mau xuống đi, nặng muốn chết!” Chung Ý Thu cảm giác như xương sườn bị cắt thành hai nửa rồi.
Tiêu Minh Dạ bất động, đầu chôn vào chỗ xương quai xanh của cậu, khiến Chung Ý Thu ngứa chịu không nổi, ôm lấy sau lưng hắn ra sức đấm.
“Thu Nhi, nhớ em quá hà.”
“Hôm nay em không muốn!”
Tiêu Minh Dạ cười giống đứa nhỏ, “Nghĩ lại đi.”
Nói xong liền bắt đầu hăng hái, hôn lấy hôn để Chung Ý Thu như sói vồ được mồi.
“Không được!” Chung Ý Thu xoay đầu, “Anh vừa uống rượu xong sức lực mạnh như trâu rừng vậy đó, sáng mai em còn đi dạy nữa.”
“Trâu rừng sẽ không trưng cầu ý kiến của em.”
Chung Ý Thu: “Tiêu Minh Dạ, anh là đồ gia súc! Nhả ra, cắn đau quá!”
“Thu Nhi cục……”
Ngày mùa đông Chung Ý Thu ra một lớp mồ hôi mỏng, Tiêu Minh Dạ lau sạch lớp
mồ hôi tinh mịn trên chóp mũi của cậu, chống đầu, “Cho anh đi mà?”
“Đừng bậy bạ……” Chung Ý Thu nhíu mày.
Tiêu Minh Dạ cười cười.
“Kẽo kẹt ——”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Bọn họ ngủ giường do Lục Tử làm, gỗ đặc rất là rắn chắc, hai người bọn họ
lăn lộn lâu như vậy chưa bao giờ xảy ra vấn đề, bây giờ lại có tiếng kêu đó!
Tiêu Minh Dạ không tin tà giật mình.
“Kẽo kẹt ——”
Thanh âm lớn hơn nữa……
Chung Ý Thu vội ôm lấy eo hắn, “Đừng nhúc nhích!”
Cậu ráng nghe tiếng động ở bên ngoài, lo lắng phòng kế bên nghe thấy được.
“Không sao đâu, không nghe thấy.” Tiêu Minh Dạ hôn hôn đầu cậu trấn an.
“Kẽo kẹt —— kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——”
Chung Ý Thu phát khùng, “Không được! Tiêu Minh Dạ, em giận đấy!”
Tiêu Minh Dạ không dám động đậy nữa, biểu cảm trên mặt dữ tợn dọa người.
“Hôm nay không được, tiếng động quá lớn.” Chung Ý Thu giãy dụa.
Tiêu Minh Dạ nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm, “Có phải em muốn trả thù anh nên cố ý tháo đinh ốc ra hay không?”
Chung Ý Thu: “……”
Dữ dằn đến mức trẻ con nhìn là sợ phát khóc, mèo con cún con thấy mặt là
kẹp đuôi chạy trốn anh hai Tiêu hơn nửa đêm bị đuổi ra khỏi phòng.
Sau khi hết hạn đăng ký thì chính thức có ngày dự thi, Chung Ý Thu nhìn tờ
thông báo thôi mà đã hồi hộp tim đánh trống liên hồi, cách ngày dự thi
chỉ có một tháng ôn tập, cuối năm sẽ lên tỉnh thành thi.
Vương Văn Tuấn vui sướng khi người gặp họa, “Đây cũng là chuyện tốt, sớm chết sớm siêu sinh.”
Lý Hoành Phi: “Không phải nói tháng 9 năm sau nhập học sao, vì sao chưa gì đã thi rồi? Tôi còn tưởng thời gian thi sẽ cùng lúc với thi đại học
chứ?”
“Đây thuộc về thi tại chức, nên khác với tuyển sinh bình thường.” Hiệu trưởng Thẩm trả lời.
Chung Ý Thu ngẫm lại lời Vương Văn Tuấn nói rất đúng, nếu thật sự sang năm
thi, ôn tập nửa năm càng tạo áp lực nhiều hơn, sớm thi sớm giải thoát,
còn được ăn Tết nữa.
Dư Bác Sơn trở về
gấp, nên Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ cùng nhau lái xe đi đón hắn, bởi vì tối hôm đó anh hai nói bậy nên bữa nay kẹp chặt đuôi không dám nói gì,
trên đường đi Chung Ý Thu dặn dò hắn từng chút một những điều cần lưu ý
khi gặp Dư Bác Sơn, hắn đều gật đầu đồng ý.
Dư Bác Sơn ra nhà ga liếc mắt một cái là thấy hai người bọn họ vai sát vai đứng chung một chỗ, gương mặt vốn đang tươi cười mừng rỡ thì chuyển
sang lạnh lùng ngay.
Chung Ý Thu coi như không nhìn thấy, “Cuối cùng cũng trở lại rồi, có đói bụng không?”
“Đi ăn cơm đi, lên xe ăn hoành thánh xuống xe ăn thịt, chúng ta đi ăn mì thịt bò.” Chung Ý Thu nhận lấy ba lô đi về phía xe.
Đi tới tiệm mì thịt bò kế bên trường trung học của Tiêu Minh Dạ, buổi
chiều hai giờ đã quá giờ cơm trưa, nên trong tiệm không có khách, chỉ có một mình ông chủ.
Gọi ba tô mì thịt bò
lớn, một dĩa rau trộn thịt bò, một dĩa rau trộn lỗ tai heo, và một dĩa
rau trộn ngó sen, rất nhanh được đưa lên bàn, ba người đói bụng không
nói lời nào chuyên tâm ăn cơm trước.
Chung Ý Thu cố ý gọi tô mì lớn vì cậu ăn không hết, Tiêu Minh Dạ một tô lại
không đủ, chờ hắn ăn một nửa lại chia một nửa phần của mình cho hắn.
Hai người đối diện tôi tới anh đi, người gắp thịt người đưa rau, rồi chạy
ra chạy vào mua sữa tươi, làm Dư Bác Sơn cảm thấy hai con mắt của mình
sắp bị hai người đối diện chọc cho mù luôn rồi.
“Hai người không hề kiêng dè gì hết ha!” Dư Bác Sơn nhỏ giọng cà khịa.
Chung Ý Thu gắp thịt cho Dư Bác Sơn, nghiêm túc nói: “Đương nhiên sẽ kiêng dè trước mặt người ngoài, nhưng anh là anh Sơn của em mà!”
Dư Bác Sơn như là bị một cái bánh bao lớn chặn họng, á khẩu không trả lời được.
Chung Ý Thu được một tấc lại muốn tiến một thước, “Anh Sơn, nếu em thi đậu
Học Viện Sư Phạm, thì Tiêu Minh Dạ sẽ lên tỉnh cùng em, nên bọn em tính
giao núi nhỏ cho anh quản lý, anh có năng lực, hơn nữa là người mà bọn
em tín nhiệm nhất.”
Dư Bác Sơn bật cười, “Chung Ý Thu, giỏi ha! Đổi bài rồi à? Ai dạy em cái này đó?”
“Em nói thiệt tình đó, anh là anh Sơn của em mà!” Chung Ý Thu làm bộ nghe không hiểu.
Nếu như cậu ra sức giải thích và chứng minh sự thiệt tình của mình và Tiêu
Minh Dạ, thì Dư Bác Sơn còn có chuyện để nói, bây giờ với thái độ này
thì hắn còn nói gì được nữa đây.
Chung Ý
Thu gọi thêm một dĩa đậu phộng rang và một bình rượu, đổ rượu bưng lên
nói: “Anh Sơn, em biết anh thương em, cũng như biết anh nhất thời không
chấp nhận được, nhưng anh Sơn ơi, em lớn tới chừng này mà chưa từng cảm
thấy hạnh phúc và vui vẻ như lúc này cả, mỗi ngày mở mắt ra nghĩ tới
mình có một người yêu tốt với mình thì sẽ lén vui vẻ, chỉ nghĩ mỗi phút
mỗi giây chậm lại một chút thôi, anh Sơn, có lẽ giống như anh nói, em là một đứa ích kỷ, nhưng em không hối hận, con người phải yêu thương bản
thân mình trước rồi hẳn lo tới chuyện chung quanh mà.”
Dư Bác Sơn nặng nề nhìn cậu hồi lâu, bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT