Dư Bác Sơn đánh một
trận với Tiêu Minh Dạ xong thì bỏ đi, bây giờ còn ở chỗ Trần Viễn, nên
Chung Ý Thu gọi cho Trần Viễn để tìm hắn.
Chuyển đạt ý của hiệu trưởng Thẩm, Dư Bác Sơn nghĩ nghĩ rồi đồng ý mấy ngày
nay nữa sẽ mua vé trở về, còn chưa nói xong điện thoại đã bị Trần Viễn
cướp đi, nghe nói Chung Ý Thu sẽ lên tỉnh thi cử, y còn hưng phấn hơn
bất cứ ai, lên kế hoạch sắp xếp thế nào, thậm chí còn suy xét có nên mua một căn hộ gần với khuôn viên Học Viện Sư Phạm hay không nữa.
Chung Ý Thu cảm động lại khó xử, tuy văn phòng không có ai, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng nói với điện thoại: “Đừng có gấp, chờ thi xong rồi tính, em có
sắp xếp rồi.”
Đối diện im lặng cả nửa phút, Trần Viễn thử thăm dò hỏi, “Không lẽ cái tên Tiêu Minh Dạ kia sẽ đến ở cùng em đó chứ?”
Không biết Dư Bác Sơn có nói cho Trần Viễn biết quan hệ giữa cậu và Tiêu Minh Dạ hay không, dù chưa nói thì Chung Ý Thu cũng tính toán thẳng thắn với y, chỉ là hiện tại chưa phải là thời điểm, càng không thể nói qua điện
thoại được.
“Giờ bàn thì còn sớm lắm, còn chưa biết có thi đậu hay không nữa mà, gần đây em sắp bị áp lực đè chết rồi nè.” Chung Ý Thu giả vờ đáng thương.
Quả nhiên Trần Viễn không hề rối rắm, “Ừ, em nhớ ôn tập cho tốt.”
Công trình trên núi cơ bản làm xong, các hòa thượng còn chưa tới mà thôn dân chung quanh đã bắt đầu xếp hàng lên núi thắp hương bái Phật, Tiêu Minh
Dạ không ngăn cản nhưng không cho vào, chỉ được vái lạy ở ngoài sân
thôi.
Chu Luật Thư vào Nam ra Bắc làm ăn
buôn bán, vô cùng thấu hiểu tâm lý của khách hàng, hắn nói không thể cho người tùy tiện vào thăm, tôn giáo là thần bí mà con người kính ngưỡng,
nếu đi ra đi vào như nhà mình thì mất đi ý nghĩa, hắn lên kế hoạch chờ
tới mùng Một Tết tổ chức nghi thức mở cửa, còn muốn mời lãnh đạo lại đây nữa.
Sau khi kết thúc công trình thì Lục gia ban phải rời đi, vốn đã nói cho Lục Tử đi theo bọn họ, Lục gia ban
nổi tiếng, công việc tới nườm nượp, nghỉ ngơi nửa tháng là lại lên đường đi nơi khác làm việc.
Hắn đã đính hôn
với cô Lục, mà cô Lục không phải là người dễ xấu hổ, cha mẹ cũng không
yêu cầu nhà Lục Tử làm lễ hỏi, mời người tính ngày, ngày đính hôn sẽ vào 26 tháng chạp.
Kế hoạch đã đâu ra đó, mà bởi vì chuyện của chị hai và Tiểu Đậu Tử thành ra hắn không đi được.
Chung Ý Thu qua thăm một lần, mua cho em bé vài hộp sữa bột, Viên Ngọc Nga và Trương Hồng Anh chỉ biết khóc, ai tới thăm là các cô liền khóc với
người đó, Lục Tử phiền lòng, bực bội đi tới đi lui rồi lại không dám nổi giận với hai người phụ nữ này.
Chung Ý
Thu nói cho hắn biết Phương Khoản Đông tính toán mang Hạo Viễn lên tỉnh
thành làm phẫu thuật, đề nghị bọn họ đến lúc đó mang Tiểu Đậu Tử đi kiểm tra cùng, Phương Khoản Đông từng làm việc ở bệnh viện ở thành phố, có y theo giúp đỡ thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lục Tử nghe cậu nói vậy thì ngay lập tức đi gọi điện thoại cho Phương Khoản Đông, mẹ hắn ở sau gọi lại, đôi mắt vì khóc đến đỏ ửng lo âu khó xử lại không nói nên lời, Lục Tử hiểu ý bà, xua xua tay rồi đi.
Chung Ý Thu nổi giận không lên núi tìm Tiêu Minh Dạ, vậy mà Tiêu Minh Dạ cũng không xuống dưới, khiến Chung Ý Thu càng them tức giận.
Chủ nhật là ngày sinh nhật của chú Nghĩa, ban ngày không có thời gian chúc
mừng, vì trường học tổ chức chích thuốc ngừa cúm cho học sinh, bọn họ
phải giúp đỡ sắp xếp trật tự, đến buổi chiều kết thúc Chung Ý Thu vội
vàng lấy xe, nhân lúc trời còn chưa tối thì lên trấn mua đồ ăn.
Còn chưa vào sân thì đã nghe thấy một trận mùi thịt hầm thơm phức, không
cần đoán cũng biết là Tiêu Minh Dạ, người này hầm thịt như tính cách của mình vậy, cho gia vị rất hào phóng, lửa thì để mức lớn nhất, khiến mùi
hương lan tỏa vừa thơm vừa nồng.
Chung Ý Thu còn tức, mà không chống lại nổi sự kích thích từ mùi thơm, cọ tới cọ lui dịch đến cửa phòng bếp.
Ngày mùa đông mà Tiêu Minh Dạ chỉ mặc một cái áo lông dê màu đen, tay áo
cuốn lên tận bắp tay, lộ ra cánh tay cường tráng ngăm đen, một bàn tay
cầm cái muôi lớn xào thịt, một tay ôm Hạo Thật, nhìn từ phía sau có chút mềm mại lẫn dịu dàng khó tả.
Hạo Thật thấy Chung Ý Thu thì kéo lỗ tai Tiêu Minh Dạ la to, “A Thu tới ——”
Chung Ý Thu: “……”
Thính lực của Hạo Thật không tốt, giọng nói vốn đã to, nay lại hét ngay lỗ
tai khiến Tiêu Minh Dạ bị dọa giật mình, hắn ném xuống cái muôi, hai tay bóp chặt nó giả vờ ném thằng nhỏ vào trong nồi, làm Hạo Thật hưng phấn
oa oa gọi bậy.
Chung Ý Thu thấy người ta
chơi khá vui không lo tới mình nên bĩu môi bỏ đi, mới vừa xoay người đã
bị một cánh tay có lực câu lấy cổ, Tiêu Minh Dạ cố ý học cách nói chuyện của Hạo Thật nói vào lỗ tai của cậu, “A Thu đã trở lại ——”
Giọng nói dịu dàng, và trầm thấp, thổi vào lỗ tai như là lông chim mềm nhẹ
như có như không quét tới quét lui, khiến nửa người Chung Ý Thu tê rần,
giương khuỷu tay chọt hắn, “Cút!”
“A Thu đừng nóng giận ——” Tiêu Minh Dạ ôm cậu vào trong ngực, tiếp tục nói.
Hạo Thật ngửa đầu nhìn hai người bọn họ kề tai nói nhỏ, học lời nói nói, “Hạo Thật thấy ——”
Chung Ý Thu hoài nghi lỗ tai của đứa nhỏ này có tật là giả, nghe mấy câu này còn thính hơn lúc thường nữa chứ.
Nhóm người trẻ tuổi ăn mừng sinh nhật trưởng bối, nên mọi người đều tự động
tới đây chúc mừng, đến cả Dương Lâm Sâm cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới.
Hắn gầy hơn rất nhiều, trên mặt
càng thêm thô ráp ngăm đen, nhưng khí chất trên người càng thêm xốc vác
bức người, dùng lời nói của Vương Văn Tuấn thì liếc mắt một cái là biết
không phải người bình thường, không phải cảnh sát thì chính là đại ca xã hội đen.
Vụ án tà giáo đó còn chưa bắt
được kẻ đứng đầu, nhưng đã báo cáo lên tỉnh rồi, bắt giữ quy án là
chuyện sớm muộn thôi, Dương Lâm Sâm hiện tại phối hợp với cảnh sát tỉnh
điều tra, mỗi ngày bận rộn trời đất tối sầm.
Lần trước nghe hiệu trưởng Thẩm nói qua, lần này hắn lập công, chắc chắn sẽ được thăng chức, thấp nhất là chuyển lên đồn công an huyện.
Chung Ý Thu hỏi thăm tin tức về Viên Ngọc Lan, Dương Lâm Sâm lắc đầu nói vẫn không có tin tức.
Viên Ngọc Lan bỏ chạy thật sự là quá oan, tuy cô đính hôn với Hồ Yến Bằng
thật, nhưng cô nào phải là lãnh đạo, bắt vào chỉ bị hỏi chuyện rồi giáo
dục thôi, tội gì phải chạy trốn theo một người không quen biết chứ.
Mà còn là một cô gái xinh đẹp chưa có gia đình nữa……
“Họ Hồ bị phán sao?” Viên Lão Hổ hỏi.
“Còn chưa phán quyết, phỏng chừng sẽ không nhẹ, mấy năm nay đang nghiêm trị, hơn nữa thằng này không ngừng khai báo, có liên quan tới vụ án khác
nữa, còn đang điều tra.”
Viên Lão Hổ mắng, “Làm chướng khí mù mịt, tốt nhất là nhốt nó vài chục năm mới được!”
Chú Nghĩa: “Chừng nào mở hoạt động giáo dục trong thôn vậy, những người
theo tà giáo đó ngày nào cũng cãi nhau um sùm làm chủ nhiệm Viên của bọn tôi muốn bỏ nghề không làm nữa kìa.”
Dương Lâm Sâm vĩnh viễn không ngồi ghế đàng hoàng, gác chân ở sau ghế hiệu
trưởng Thẩm, ngứa tay búng một cái vào ót hiệu trưởng Thẩm, “Vậy thì
phải hỏi lãnh đạo trường của chú rồi, chừng nào mới cho bọn tôi mượn
phòng học đây.”
Chung Ý Thu ngừng thở chờ hiệu trưởng Thẩm nổi điên, mà kết quả lại là hiệu trưởng Thẩm không hề
có phản ứng gì, còn ngã người ra sau, Dương Lâm Sâm búng xong lại mở tay xoa xoa ót cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT