Cạn ly rượu tương
đương với đồng ý, Dư Bác Sơn chỉ là bị câu nói đó đả động, hắn hiểu cảm
giác nghĩ đến tên người yêu thì sẽ hạnh phúc cười trộm trân quý.
Tiêu Minh Dạ không hề mở miệng, ở trên đường hắn đã bị dặn dò phải im lặng, nên giờ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Mặc kệ là thế nào, thì Dư Bác Sơn chịu uống rượu là đồng ý rồi, chẳng sợ
không tiếp thu thì về sau cũng sẽ không kiếm chuyện nữa, Chung Ý Thu
thầm vui vẻ.
“Cảm ơn anh Sơn!”
Dư Bác Sơn không chịu được dáng vẻ đắc ý này của cậu, đang muốn nói tuy
anh không phản đối nhưng không có nghĩa là anh chấp nhận, về sau thành
thật cho anh.
Hắn còn chưa nói gì thì Chung Ý Thu đã nói tiếp: “Nhưng em cảm thấy anh phải nói xin lỗi với Tiêu Minh Dạ mới được.”
Dư Bác Sơn nghĩ mình nghe lầm, “Ai xin lỗi?”
Chung Ý Thu nhìn thẳng vào hắn nghiêm túc lặp lại, “Anh, xin lỗi với Tiêu Minh Dạ, vì chuyện đánh anh ấy lần trước.”
Dư Bác Sơn buồn cười, búng ra tàn thuốc, cười lạnh nói: “Chung Ý Thu, yêu đương rồi không nhận người nhà luôn à!”
“Tuy anh rất tốt với em, nhưng Tiêu Minh Dạ cũng không sai, ai bị đánh là người đó bị oan……”
Dư Bác Sơn quả thực bị cậu chọc cho tức chết, nhìn ngốc ngốc thế mà dám đi yêu đương, sợ là bị bán còn muốn đếm tiền cho người ta nữa ấy chứ!
Càng bực hơn chính là ông tướng Tiêu Minh Dạ này còn ra vẻ hưởng thụ nữa,
tuy không nói lời nào từ tốn kẹp đậu phộng bỏ vào miệng nhai, nhưng khóe miệng lại giương lên, khóe mắt đuôi lông mày đều treo ý cười.
Dư Bác Sơn đứng lên, Chung Ý Thu rất kinh ngạc, trong lòng tưởng anh Sơn
nhà mình quả nhiên cho mình mặt mũi, nhận lỗi còn muốn đứng lên á! Cậu
đâm khủy tay vào Tiêu Minh Dạ, nhắc nhở hắn chuẩn bị tư thế.
Dư Bác Sơn đào túi quần trước, không thấy đồ muốn tìm thì duỗi tay móc túi áo, lấy ra hai tờ tiền đập một phát xuống bàn, “Ông chủ tính sổ! Hai
đứa có đi hay không? Kẻ tung người hứng ở đây chọc chết tôi mà!”
Chung Ý Thu: “……”
Buổi tối ăn cơm, hiệu trưởng Thẩm và Dư Bác Sơn nhốt ở trong phòng, hai
người nói chuyện tới hơn 9 giờ mà chưa ra ngoài, Chung Ý Thu không đọc
sách được, nóng lòng ở cửa đi tới đi lui.
Vương Văn Tuấn ló đầu ra kêu, “Đừng cuống cuồng như bọn chó hoang nữa, mau vào đây, đấu địa chủ thiếu một người này!”
“Tiêu Minh Dạ đâu?” Chung Ý Thu hỏi.
Không phải bất đắc dĩ thì Vương Văn Tuấn sẽ không tìm cậu đánh bài đâu, Chung Ý Thu giỏi Toán, trí nhớ tốt, có thể nhớ bài, nên mọi người đều không
muốn chơi với cậu.
“Chơi giỏi thì sẽ nấu cơm cho ăn! Mới ăn xong bao lâu đâu mà, ăn no căng bụng chết luôn đi!”
Tiêu Minh Dạ từ vườn rau ra tới, trong tay cầm một mớ rau xanh tính toán nấu mì cho Chung Ý Thu. Sau khi bắt đầu ôn tập thì hắn liền hóa thân thành
bảo mẫu toàn chức, mỗi đêm cho dù có bận tới cỡ nào thì cũng phải xuống
núi, chờ Chung Ý Thu học tới hơn 9 giờ thì sẽ đi nấu bữa khuya cho cậu.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, đi chơi một lát đi.” Tiêu Minh Dạ nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt của hiệu trưởng Thẩm an ủi cậu.
Chung Ý Thu vào phòng bếp với hắn, trong cái nồi trên lò than đang nấu canh
gà, một con chó một con mèo cuộn thành một vòng, mắt trông mong, cái mũi hếch hếch hít hà mùi thơm tỏa ra từ cái nồi.
Vào đêm đông lạnh lẽo, mùi củi lửa rực cháy và hương thơm từ đồ ăn, khiến người ta muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại.
Chung Ý Thu dựa vào lưng Tiêu Minh Dạ, “Nấu ít thôi, em không đói bụng.”
“Một lát là đói bụng.”
“Một lát là ngủ, ăn nhiều ngủ không được.”
Tiêu Minh Dạ thả mì sợi xong, khom người cõng cậu lên lưng đi một vòng quanh bếp, nhàn nhạt nói: “Không ngủ sớm được đâu, giường sửa được rồi.”
Chung Ý Thu: “……”
Dư Bác Sơn và hiệu trưởng Thẩm nói chuyện tới hơn 10 giờ mới ra ngoài,
Chung Ý Thu không về phòng mà vẫn luôn chờ ở trong sân, thấy hắn ra tới
sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra đã có cảm xúc gì.
“Thế nào?” Chung Ý Thu theo hắn vào phòng.
Công trình trên núi đã kết thúc, Dư Bác Sơn không có lý do về lại trên núi,
nên chú Nghĩa dọn dẹp căn phòng nhỏ bên cạnh căn bếp cho hắn ngủ, hắn
không phải là giáo viên của trường, Chung Ý Thu sợ người khác có ý kiến, nên nhờ hiệu trưởng Thẩm đánh tiếng với bên đại đội, xem như là hắn
thuê, mỗi tháng sẽ giao tiền thuê phòng.
Dư Bác Sơn vào phòng cởi áo khoác, đốt thuốc rít một ngụm, “Nói hết cho hiệu trưởng Thẩm nghe rồi, anh ta nói sẽ suy xét.”
Chung Ý Thu lo lắng, “Suy xét? Muốn suy xét bao lâu?”
“Vậy phải xem anh ta suy xét thế nào.”
Hắn dựa vào đầu giường hút thuốc, ánh mắt đạm mạc sâu xa, như là không để bụng kết quả cũng như là đã làm hết sức rồi.
Hồi ức đau khổ đã đóng thành vảy nay bị yêu cầu cắt chỉ, bên trong máu chảy đầm đìa chảy ra ngoài cho người ta xem.
Chung Ý Thu không đành lòng, an ủi nói, “Đừng lo lắng, hiệu trưởng Thẩm khác với những người khác, anh ta là người có khí phách, có lòng dạ.”
Dư Bác Sơn cười cười, tức giận đuổi cậu đi, “Mau đi ngủ đi, người đang yêu đương còn có thời gian quan tâm tới tôi à?”
Chung Ý Thu ôm chầm lấy vai hắn cười ha ha, “Yêu thì yêu, không thể vứt bỏ anh em được!”
“Mau cút đi!”
Chung Ý Thu hoài nghi Tiêu Minh Dạ bởi vì sự cố lần trước mà có thù với cái
giường, làm gì cũng cố hết sức như là muốn gào với cái giường run rẩy:
Mày dám kêu la nữa không?!
Giúp Chung Ý Thu tắm rửa rồi dọn dẹp, tới hơn nửa đêm hắn mới ngủ, 6 giờ sáng hôm sau đã dậy.
“Sớm như vậy? Làm gì đó?” Chung Ý Thu không mở mắt ra nổi, lộ ra nửa khuôn mặt hỏi.
Tiêu Minh Dạ tròng lên áo lông, niết đôi má mềm thịt của cậu như trêu cún
con, “Lên núi nấu cơm, nhân lúc công nhân còn ở đó, nên sáng nay nhờ họ
chở đồ dùng lên núi nhỏ giùm.”
Ngày
thường hắn nói rất ít, người khác hỏi gì cũng là lời ít mà ý nhiều trả
lời, chỉ kiên nhẫn giải thích với Chung Ý Thu mà thôi.
Chung Ý Thu còn chưa tỉnh, mơ màng trong chốc lát mới phản ứng, mở mắt ra hưng phấn nói: “Em cũng đi!”
Nói xong liền bò dậy, bị Tiêu Minh Dạ ấn trở về, “Không cần em.”
Nhóm công nhân toàn người nhanh nhẹn, Chung Ý Thu cũng sợ mình đi ngược lại
sẽ vướng chân vướng tay, trong lòng vẫn không yên tâm, “Anh biết sắp xếp thế nào không?”
Tiêu Minh Dạ tròng lên áo khoác, cúi người hôn môi cậu, “Biết, không phải em vẽ ra giấy rồi à, anh sẽ bày biện theo tờ giấy đó.”
Chung Ý Thu lần đầu tiên có căn nhà của riêng mình, lần đầu tiên để người ta
trang trí, mà lại là nhà của mình và Tiêu Minh Dạ nên không tự mình vận
động thì không yên lòng.
“Giường ngủ phải đối diện với cửa sổ, đừng dựa tường, để ngay giữa phòng, tủ quần áo
đừng dựa cửa sổ, mấy cái tủ kính kiểu cũ để ở phòng trà mấy anh đừng
đụng vào, để đó em làm, còn có lò sưởi kiểu Tây ngoài phòng khách……”
Tiêu Minh Dạ lấp kín miệng cậu, “Ngủ tiếp đi, chờ chuẩn bị xong rồi cho em nghiệm thu, không đủ tiêu chuẩn lại dong dài.”
Hiệu trưởng Thẩm nói muốn suy xét, Chung Ý Thu cho rằng hắn sẽ suy xét trong hai, ba ngày, đoán có thể là bởi vì Dư Bác Sơn từng có tiền án nên khó
sắp xếp, đến cả hiệu trưởng Thẩm cũng không dám bảo đảm.
Không ngờ tới lúc ăn sáng, hiệu trưởng Thẩm nói đã suy xét xong, “Cậu sửa
sang lại lý lịch cá nhân một chút, ngày mai ra huyện với tôi.”
Dư Bác Sơn cũng kinh ngạc, bánh bao trong miệng mới nhai được hai lần đã
vội nuốt xuống, “Tôi…… Hiệu trưởng Thẩm, tình huống của tôi…… Có thể
được không?”
Nháy mắt kinh ngạc bị hưng
phấn thay thế, Chung Ý Thu vui mừng xác nhận, “Hiệu trưởng Thẩm, anh
Sơn…… Cái kia thật sự không quan hệ sao?”
Kỳ thật ở đây chỉ có Vương Văn Tuấn là không biết Dư Bác Sơn đã trải qua
chuyện gì, hiện tại nói thẳng cũng không sao, nhưng Chung Ý Thu không
dám nói, sợ anh Văn Tuấn biết mọi người đều biết mà chỉ có mình không
biết, thì chắc sẽ nổi giận đùng đùng ngay tại chỗ, phải tìm cơ hội để Dư Bác Sơn chính miệng nói mới được.
Hiệu
trưởng Thẩm một đêm không ngủ, trên mặt lại không nhìn ra mỏi mệt, vân
đạm phong khinh nói: “Tôi nói được là được, chuyện của cậu không có gì
là ghê gớm cả, nhưng tôi nói thẳng trước nhé, tình huống của cậu khác
với người ta, khoan nói tổ chức sẽ sắp xếp thế nào, tôi muốn ra thời
gian khảo nghiệm với cậu, nếu không thích hợp làm giáo viên, thì chúng
ta đừng chậm trễ lẫn nhau.”
Dư Bác Sơn kích động nói năng lộn xộn, “Được, được…… Cảm ơn anh cho tôi cơ hội này.”
Chung Ý Thu và chú Nghĩa cho nhau ánh mắt thầm hiểu mà không nói ra, hiệu
trưởng Thẩm là người thông minh cỡ nào, hắn nói muốn suy xét cũng không
phải lo lắng tiền án của Dư Bác Sơn, mà là phán đoán ra hắn là người dễ
xúc động, làm giáo viên đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn và bao dung, hiệu
trưởng Thẩm nguyện ý cho hắn cơ hội này là tin tưởng hắn có thể lĩnh ngộ và trưởng thành.
Đây cũng là cơ hội để
Dư Bác Sơn trọng sinh, hắn chìm vào bóng tối, ép bản thân phải tiếp thu
với tuyệt vọng, cho rằng mình vĩnh viễn không có khả năng thấy ánh mặt
trời, giờ phút này lại có một nhóm lửa soi sáng cuối đường hầm cho hắn.
Mùa đông ngày ngắn, tan học xong là trời tối sầm, Chung Ý Thu nhớ thương
chuyện chuyển nhà, không biết vật dụng gia đình được bày biện ra sao,
cơm chiều cũng không ăn, cầm đèn pin muốn lên núi tìm Tiêu Minh Dạ, bảo
hắn dẫn mình đi xem.
“Đừng đi!” Chú Nghĩa khuyên vài lần đều không dùng được, cuối cùng tức giận, “Đêm tối lên núi một mình làm gì?”
Chung Ý Thu cọ tới ngoài vòm cổng mà không dám ra cửa, “Con đi tìm Tiêu Minh Dạ, có đèn pin không sao đâu.”
“Về ngay cho tôi!” Vương Văn Tuấn đứng ở dưới mái hiên một tay chống nạnh
một tay chỉ vào cậu rống, giống tiểu bá vương ngang bướng.
“Biến về cho tôi!” Hạo Thật học theo, mà chỉ kiên trì được một lát, rồi thả
chân ngắn nhỏ chạy theo, “A Thu i âu ậy?” (A Thu đi đâu vậy?)
“I lên núi.” Chung Ý Thu học theo nó. (Đi lên núi.)
“Vì sao phải biến lên núi hử?” Phía sau vang lên tiếng hỏi khó hiểu của Lục Tử.
Chung Ý Thu: “……”
“Vào nhà ăn cơm hết đi!” Chú Nghĩa dễ tính bị Chung Ý Thu chọc nát, tức giận quát.
Chung Ý Thu chỉ có thể thành thành thật thật trở về, vừa đi vừa hỏi Lục Tử, “Sao anh tới đây?”
“Thu Nhi.” Lục Tử đứng không nhúc nhích, trên mặt lộ ra một nụ cười ngũ vị tạp trần, “Chị hai tôi quyết định ly hôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT