Mộng Uyển Tâm

C3 : Cố chấp


7 tháng


Cố Mặc lẳng lặng nhìn nàng một cái :" Tiểu thư không cần khách khí ,tại hạ cũng muốn xem đêm nguyên tiên ở Vân Châu như nào ". Ngón tay chỉ vào tách trà vừa rót : " Trà này có tác dụng an thần ,dưỡng nhan ,bổ khí huyết ,tiểu thư nên uống nhiều chút " .

" Không cần ...,Đa tạ công tử " vẻ mặt nàng chột dạ ,liếc ca ca phía sau ..

Đã đâm lao phải theo lao ,nàng níu ống tay áo của Cố Mặc :" Vậy là huynh đồng ý đi cùng ta nha" 

Thân thể Cố Mặc run lên ,bỗng thấy mình nằm không cũng trúng đạn. Cúi đầu nhìn tay nhỏ của thiếu nữ đang nắm ống tay áo mình ,y không gỡ ra ,cũng chẳng thu tay lại, cứ mặc nàng nắm như vậy .

" Thượng Quan huynh ,ngươi xem lâu lâu mới có dịp ngắm cảnh hội đêm ,náo nhiệt làm sao,không đi thật phí " Cố Mặc vừa nói ,vừa vuốt lại ống tay áo ,quay đầu lại nhìn Thượng Quan Tịnh đang ở một bên ,khẽ miết nhẹ thanh tiêu trên đầu ngón tay .

" Ca ca ...huynh xem Cố công tử đã đồng ý đi cùng ta ...huynh thực sự không muốn đi sao " Thượng Quan Tịch hất cằm nhìn về hướng ca ca mình ,tỏ vẻ nghênh ngang , tự cao,tự đắc ,chỉ thiếu không viết chữ lên mặt .

Ta cướp tri kỉ của huynh đó ....
Huynh làm gì được ta 

Thượng Quan Tịnh bình tĩnh nhìn nàng,sau lại nhìn về phía Cố Mặc với ánh mắt khó hiểu : " Ngươi thực sự muốn theo nha đầu này " Thấy Cố Mặc gật đầu, hắn trầm ngâm một lúc :" Ừm ,đúng là cảnh đẹp khó gặp ,không đi thật tiếc ..." 

" Ah...cuối cùng cũng được đi chơi rồi " Thượng Quan Tịch ở bên thiếu chút nữa nhảy cẫng lên ,vô cùng háo hức ,mặt nàng nhiễm một tầng đắc ý khi mục tiêu đã hoàn thành , môi cong lên, nhảy nhót ,lao ra hướng ngoài rừng trúc ,chạy về hướng tiểu viện của mình để sửa soạn .

Hiện trong đình chỉ còn hai nam tử nọ ,bầu không khí nhất thời rơi vào trầm tư ,không người nào nói chuyện .

Bỗng ,Thượng Quan Tịnh lên tiếng trước : "Tại sao ... Ngươi đã hứa với ta ..." giọng hắn mang theo mấy phần lãnh ý nhàn nhạt hướng người bên cạnh : " Để nàng tự nhớ ra... " 

" Ngươi đây là đang làm trái ước định giữa chúng ta ư ?" 

Một cơn gió lướt qua mặt hồ ,từng đóa hoa sen trắng khẽ đung đưa ,chỉ chớp mắt ,mặt hồ chẳng mấy chốc lại rơi vào vẻ tĩnh lặng vốn có .

Cố Mặc khẽ thở dài: " Ta thực sự không quên được ...ta đã lầm rồi ..." Ngón tay thon dài nhẹ xoa ống tay áo vẫn còn vương hơi ấm từ nàng ấy ,y cười khổ.Nhưng tuyệt đối y sẽ không bao giờ hối hận . 

Dù nàng có quên y, hận y ,y vẫn muốn bên nàng ,cho dù chỉ là trong chốc lát ,y cũng thấy đủ rồi.

Mây dần bay về phía chân trời , hoàng hôn phủ lên đỉnh núi đằng xa tạo nên cảnh đẹp đến nao lòng .

Tuy rực rỡ ,tráng lệ đến thế nhưng lại chóng tàn ,heo hắt .

Đúng là tức cảnh sinh tình .

Nghe cảm giác có tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần ,y đút tiêu vào trong ống tay áo ,lặng lẽ xoay người rời khỏi tiểu đình .

Nền áo xanh phớt qua bạch y của Thượng Quan Tịnh một cách nhẹ nhàng . Hắn nắm chặt tay lại ,tựa như chỉ trong giây lát ánh mắt lóe lên vẻ không cam tâm nhìn theo bóng lưng Cố Mặc ...

Hắn rõ ràng là đến trước ...
Hắn đợi lâu như vậy ,chỉ đổi lại một câu của không quên được từ y sao ...

Y nói dứt khoát như vậy ,tuyệt tình đến thế .Chẳng lẽ y chỉ coi hắn là người dưng ,bèo nước gặp nhau ư ! 

Hắn đúng là kẻ kẻ cố chấp , một tên si tâm vọng tưởng, một kẻ chấp mê bất ngộ tưởng tất thảy mọi chuyện có thể bắt đầu lại .

Nhưng ánh mắt của thiếu niên kia luôn lãnh đạm như thế.

Hắn hèn mọn đến thế ư, thậm chí ...chính hắn cũng cảm thấy có phần thương hại chính mình .

Góc nhỏ : 

Tiểu Mặc : "Hức...Ca ca nàng uy hiếp ta...nương tử nàng phải làm chủ cho ta.." 

Tịch tỷ :" ???" 

Thượng Quan Tịnh ,bị oan lên tiếng ,như tức phụ : " Ngươi phụ bạc ta .." 

Tiểu Mặc : " ???"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play