Lúc Ngũ Vũ Văn và La Bình trở lại chân núi, Lâm Chính đã ngồi ở đó rất lâu rồi. La Bình bước nhanh tới trước mặt Lâm Chính, nhìn xung quanh cũng không thấy Tạ Tư Dĩnh, tò mò hỏi: “Tư Tư đâu? Cậu ấy đi đâu rồi? Sao chỉ có một mình cậu ở đây?”

Lâm Chính uống một ngụm nước, thong thả trả lời: “Cậu ấy đi về trước rồi.” Nói xong, đem đồ đạc đã lấy ra cất vào trong ba lô, chuẩn bị đeo ba lô rời đi.

Ngũ Vũ Văn thấy cảnh này, hỏi cậu: “Cậu không đợi chúng tớ nghỉ ngơi một chút rồi cùng về sao?” Lâm Chính đeo ba lô, trả lời Ngũ Vũ Văn: “Tớ phải về đây, buổi tối còn có việc bên đội giao lưu cần xử lý.”

Lâm Chính nói xong rồi rời đi.

La Bình thấy thế, hỏi Ngũ Vũ Văn: “Chúng ta cũng đi theo sao?”

Ngũ Vũ Văn ngồi xuống, nói: “Không cần đâu, cậu ấy về vì có chuyện phải làm, chúng ta lại không có chuyện gì, sao phải về sớm chứ, dù gì cũng đã ra ngoài chơi, về trễ cũng được mà.”

La Bình cười nói: “Tớ không cùng cậu đi chơi muộn được, lát tớ còn muốn đi siêu thị.”

Ngũ Vũ Văn uống hết nước còn trong chai, nói: “Đừng mà, một mình tớ cũng không biết đi đâu chơi. Tớ cùng đi siêu thị với cậu được không?”

La Bình nghi ngờ nhìn cậu, hỏi: “Đi siêu thị mà cậu cũng muốn đi theo?”

Ngũ Vũ Văn gật đầu, hỏi lại lần nữa: “Có được không?”

La Bình nhìn dáng vẻ không giống như đùa giỡn của cậu, trả lời: “Được, miễn cậu không thấy chán là được.”

Hai người đến một siêu thị lớn gần trường học, khi bước vào siêu thị, La Bình định kéo một xe đẩy nhỏ thì bị Ngũ Vũ Văn ngăn lại, cậu nói: “Để tớ đẩy xe, cậu phụ trách mua đồ là được rồi.”

Hai người đi dạo hơn một tiếng mới mua được hết những đồ cần mua.

Trên đường trở về trường học, hai người họ tán gẫu câu được câu mất. Ngũ Vũ Văn hỏi La Bình: “Sao cậu chỉ mua những gì được ghi chú trên điện thoại thôi vậy? Đi siêu thị không phải cứ thấy thích gì là mua thôi sao?”

La Bình nghi ngờ nhìn cậu một cái, liền cười nói: “Thì ra các cậu đi siêu thị như vậy.” La Bình thấy dáng vẻ nghi hoặc của cậu, có lòng tốt trả lời: “Tớ và Tư Tư phần lớn chỉ đi siêu thị một tháng một lần, bình thường nếu thiếu cái gì thì đều ghi chú lại, chờ khi nào đi siêu thị thì cùng nhau mua, như vậy sẽ không bị thiếu thứ gì. Đi thôi, hôm nay đã làm phiền cậu rồi, đi tới gần trường học đi, tớ sẽ khao cậu một phần ăn khuya.”

“Chỉ một phần thôi sao?” Ngũ Vũ Văn một bên hỏi một bên bước nhanh đuổi theo La Bình.



Ở bên kia, Tạ Tư Dĩnh cũng đang nghĩ về Lâm Chính, cô không thể tin được Lâm Chính thật sự thích cô, trong tiềm thức cô cũng không nghĩ rằng Lâm Chính lại vì cô mà có thể làm nhiều chuyện như vậy.

Khi còn bé, tính tình cô khá kỳ quặc, bình thường ỷ vào việc cô cao hơn, sức lực cũng lớn hơn nên không ít lần ăn hiếp cậu. Có đôi khi cậu chẳng phản ứng gì, Tạ Tư Dĩnh liền nghi ngờ có phải cô hung dữ lắm không, hay là cậu đang nghĩ cách đối phó cô. Chính bản thân Tạ Tư Dĩnh cũng không hiểu sao mình lại nghĩ xấu về cậu như vậy. Thà tin rằng cậu đang đùa giỡn cô, chứ không muốn tin là cậu thích cô. Nhưng cô có thể làm gì chứ? Nhìn cậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Tạ Tư Dĩnh ở trên giường xoắn xuýt một lúc lâu, nhưng đều không nghĩ ra được ý tưởng nào. Cô muốn dùng lại kế cũ một lần nữa.

Ở bên kia, Ngũ Vũ Văn vừa đá văng cửa ký túc xá vừa hét: “Tin tức lớn! Tin tức lớn! Cậu có muốn biết tình hình mấy năm nay của Tạ Tư Dĩnh không? Mau mua chuộc tớ đi.” Nói xong còn cười một cách bỉ ổi trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính quay đầu lại, không nói không rằng liền nhìn cậu chằm chằm qua đôi mắt kiếng, Ngũ Vũ Văn không biết sao như hiểu được hàm ý trong mắt Lâm Chính.

Sao cậu biết được chuyện của cậu ấy? Cậu có phải…

“Chờ đã, cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ lập tức kể sự thật cho cậu nghe. Cậu đừng như vậy, đừng nhìn tớ chằm chằm như thế.” Ngũ Vũ Văn sợ đến cả người đều khẩn trương. Cậu nhanh chóng cách xa Lâm Chính, tính trì hoãn một chút rồi mới kể.

Ánh mắt Lâm Chính lại quét tới, Ngũ Vũ Văn nhanh chóng mở miệng: “Tớ nói, tớ nói, tớ không phải mới cùng bạn cùng phòng của cậu ấy đi dạo sao? Chúng tớ có nói về chuyện đó.”

Ngũ Vũ Văn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tớ không có hứng thú gì với cậu ấy cả, tớ chỉ là tò mò, tò mò không biết cô gái mà cậu nhớ thương nhiều năm như vậy có gì đặc biệt. Đúng lúc không phải cậu muốn cô ấy trở thành bạn gái mình hay sao? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tớ chính là muốn giúp cậu một chút.”

Lâm Chính nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, cau mày nhìn cậu. Ngũ Vũ Văn không biết sao có thể đọc được từ trong ánh mắt của cậu là một chút khinh bỉ, giống như đang cười nhạo cậu cũng không có bạn gái, dựa vào đâu có thể giúp được cậu.

Nghe được những gì mình muốn nghe, Lâm Chính lúc này mới xoay sang chỗ khác làm chuyện của mình, đồng thời trong lòng cũng nói thầm: Không biết ngày mai cô ấy sẽ làm gì cậu? Chắc không phải lại trốn tránh cậu nữa chứ. Nhiều năm như vậy cô vẫn không thay đổi, rất thích trốn tránh người khác, cô cũng không phải là thỏ, sao lại thích đem mình vùi vào trong hang vậy chứ.

Lâm Chính không biết lại nghĩ tới điều gì, cười cười, bất lực lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play