Tạ Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, ngơ ngác gật đầu, câu trả lời của Lâm Chính khiến cô khiếp sợ, đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính tiến lên một bước, ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ. Cậu cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy sợi dây chuyền giữa cổ Tạ Tư Dĩnh, cậu dùng ngón tay kéo sợi dây chuyền sau gáy cô lên, dần hiện ra một tấm biển gỗ nhỏ.
Tạ Tư Dĩnh định thần lại, cầm tấm biển gỗ nhỏ trên tay. Ngay khi ngẩng đầu lên, định lùi lại một bước, dò hỏi Lâm Chính muốn làm gì, cô phát hiện trên cổ Lâm Chính cũng đeo một tấm biển gỗ nhỏ. Nhưng 2 tấm gỗ nhỏ này trông na ná nhau, thậm chí có thể nói ngoại trừ hoa văn trên tấm gỗ, còn lại đều hoàn toàn giống nhau.
Tạ Tư Dĩnh sững sờ, vô thức giơ tay lên, cầm tấm gỗ nhỏ giữa cổ Lâm Chính, cẩn thận vuốt ve. Tấm gỗ nhỏ trên cổ Lâm Chính rất nhẵn nhụi, Tạ Tư Dĩnh vuốt ve hoa văn, không ngờ cô lại thấy hoa văn trên bảng gỗ rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra được là gì.
“Đây là họa tiết gì? Sao tớ cảm thấy rất quen thuộc” Tạ Tư Dĩnh cau mày suy nghĩ một hồi, thật sự không nhớ nổi nên mới hỏi cậu
Lâm Chính xoay tấm gỗ, bất chợt Tạ Tư Dĩnh nhận ra, đây là bức chân dung vẽ Lâm Chính. Vào năm lớp 4,có một thời gian, trào lưu vẽ chân dung rất nổi tiếng trong lớp, nhiều bạn học đã vẽ chân dung cho nhau, tất nhiên Tạ Tư Dĩnh cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ, Tạ Tư Dĩnh phân biệt màu sắc không được tốt lắm, cô thường xuyên nhận nhầm những màu đó, theo thời gian, Tạ Tư Dĩnh cũng có cảm giác phản kháng với hội họa, cô luôn cảm thấy mình thậm chí không thể phân biệt được màu sắc. Làm sao có thể biến màu sắc thành bức tranh đẹp đẽ?
Nhưng lúc đó, có lẽ vì muốn theo trào lưu của lớp, Tạ Tư Dĩnh mới thực sự bùng cháy nhiệt huyết hội họa trở lại. Khi chọn người mẫu để tập vẽ, hiển nhiên Lâm Chính là lựa chọn đầu tiên của cô.
Lý tưởng thì đầy ắp, thực tế thì thật thê thảm. Lúc đầu, Lâm Chính rất hào hứng khi làm người mẫu cho cô, nhưng sau khi Tạ Tư Dĩnh vẽ nhiều ngày, dáng người của Lâm Chính trông rất khủng khiếp, đừng nói chân dung Lâm Chính, cho dù là chân dung của chính cô. Vì vậy, khi Tạ Tư Dĩnh hào hứng mang bức tranh đưa cho Lâm Chính, quả nhiên bị cậu ấy cười nhạo. Tuy nhiên, Tạ Tư Dĩnh không xấu hổ khi vẽ lại, cô đã mang bức chân dùng đó về nhà. Nhưng không phải cô đã làm mất bức tranh đó rồi sao? Làm thế nào mà cậu ấy lại có được thứ này?
Tạ Tư Dĩnh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Lâm Chính, Lâm Chính có chút lúng túng trả lời: “Tớ đến nhà cậu lấy.”
Tạ Tư Dĩnh kinh ngạc mở to mắt: “Lúc nào?”
Lâm Chính chậm rãi nói. “Hôm khai giảng, tớ mới biết cậu đã chuyển trường, nên đến nhà cậu. Bà cậu nói với tớ rằng cậu đã trở lại trường học trên thành phố. Tớ hỏi bà, cậu có để lại gì cho tớ không. Bà bảo không biết. Sau đó, bà dẫn đến phòng cậu, nói cậu không mang những đồ trên bàn đi, để tớ tự tìm. Tớ chỉ lấy bức tranh, ngoài ra không lấy đồ gì khác.”
Tạ Tư Dĩnh nghe xong, trong lòng tràn ngập hoài nghi, mắt từ từ đẫm lệ. Cô làm sao có thể khiến cậu nhớ lâu như vậy, cô có xứng đáng được cậu thích không?
Khi Lâm Chính nói những lời này, cậu không muốn Tạ Tư Dĩnh tiếp tục trốn tránh, vậy nên, Lâm Chính sẽ không bao giờ để cô nói những lời cự tuyệt đó.
Lâm Chính tiếp tục nói: “Tớ đã cố gắng rất lâu mới được đứng bên cạnh cậu, lần này cậu có thể đừng từ chối tớ nữa được không?” Lâm Chính nhìn vào mắt Tạ Tư Dĩnh, buộc cô phải nhìn vào mắt cậu.
Tạ Tư Dĩnh thấy bản thân trong mắt Lâm Chính, sự thay đổi trong mắt cậu ấy thực sự rất lớn. Tạ Tư Dĩnh không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, cô chỉ có thể cúi đầu để tránh ánh mắt cậu.
Hai người cứ như vậy một hồi, cuối cùng Tạ Tư Dĩnh không chịu được hoàn cảnh này, liền lùi về phía sau hai bước, ném một câu ‘Tớ không biết’ rồi vội vàng rời đi.
Lâm Chính biết cuộc trò chuyện hôm nay đã ảnh hưởng nhiều đến Tạ Tư Dĩnh, cậu muốn cho Tạ Tư Dĩnh thời gian để suy nghĩ, nên anh đã không đuổi theo.
Phía bên kia, La Bình nhảy cẫng lên vì phấn khích, cô không ngừng hỏi Ngũ Vũ Văn: “Cậu đoán xem hai người họ thế nào? Có ở bên nhau không nhỉ?
“Người được tỏ tình không phải là cậu, sao lại cao hứng như vậy? Cậu đang leo núi đấy, chú ý đừng để ngã.”
La Bình trợn mắt nhìn cậu, nói: “Cậu là người thế này à? Cậu không lo lắng cho người anh em tốt của mình sao? Bạn học à, cậu không để ý đến chuyện lớn như vậy, cũng không có nhân tính.”
“ Này, nhân tính thì liên quan gì đến tớ? Được rồi, tớ không có nhân tính, cậu mà ngã, tớ nhất định sẽ không giúp cậu. “
” Tớ muốn cậu giúp. ” La Bình vừa leo vừa nói, theo sau là Ngũ Vũ Văn. Hai người họ đấu võ mồm suốt dọc đường, nhưng cũng rất vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT