Tạ Tư Dĩnh thậm chí đã in những tài liệu kia ra và đem theo.
Lâm Chính không biết túi trên tay cô là những tài liệu này, nhưng trước tiên cậu vẫn cầm lấy, cậu cũng nhìn chung quanh Tạ Tư Dĩnh, lòng bàn tay và ngón tay đều đỏ lên vì cầm cái túi, có thể thấy được rằng cô đã thay đổi cách cầm túi mấy lần, trên trán còn có một ít mồ hôi, mặc dù quần áo chỉnh tề nhưng vẫn nhìn ra được cô rất sốt ruột chạy tới đây.
Lâm Chính cảm thấy rằng ngay cả khi cậu chứng minh được sự vô tội của mình sáng nay cũng không vui vẻ bằng bây giờ.
Thật ra, Tạ Tư Dĩnh đã trốn tránh cậu mấy ngày nay, không chỉ có Tạ Tư Dĩnh nghĩ ngợi lung tung, mà cậu cũng vậy. Mấy ngày trước cậu còn nghĩ, nếu như cô thực sự không thích ở bên cậu, cậu cũng chỉ đành từ bỏ. May mắn là cô cũng không lạnh lùng với cậu đến thế.
Nghĩ đến dây, trong lòng Lâm Chính càng ngày càng nóng, giống như có thứ gì đó muốn phun trào ra.
Lâm Chính đưa cô đến tiệm ăn mà cô thường hay tới bên ngoài trường học.
Vào cửa tiệm, Lâm Chính đến quầy gọi đồ ăn theo khẩu vị của Tạ Tư Dĩnh, còn cô trước tiên đi tìm chỗ ngồi. Chờ cậu gọi đồ ăn xong, lúc đi tới trước mặt Tạ Tư Dĩnh, cô đột nhiên đứng dậy ôm lấy cậu, Lâm Chính có chút bất ngờ, ngây người trong chốc lát mới ôm lại Tạ Tư Dĩnh.
Đây là động tác theo bản năng của Tạ Tư Dĩnh. Cô cũng không biết tại sao, chỉ mới mấy ngày không liên lạc được với Lâm Chính đã khiến cô đột nhiên nhận ra rằng mình cũng không hề thờ ơ với đoạn tình cảm này, cô không thể sống thiếu Lâm Chính. Nếu Lâm Chính thực sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ sụp đổ mất.
Có trời mới biết, lúc thấy Lâm Chính trước cổng trường, cô còn tưởng rằng mình hoa mắt. Cho tới bây giờ, khi cô ôm cái người này, cảm nhận được nhịp tim cùng nhiệt độ cơ thể của cậu, mới nhận ra rằng cậu thật sự không sao.
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới nguôi ngoai được sự phấn khích của bản thân. Khi hai người buông nhau ra, phát hiện mọi người xung quanh đang âm thầm quan sát và bàn tán về họ, lúc này mới nhận ra rằng họ ôm nhau có hơi lâu một chút.
Tạ Tư Dĩnh đỏ mặt, liên tục cúi đầu uống nước.
Lâm Chính cũng có một chút không được tự nhiên, cậu cầm một cái ly rót nước và uống một ngụm. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng nói: “Cậu cầm cái gì vậy? Sao lại đột nhiên tới đây?”
Lâm Chính không có hứng thú với mấy thứ Tạ Tư Dĩnh mang theo, nhưng bầu không khí lúc này khá lúng túng, cậu sợ nếu tiếp tục như vậy Tạ Tư Dĩnh sẽ đem cậu nướng chín, lúc này mới tìm chuyện để nói.
Tạ Tư Dĩnh vội vàng đưa những tài liệu này cho Lâm Chính, nói: “Đây là tài liệu tớ tự tìm, cũng không biết có ích hay không, tớ đều đem in ra hết, cậu lựa ra xem cái nào thì dùng được.”
Lâm Chính rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Tạ Tư Dĩnh. Cứ tưởng rằng cô có lòng tới gặp vì cậu gặp chuyện không may, lại không nghĩ đến cô vì cậu làm nhiều chuyện như vậy.
Lâm Chính đem tài liệu lấy ra, nhìn sơ qua thì thấy những tài liệu này mặc dù không phải là tài liệu nội bộ trường, nhưng muốn tìm được những thông tin này, thì cũng phải tốn không ít công sức.
Lâm Chính nở nụ cười, trong lòng dâng lên một cảm giác đặc biệt, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, loại cảm giác này khiến cậu không biết phải làm sao, nhưng cũng làm cậu hết sức vui vẻ.
Cứ tưởng rằng cậu sẽ buông tay, lại không nghĩ rằng quanh co một hồi, chuyện này lại làm cho cô càng trở nên không còn kháng cự lại cậu. Từ góc độ này mà nói, việc cô chấp nhận cậu là việc trong tầm tay.
Lâm Chính rất vui vẻ, cảm giác không được tự nhiên trước đó cũng bị ném lên chín tầng mây. Cậu cất tài liệu vào trong túi, cầm một chút, lúc này mới nhớ tới, cũng không lâu lắm kể từ lúc Tạ Tư Dĩnh gọi cho cậu, mà tư liệu này cũng không phải là nhẹ…
###
Lúc hai người ăn tối, Lâm Chính đã lên mạng đặt phòng cho Tạ Tư Dĩnh. Sau khi ăn cơm xong, Lâm Chính đưa Tạ Tư Dĩnh về khách sạn.
Gió thổi hiu hiu, hai người đi dạo trên phố. Tạ Tư Dĩnh chăm chú nhìn dòng người qua lại, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Chính xác mà nói, từ lúc cô thấy Lâm Chính, thấy cậu bình yên vô sự, nỗi lòng lo lắng liền buông lỏng xuống, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Thực ra, lúc đầu khi Lâm Chính nói muốn đưa Tạ Tư Dĩnh về khách sạn, cô đã từ chối. Cô nói với Lâm Chính: “Cậu mau mang những tài liệu này về đi, chuyện của cậu vẫn chưa giải quyết xong, đừng lãng phí thời gian với tớ. Đến lúc đó tớ sẽ tự trở về.”
Lâm Chính không đồng ý, nói: “Dành thời gian cho cậu không bao giờ là lãng phí. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, không sao đâu.”
Tạ Tư Dĩnh thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của cậu, lúc này mới tin lời cậu nói, cũng không từ chối ý tốt của cậu nữa.
Trên đường trở về khách sạn, hai người đều không nói gì, mỗi người đều đang đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, bầu không khí giữa hai người không khỏi ngượng ngùng.
Khi chuẩn bị tới khách sạn, Tạ Tư Dĩnh dừng lại. Cô do dự một chút rồi hỏi: “Cậu có tiện nói cho tớ biết sao lại xảy ra chuyện này không?”
Cho tới bây giờ, Tạ Tư Dĩnh chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của người khác. Cô muốn biết tại sao chuyện nghiêm trọng như vậy lại xảy ra trên người cậu, nên cô hơi do dự một chút mới hỏi, nhưng cô sợ Lâm Chính thấy cô nhiều chuyện.
Lâm Chính cảm thấy chuyện này đã được giải quyết xong rồi, không muốn làm cô lo lắng, liền tóm tắt nói: “Có một bạn học ghen tị tớ làm đội trưởng đội giao lưu, liền đồn đại một ít chuyện không đúng sự thật, trường học đã điều tra rồi, không có chuyện gì đâu.”
Tạ Tư Dĩnh thấy cậu nói hết những gì cô muốn biết nên cũng không hỏi cặn kẽ nữa.
Tạ Tư Dĩnh đã hỏi những gì mình muốn hỏi xong, cũng không vướng mắc những chuyện này nữa. Cô chuẩn bị quay về khách sạn.
Vừa mới quay người bước đi, Lâm Chính đã giữ cô lại. Tạ Tư Dĩnh quay đầu nhìn Lâm Chính dò hỏi, một lúc sau không thấy Lâm Chính nói gì, Tạ Tư Dĩnh bất đắc dĩ hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
Lâm Chính lúc này mới lên tiếng nói: “Cậu đến tìm tớ, có phải chuyện lần trước… cậu không trách tớ đúng không?”
Tạ Tư Dĩnh trả lời: “Tất nhiên, chuyện đã qua liền cho qua đi.”
Lâm Chính nghe được câu này, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy việc lần trước tớ hỏi cậu thì sao?”
Tạ Tư Dĩnh đỏ mặt gật đầu. Lâm Chính vui mừng đến mức lập tức ôm lấy Tạ Tư Dĩnh. Tạ Tư Dĩnh cũng ôm cậu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT